Già Thiên
Chương 1853 : Tứ tôn ngã xuống
Người kia nghiên cứu về Luân hồi ấn mà người xưa, kẻ nay đều không ai sánh bằng. Trên con đường này có thể xima là thủy tổ. Vả lại đối với người trong thi đạo có thể hoàn toàn nắm trong tay.
Chỉ cần ngươi bước trên thi lộ, cho dù là kết xuất Luân hồi ấn, cáo biệt quá khứ, cùng nhất định bị trấn áp, khẳng định không phải đối thủ của hắn.
Thậm chí, truyền thuyết người này có thể khống chế Luân hồi ấn, đó là bí mặt lớn nhất cả đời hắn nghiên cứu ra!
Thi Hoàng phóng vọt lên tận trời, không phải phải tấn công Đoạn Đức, mà là muốn chạy trốn rời khỏi nơi đây, liều lĩnh muốn rời xa chiến trường lớn này.
Hắn đường đường là cường giả Hoàng Đạo, không nghĩ bị người khống chế, hắn sợ người chủ trương luân hồi kia, thu hắn làm chiến nô!
Nhưng đang ở trong chiến cuộc, như thế nào có thể dễ dàng rời đi như vậy? Nhất là đang ở dưới công kích của Diệp Phàm, kinh sợ chạy đi như vậy đương nhiên kèm theo nguy cơ thật lớn.
Thế nhưng hắn thật sự bị dọa cho kinh sợ, trong miệng gầm nhẹ:
- Minh Tôn... Hắn đã trở lại!
Mọi người đều ngẩn ngơ, đó không phải là Minh Hoàng sao, cái tên này quá mức cổ xưa, lai lịch kinh người, là thủy tổ của Địa phủ nhất mạch, chân chính là người khai sáng của đạo này.
Tục truyền, hắn cùng với Đế Tôn cũng có quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, là một trong những người thần bí nhất xưa nay.
"Ầm!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://
Diệp Phàm giống như sát thần, hai tròng mắt híp lại bắn ra tia sáng khiếp người. Hắn không có ngẩn người, lạnh lùng vô tình bay lên trời, bí quyết chữ "Hành" vận chuyển tới cực hạn, dòng chảy thời gian vì hắn mà ngưng lại. Ngay lập tức tới nơi, tung một quyền đánh tới phía trước, quyền lực cái thế xuyên qua chiến trường thần thoại.
"Phốc" một tiếng, phía sau lưng Thi Hoàng bị xuyên thủng, trước sau thấy sáng, máu tươi tuôn chảy đám đia, phi thường đáng sợ.
Hắn rối loạn nhưng đúng mực! Vừa rồi hoảng hốt thầm nghĩ rời đi, kết quả gặp phải một kích ác liệt. Giờ phút này, ánh mắt hắn sáng lên hừng hực, như là lập tức bình tĩnh lại. Hắn rống to một tiếng, nói:
- Cùng lắm thì, ta chém tiếp chính mình một đao!
- Ah...
Hắn ngừa mặt lên trời rống giận, ở trong cơ thể hắn bay ra một vầng hào quang tráng nõn, đúng là Luân hồi ấn tiếng tăm lừng lẫy, vô cùng thánh khiết, không ngờ lại bị hắn vứt bỏ.
Hắn không sợ Diệp Phàm, mà e sợ Minh Hoàng. Sợ Minh Hoàng nắm giữ sinh tử của hắn. Hiện tại gặp phải bị thương nặng, dường như thoáng cái liền quyết định bằng bất cứ giá nào phải cá chết lưới rách.
Mọi người đều kinh hãi, Luân hồi ấn kia cực kỳ khủng bố, so với binh khí Đế còn kinh người hơn. Nó "hu hu" gào hú quái dị, rơi xuống hướng Diệp Phàm nơi đó, phải cô lập hắn.
Nó biếu hiện thoạt nhìn vô cùng thánh khiết, nhưng lại khiến người ta không rét mà run. Như là đang đối mặt với cả Minh giới, trong khung xương đều có hàn khí lạnh như băng.
Mà đáng sợ nhất chính là, uy lực của nó không gì sánh nổi. Lúc này thần năng muốn đánh vào trong cơ thể Diệp Phàm, giam cầm thân hắn, rồi sau đó hủy diệt.
Diệp Phàm không sợ, tạo ra dị tượng, giam cầm cả thiên địa này, rồi sau đó tay trái bấm ấn chữ "Trụ" khống chế thời gian, tay phải là Thiên Để Quyền, đánh tan hết thảy ngăn cản.
Đột nhiên, Tiểu Tùng quát nhẹ một tiếng:
- Sư phụ tiếp kiếm!
Không thể không nói, thủ đoạn của Tiểu Tùng rất cao, hắn từ trong sát trận đệ nhất không trọn vẹn kia lấy đến đây một thanh Tiên kiếm, chuyển cho Diệp Phàm. Tiên kiếm tản ra huyết quang mênh mông, sát khí khôn cùng.
Diệp Phàm vừa động trong lòng, thu liễm đi ấn chữ "Trụ" tay trái, bắt lấy thanh Tiên kiếm, bổ thẳng tới phía trước. Ai cũng không nghĩ tới kiếm này vừa chạm vào Luân hồi ấn liền bộc phát ra từng tràng tiếng tụng kinh. Áo nghĩa vô thượng của Độ Nhân Kinh phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, điều này làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Luân hồi ấn thánh khiết kia sau khi rơi xuống, bị Tiên kiếm màu máu ngăn chặn, và còn bị cắt ra một chỗ hổng đáng sợ, nhưng lại sắp đứt rời ra.
