Già Thiên
Chương 190 : Nguyên Thiên Sư
Bảy ngày trước, khắp người Diệp Phàm được rất nhiều ánh sáng màu sắc khác nhau bao phủ, toàn thân tỏa sức sống bừng bừng, dị tượng bên trong Luân Hải hiển lộ tạo nên tiếng vang mạnh mẽ.
Việc này kéo dài đến bảy ngày, lúc đó ánh sáng mới dần thu lại, cả động phủ lại trở nên tối tăm. Ngoài thân Diệp Phàm không còn ánh sáng nữa, lúc này trông hắn như một cây khô, sức sống thu liễm vào bên trong chứ không phát tán ra ngoài.
Vào ngày thứ tám, cơ thể hắn trở nên khô héo, so sánh với cảnh tượng lấp lánh phát sáng mấy hôm trước đúng trời một vực.
Ngày thứ chín, ngũ tạng lục phủ của hắn ngừng vận chuyển, khác hẳn với việc tỏa sức sống bừng bừng trong quá khứ, không khí chung quanh cũng vì thế mà trầm lặng xuống.
Ngày thứ mười, xương cốt của hắn trở nên xám xịt, không còn trong suốt trắng tinh, giống như là sắp bị mục nát, không thể tồn tại được nữa.
Đây là việc lột xác của cảnh giới Bỉ Ngạn.
Sau khi đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn, huyết nhục cùng tạng phủ, kể cả xương cốt của tu sĩ sẽ trở nên cạn khô, sau đó mới sinh trưởng tạo nên cái mới. Cứ liên tục thoát thai hoán cốt chín lần như thế là sẽ hoàn thành việc lột xác.
Nhưng hiển nhiên tình huống Diệp Phàm bây giờ không giống như bình thường, bởi vì hắn đã từng bước lột xác ngay từ đầu, chứ không phải bắt đầu lột xác sau khiđăng lâm Bỉ Ngạn.
Hắn đã tách chín lần lột xác ra, bây giờ chỉ mới là lần đầu tiên lột xác mà thôi, hắn không có chủ định lột xác liên tục đến chín lần.
Cả người Diệp Phàm giống như đã trở thành một hạt bụi muốn trở về với đất, gần như là mục nát già lão, sức sống tựa như đi đến lúc ùng.
Cho đến ngày thứ mười một, hắn lại giống như cỏ cây đã trải qua thời kỳ trời đông giá rét, một lần nữa tỏa sức sống vô hạn, sinh khí xông thẳng lên trời cao.
Nhất thời cả động phủ bị ánh sáng chói mắt bao trùm, tinh khí sinh mệnh nồng nặc tràn ngập khắp nơi. Máu huyết trong cơ thể Diệp Phàm lại được trọng sinh, giống như con sông Trường Hà đang cuồn cuộn chảy mạnh tạo nên những tiếng vang to lớn, dù cách rất xa nhưng vẫn có thể nghe được.
Trái tim hắn đập càng lúc càng có lực, giống như có sấm sét ầm ầm nổ vang lên, nếu có người thường nghe thấy được, chắc chắn sẽ rất hoảng sợ. Ngũ tạng lục phủ bên trong cùng lúc chấn động, giống như tiếng nhạc du dương. Xương cốt lại không ngừng rung động, sắc màu xám xịt dần dần mất đi, thay vào đó là một màu tuyết trắng như ngọc, lấp lánh phát sáng.
Lúc trước hắn bị thương rất nhiều, mặc dù các vết thương ở da, tạng phủ, hay xương cốt đã sớm được chữa trị tốt, nhưng lúc này lại được tái tạo hoàn toàn mới, trải qua một lần tẩy lễ nữa. Cả thân thể hắn trở nên hoàn hảo không một chút tì vết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lần lột xác này kéo dài mấy ngày, lúc đó Diệp Phàm mới hoàn toàn tỉnh dậy, thần lực trong cơ thể trở nên mênh mông mạnh mẽ.
Tuy việc lột xác vừa rồi còn chưa được tính là thoát thai hoán cốt, nhưng thể chất của hắn cũng tăng lên rất nhiều, trở nên cường tráng hơn trước.
- Còn có tám lần lột xác nữa, nếu như có thể kéo dài đến cuối cùng rồi cho các lần trọng điệp gia tăng với nhau, hẳn có thể so với một lần thoát thai hoán cốt.
Hai lần ăn Thánh quả, một lần dùng tinh huyết trái tim Đại Đế Yêu tộc để luyện thể, bản thân Diệp Phàm đã được ba lần thoát thai hoán cốt. Trải qua lần lột xác vừa rồi, hắn cảm thấy nếu có thể trọng điệp cả chín lần lột xác của cảnh giới Bỉ Ngạn lại với nhau, có thể sẽ tương đương với một lần thoát thai hoán cốt.
Đồng thời Diệp Phàm còn phát hiện việc lột xác vừa rồi đã làm hắn hao tổn chín cân nguyên, điều này lắm hắn thấy thất kinh. Việc tiêu hao nhiều như vậy thật vượt ngoài dự đoán của hắn, hắn tưởng rằng nhiều nguyên như vậy còn đủ để hắn tu luyện tới cảnh giới Bỉ Ngạn đại viên mãn, thuận tiện tiến vào bí cảnh Đạo Cung.
- Cứ tiếp tục thế này, mấy chục cân nguyên không thể đủ để ta hoàn thành chín lần lột xác, cần phải tìm thêm nguyên.
Nguyên tiêu hao nhiều cũng có nghĩa là việc lột xác được tiến hành hoàn toàn, biên độ thể chất được tăng lên cũng lớn hơn. Nhưng mà đây là một cái giá quá đắt, vượt xa những tu sĩ tầm thường.
- Đây là một dạng tiêu xài xa xỉ...
Hắn hơi cảm thán một chút. Nếu không phải đi tới Bắc vực, sợ rằng rất khó giải quyết được vấn đề khó khăn này.
Trong những ngày kế tiếp, Diệp Phàm tiếp tục bế quan khổ tu, không có ra ngoài đi lại. Trong Ngọc Tịnh bình của hắn còn nhiều đồ ăn và thức uống, cũng không cần lo sẽ bị đói.
Thời gian trôi qua vội vã, nháy mắt đã hơn hai tháng. Tính đến thời điểm này, Diệp Phàm đã trải qua sáu lần lột xác, tất cả nguyên có được đã dùng hết.
Sáu lần lột xác không những giúp cho thân thể hắn cường đại hơn, mà Luân Hải cũng không còn như lúc trước nữa.
Trong động phủ, Diệp Phàm ngồi yên bất động, xung quanh thân thể hắn có những đạo điện mang quay quanh, trên đầu xuất hiện dị tượng hoa sen màu xanh trôi nổi trên mặt biển màu vàng, ở phía trên còn có một bầu trời màu xanh trong vắt.
Đây không phải là dị tượng chân chính, chỉ là Luân Hải của hắn đã diễn biến được thêm một bước, phá tan sự giam cầm của xác thịt, hiển lộ chân thật ra ngoài.
Đóa hoa sen kia vẫn như cũ, chỉ có ba lá vờn quanh. Nhưng ba lá này lại tạo thành hình thế giống như câu nói "tam sanh vạn vật", mỗi khi phất động nhẹ nhàng là tỏa ra sương mù nồng nặc, bao phủ Diệp Phàm ở bên trong.
Khoảng trời xanh kia giống như bảo thạch trong vắt, phía dưới có những con rồng sét du động, phát ra vô số lôi quang giống như kiếp lôi khi trời đất mới được khai sinh.
Tuy mặt biển màu vàng phập phồng, nhưng Diệp Phàm vẫn vững như bàn thạch, không nhúc nhích. Dù cho sóng lên hay xuống thế nào, hắn vẫn ngồi yên đó.
Đây là một cảnh tượng kỳ dị, mới ban đầu âm thanh do tiếng sóng và sấm sét tạo nên to lớn đến nỗi đinh tai nhức óc, nhưng lúc sau lại bình tĩnh, trở thành một hình ảnh hài hòa mà yên lặng.
Tuy đây không phải là dị tượng, nhưng có thể so sánh với dị tượng, liên tục tuần hoàn vây quanh khiến cho hắn phảng phất như đang xuất hiện trong một phương không gian kỳ dị.
Vào giờ khắc này, Diệp Phàm không bị ngoại vật tác động nữa, nhịp đập hợp nhất với trời đất, trong sự yên lặng ấy lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn kỳ dị.
Một hồi lâu sau, hắn mới mở mắt ra. Tất cả cảnh sắc như hoa sen màu xanh, bầu trời xanh trong vắt, lôi điện, mặt biển màu vàng...đều thu liễm vào trong.
Diệp Phàm đang gặp phải vấn đề khó khăn, hắn phải đi tìm nguyên rồi. Thân thể hắn như một cái động không đáy, bao nhiêu nguyên cũng không đủ.
Bây giờ hắn rất hâm mộ các đệ tử Thánh Địa, không những có kinh cổ cường đại nhất mà còn có vô số thiên tài địa bảo, chỉ cần khắc khổ tu luyện là được.
Còn hắn không chỉ phải nghĩ cách tranh giành pháp môn tu hành, mà còn phải tự đi kiếm nguyên. Vì một loại bí thuật mà bị người khác đuổi giết đến Bắc vực, lúc nào tính mạng cũng ở trong tình thế cửu tử nhất sinh.
Ầm! Ầm!
Diệp Phàm dùng Kim Thư chém cả vùng đất để tìm kiếm mạch nguyên, lật tung cả khu vực này lên. Xung quanh nơi hắn ở toàn là những khe nứt, hoặc là những tảng đá bị chấn nát.
Cho đến ngày thứ tư, hắn mới tìm thấy một mạch nguyên, bao bọc nguyên đúng là lớp đá kỳ dị kia. Nhưng sau khi khai thác ra ngoài, hắn vô cùng thật vọng, tổng cộng chỉ được nửa cân nguyên, thật sự quá thấp.
Nửa tháng sau, Diệp Phàm thu được khoảng một cân nguyên, điều này làm cho hắn hiểu được một điều: khu nguyên các Thánh Địa quản lý đã là những khu nguyên tốt nhất, còn những địa phương khác cũng có nguyên, nhưng lại rất cằn cỗi.
Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, phải nghĩ cho được những phương pháp khác.
Sau khi Diệp Phàm quay lại nơi ở tạm thời của mình - động phủ trên núi đá, chợt phát hiện ở gần đấy có mười mấy người đang tiến tới. Trong đó có một lão nhân, những người còn lại đều là thanh niên trai tráng, mấy người này đang quan sát chung quanh núi.
- Ài, tên khốn họ Trần kia thật quá hung hăng ngang ngược rồi, khinh người quá đáng. Nếu như không thể giao cho hắn năm cân nguyên, nhất định hắn sẽ tiêu diệt toàn bộ già trẻ thôn chúng ta.
- Không có cách nào khác, người mạnh nhất trong thôn chúng ta mới chỉ đạt đến cảnh giới Mệnh Tuyền, không thể đấu với bọn họ được. Bọn hắn là một đám giặc cướp cường đại đó.
- Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, nếu như không thể tìm được nguyên, thôn chúng ta gặp nguy hiểm rồi.
- Trương Ngũ Gia, ngài đã quan sát ngọn núi đá này một vòng rồi, rốt cuộc có nguyên hay không?
Một người nam tử thật thà hỏi.
- Bên trong ngọn núi đá này chắc chắn có nguyên, hơn nữa còn là một mỏ giàu nguyên. Đáng tiếc đây lại là một ngọn núi cao đến ba trăm thước, với thực lực hiện nay, chúng ta còn chưa khai thách được.
Trương Ngũ Gia đầu tóc bạc trắng than thở nói.
Diệp Phàm đã ở chỗ này hơn hai tháng, nhưng không biết trong đó có nguyên hay không. Còn đối phương mới chỉ đi qua một vòng đã xác định được, hắn không khỏi vì thế mà khẽ động một chút.
- Đi thôi, chúng ta sang nơi khác.
Trương Ngũ Gia thở dài, nói:
- Chỗ khai thác nguyên hàng năm đã bị khai thác hết rồi, xem ra chúng ta phải đến những nơi xa hơn, cũng không biết có kịp hay không.
Mười mấy người quay đầu ngựa, giục ngựa chạy về phương xa.
Không lâu sau Diệp Phàm huyền phù ngay trên ngọn núi đá trước mắt, tế Kim Thư ra rồi chém một cái.
Đất đá bay ra khắp nơi, đỉnh núi nhanh chóng bị hắn gột bỏ hơn mười thước, quả thật bên trong có một cái mạch nguyên.
Hắn vào trong khai thác ra được khoảng hai cân nguyên, khu vực này quả nhiên có một cái mỏ giàu nguyên.
- Mắt ông lão kia như thần, rất chính xác!
Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
Tiếng vó ngựa vang lên, Trương Ngũ Gia và hơn mười người thanh niên trai tráng quay lại chỗ này. Khi nãy nghe thấy động tĩnh lớn, nên họ mới quay lại xem thử.
Thấy đỉnh núi đá bị gọt bỏ hơn mười thước, một người thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đứng lên, mấy người khác cũng rất giật mình.
- Vị tiểu ca này, không, vị tiểu tiên nhân này, lão hủ kính chào.
Trương Ngũ Gia đầu tóc bạc trắng xuống ngựa, làm một đại lễ.
Các thanh niên trai tráng khác vậy cũng rối rít xuống ngựa hành lễ.
- Lão trượng, ngài không cần như thế.
Diệp Phàm ở trên đáp.
Trong mười mấy người kia, có một nam tử mười bảy mười tám tuổi lanh trí. Khi nhìn thấy Trương Ngũ Gia làm vậy, hắn lập tức hiểu được mình nên làm gì, vội vàng quỳ lạy rồi nói:
- Tiểu tiên nhân cứu mạng, xin hãy giúp chúng ta, chún ta không còn đường sống rồi.
Tất cả những người khác cũng tỉnh ngộ, rối rít bái lạy, nói:
- Tên khốn họ Trần muốn giết toàn bộ thôn dân chúng ta, tiểu tiên nhân cứu mạng.
Một người thanh niên tính tình lỗ mãng dập đầu đến nỗi trán bị thương, máu chảy ra, nhưng hắn không quan tâm đến điều đó, mà nói:
- Tiểu ca cứu mạng, tỷ tỷ ta bị bọn họ bắt đi rồi, chắc chắn không có kết quả tốt. Bây giờ họ còn đòi nguyên, nếu không có thì sẽ giết toàn bộ mọi người trong thôn...
Nói đến đây, hắn khóc rống lên.
Trương Ngũ Gia cũng quỳ xuống, mái tóc bạc khẽ chạm xuống trên mặt đất, thở dài nói:
- Xin tiểu tiên nhân hãy cứu chúng ta, chúng ta không còn đường sống a. Thời gian ngắn như vậy không thể nào kiếm được năm cân nguyên, đám súc sinh đó tuyên bố nếu không kiếm đủ thì sẽ giết chết toàn bộ nam nhân trong thôn, nữ thì bắt đi.
Tuy Diệp Phàm không muốn bản thân mình bị cuốn vào việc gì, nhưng hắn lại không chịu được cảnh kẻ mạnh ức hiếp người yếu. Đây là bẩm tính trời sinh đã có, hắn không thể lãnh mạc bỏ đi được.
- Lão nhân gia, xin hãy đứng lên.
Hắn đáp xuống, đỡ lão nhân dập đầu đến nỗi trán chảy máu này lên, hỏi:
- Bọn kia là người thế nào?
- Một đám giặc cướp, không có chuyện ác nào không làm. Bọn họ không có khí khái như mười ba nhóm đại giặc cướp, suốt ngày chỉ chuyên ức hiếp người yếu.
- Thật ra ở đây có rất nhiều giặc cướp, nhưng những ác đồ như bọn súc sinh này lại rất hiếm thấy.
******
Một nhóm người tranh nhau nói, chỉ qua một lúc, Diệp Phàm đã hiểu được chân tướng.
Bọn giặc cướp này không có chỗ ở cố định, thường xuyên đi khắp nơi cướp nguyên. Động một cái là giết người, cưỡng bức thiếu nữ, không có chuyện ác nào không làm.
Dựa theo sự miêu tả mấy người này, trong đám giặc cướp đó có một tu sĩ cảnh giới Thần Kiều. Mặc dù trong thôn cũng có người tu hành, nhưng không thể chống lại được.
Diệp Phàm khẽ suy nghĩ một chút, bọn giặc cướp này thường hay đi cướp bóc chung quanh, chắc chắn trong tay có rất nhiều nguyên. Hắn tính làm một đạo tặc độc hành, chuyên đi cướp lại những bọn giặc cướp tàn ác như thế.
- Lão nhân gia, ta muốn hỏi ngài một câu, những đám giặc cướp như vậy có nhiều không?
- Rất nhiều, nhiều như châu chấu vậy. Cứ một nhóm đi là nhóm khác lại tới, Bắc vực nơi nào cũng thế, rất hỗn loạn.
Trương Ngũ Gia lắc đầu.
Đây cũng là nguyên nhân vì trong trong thôn lại có tu sĩ, nếu không có người mạnh mẽ thủ hộ, sợ rằng tình thế trong thôn rất nguy hiểm.
Hai mắt Diệp Phàm sáng lên, hắn cảm thấy vấn đề khó khăn trước mắt đã có cách giải quyết. Hắn bèn gật đầu, nói:
- Trương Ngũ Gia, ta theo các ngươi trở về.
- Đa tạ tiểu tiên nhân.
Những người này rất kích động, vội vàng hành lễ lần nữa.
- Không cần như vậy, các ngươi không cần làm như vậy.
Diệp Phàm vội vàng ngăn cản.
Trên đường về thôn, Diệp Phàm có hỏi Trương Ngũ Gia, hỏi hắn vì sao có thể nhận biết được trong núi đá có nguyên.
- Khí thế ngọn núi đá khi nãy trầm ngưng, đỉnh chóp có lân, hình dáng sườn núi như có lây leo vờn quanh, ngoài ra...
Trương Ngũ Gia nói một mạch, sau đó kết luận:
- Căn cứ vào những dấu hiệu ở bên ngoài, đây là một mạch nguyên được thu liễm vào bên trong.
Diệp Pham trợn mắt hốc mồm, tìm nguyên lại phức tạp như vậy sao? Dựa theo những gì lão nhân nói, thậm chí còn phải căn cứ vào việc mặt trăng mặt trời ngôi sao di động, đến cả màu sắc mặt đất...
- Phiền phức như vậy...
Diệp Phàm rất giật mình.
- Đó chỉ là phương pháp dễ hiểu nhất...
Trương Ngũ Gia lắc đầu, nói:
- Việc tìm nguyên quả thật rất thâm ảo, cần phải quan sát địa hình sông núi, tìm hiểu địa mạch dưới đất, có khi còn phải chiếu ứng các vì sao trên trời...
Diệp Phàm thất kinh, tìm nguyên lại có nhiều đạo lý như vậy, quả nhiên bác đại tinh thâm.
- Những điều ngài nói là sự thật sao?
- Tự nhiên là thật, Trương Ngũ Gia chính là người tìm nguyên nổi danh nhất khu vực này đó.
- Trương Ngũ Gia nhìn nguyên tinh chuẩn, hiếm khi sơ suất.
Trương Ngũ Gia lại lắc đầu, nói:
- Tổ tông truyền xuống, ta chỉ học được một chút mà thôi, bây giờ đã gần như thất truyền rồi.
- Tổ tiên Trương Ngũ Gia là một Nguyên Thiên sư, có thể tìm được nguyên chi long mạch, định trụ thần nguyên tuyệt thế, không cho nó chạy trốn.
Một người bên cạnh nói như vậy.
- Nguyên Thiên sư...thần nguyên tuyệt thế còn có thể chạy trốn?
Diệp Phàm rất giật mình.
- Thần nguyên có sinh mạng, ẩn chứa bên trong nguyên chi long mạch. Dù thế nhân có tình cờ phát hiện, cũng khó bắt được.
Một người khác bổ sung.
Trương Ngũ Gia lắc đầu, nói:
- Dựa theo cách nói của tổ tiên ta, thật ra cũng không phải thần nguyên có sinh mạng, mà là sinh vạt được phong ấn bên trong có sinh mạng.
- Cái gì?
Diệp Phàm càng giật mình hơn. Không ngờ một người phàm lại có lý giải sâu rộng với thần nguyên như thế.
- Tổ tiên ta đoán sinh vật kia vô cùng mạnh mẽ, dù là các đại tu sĩ cường đại bây giờ cũng không phải là đối thủ.
Trương Ngũ Gia thật thà nói, không giấu diếm điều gì:
- Tổ tiên ta đã từng nhìn thấy có một cổ nhân từ trong thần nguyên tuyệt thế đi ra, chỉ mới rống lên một cái thì cả một dãy núi đã bị sụp đổ.
Diệp Phàm cả kinh, một hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được. Bắc vực thật sự quá thần bí, mảnh đất này cũng có quá nhiều "việc xưa". Mặc dù sinh cơ trên mặt đất đã bị hủy diệt, nhưng các "việc xưa" dưới đất vẫn chưa giải kết, rất nhiều bí ẩn cần người giải đáp.
- Tổ tiên ngài hiểu rõ bao nhiêu về các "sinh vật cổ"?
Diệp Phàm hỏi.
- Không nhiều lắm.
Trương Ngũ Gia lắc đầu, nói:
- Theo những gì tổ tiên ta lưu lại, những sinh vật thần bí kia là một sự tồn tại cấm kỵ tại Bắc vực. Tốt nhất là không nên đề cập đến những việc này, nếu không, sẽ rất dễ có chuyện không hay xảy ra.
- Tổ tiên ngài là một Nguyên Thiên sư? Dường như thân phận không tầm thường, nên mới biết những bí mật này.
- Nguyên Thiên sư là một danh hiệu, trong quá khứ xa xôi của Bắc vực cũng không có mấy người, bây giờ không còn ai như thế nữa.
Dường như người trung niên bên cạnh có chút cảm thán.
Diệp Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, bản thân hắn không hiểu rõ Bắc vực nhiều lắm. Xem ra địa vị của Nguyên Thiên sư rất cao, chứ không đơn giản như những người phàm này nói.
- Ở Bắc vực có một tiên cảnh tên là Dao Trì, bọn họ đã từng mời tổ tiên Trương Ngũ Gia tới làm khách.
Người lỗ mãng chen miệng vào nói.
- Cái gì?
Diệp Phàm khiếp sợ.
Có thể được Dao Trì Thánh Địa mời tới làm khách, xem ra Nguyên Thiên sư là một nhân vật siêu phàm nhập thánh. Bọn họ có thể tìm long mạch, trấn trụ thần nguyên... thật không thể tưởng tượng nổi.
- Sau đó người của Dao Trì chưa quay lại thôn trại các ngươi sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Năm trăm năm trước có tới một lần, đáng tiếc "Nguyên Thiên thư" đã bị mất hơn một ngàn năm. Hậu nhân chỉ học được một chút kiến thức, không thể giúp các nàng được.
Trương Ngũ Gia lắc đầu.
- Có thể thấy được tổ tiên ngài là một kỳ nhân siêu phàm nhập thánh, chắc sau đó có về thôn để sống tuổi già yên tĩnh chứ?
Diệp Phàm cảm thấy địa vị Nguyên Thiên sư siêu phàm nhập thánh, khó mà đo lường được, nên tranh thủ dò hỏi.
- Ài!
Trương Ngũ Gia thở dài một hơi, nói:
- Nguyên Thiên sư biết quá nhiều bí mật về nguyên, chắc chắn sẽ có chuyện không tốt...
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
826 chương
197 chương
1419 chương
6 chương
70 chương