- Chuyên khắc thi họa đây mà!
"Ầm!" cùng lúc đó, Thiên Đế Quyền, dị tượng các thứ của Diệp Phàm toàn bộ hạ xuống, đồng thời một lần nữa chấn thanh Tiên kiếm, những thủ đoạn này đều đồng loạt xuất hiện đánh nát Luân hồi ấn, hóa thành quầng sáng thánh khiết tiêu tán đi.
Trong thánh khiết có âm trầm, trong quầng sáng có thi sát, đây là một loại cảm giác khiến mọi người cảm thấy thật mâu thuẫn. Thi Hoàng kêu gào thảm thiết! Ngay khoảnh khắc mất đi Luân hồi ấn hắn bị xói mòn tinh khí.
Hắn không lo lắng bị Minh Hoàng nắm trong tay, nhưng cũng rơi vào tình thế nguy hiểm đáng sợ nhất. Lúc này tuyệt đối không còn cường đại như mới vừa rồi, hắn đã mât đi cơ sở.
"Xoạt!"
Một quyền mà thôi, Diệp Phàm đánh xuyên qua hắn, rồi sau đó vung Tiên kiếm trong tay, một đạo ráng mây đỏ xông thẳng lên trời cao, Tiên kiếm chém rụng đầu Thi Hoàng xuống.
"Phốc!"
Lão Phong Tử thiếu niên lập tức tới nơi, tung một quyền đánh xuống, Lục Đạo Luân Hồi Quyền vô cùng cuồng bá, đánh cho đầu của Thi Hoàng thành thịt nát, nguyên thần diệt vong.
Dương Hi cũng đuổi tới, nhật lên tàn thi ném cho Nhân Ma, nói:
- Lão gia! Con mồi của ngài này! Nướng chín ăn rất giòn đấy!
"Phốc!"
Nhân Ma cùng không thèm nhìn, tung một gậy đánh xuống, tàn thi hóa thành màn sương máu, trực tiếp xỡ nát.
Đường đường là Hoàng giả một thế hệ mà cứ như vậy chết đi, điều này làm cho mọi người chấn động. Hết thảy phát sinh quá đột ngột, mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía Đoạn Đức, hắn là Minh Hoàng sao?
- Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo chỉ là đi ngang qua!
Đoạn Đức chột dạ, hắn cảm thấy có điều khó hiểu. Nhất là bị Đại Bằng Hoàng, Tiên Mỗ, Linh Hoàng ba đại chí tôn nhìn chằm chằm với vẻ hung tợn, sợ bọn họ bất ngờ đồng loạt phóng tới, hắn iu xiu lách mình muốn trốn đi.
- Sát!
Diệp Phàm không có dừng tay, công tới phía trước. Hiện tại không phải thời điểm xuất thần, mặc dù có cái gì cổ quái cũng không phải lúc dừng tay, hắn tấn công Đại Bằng Hoàng.
Chiến cuộc hoàn toàn chuyển biến, ba đại chí tôn cực kỳ bị động. Trong lòng bọn họ đều rất bất an, nhìn chằm chằm đạo sĩ vô lương trên không trung kia, nếu thật sự là Minh Hoàng thì phiền toái lớn rồi!
Có thể nói, Diệp Phàm bọn họ nắm giữ chủ động, chiếm cứ thượng phong.
Bên kia Tiểu Tùng tiến triển cũng thực thuận lợi, lại lấy xuống một thanh Tiên kiếm, ráng mây đỏ bay múa, lưu quang tràn đầy màu, sát khí cuồn cuồn vạn trọng.
"Boong..."
Tiếng chuông khoan thai vang vọng vũ trụ, một cái chuông lớn màu vàng từ trên trời giáng xuống, vô cùng sáng lạn tản ra từng đợt từng đợt dao động đạo, lan ra khắp chiến trường thần thoại.
Kim Ô Đại đế từ trên trời hạ xuống, gia nhập chiến cuộc. Hắn cùng chạy tới, đứng ở bên phe Diệp Phàm bọn họ chống lại Tiên Mỗ.
Mặc kệ nói như thế nào, đây là Đại đế đương thời, bất kỳ chí tôn vùng cấm nào đều phải kiêng kỵ. Đây là cường giả cùng cấp với họ. Mà quan trọng nhất là... đối phương huyết khí sung túc, hơn xa bọn họ.
- Một trận chiến này không có trì hoàn nữa rồi!
Mọi người đều cho là như vậy, một phương Diệp Phàm bên này chiếm thế chủ động tuyệt đối, kết cục đã chú định.
"Ầm!"
Thế nhưng, ở hướng Bắc Đẩu lại truyền đến dao động khủng bố, có chí tôn muốn xuất thế, khí tức kinh người. Điều này làm cho mọi người đều hít một hơi khí lạnh, chẳng lẽ sắp xảy ra Thần chiến đáng sợ nhất trên lịch sử?
- Một trận chiến này, không thể lan đến các tinh tú sinh mệnh khác!
Trương Bách Nhẫn lên tiếng.
Cùng thời khắc đó, lại có mấy thân ảnh xuất hiện, trong đó một người lại là Đế Hoàng, từng khiến Trương Bách Nhẫn cực kỳ coi trọng và kiêng kỵ, cũng nhìn chằm chằm về hướng Bắc Đẩu, khí tức mênh mông.
- Thật muốn tiến hành một trận chiến diệt thế hay sao? Chúng ta phụng bồi đến cùng!
Hư không vỡ ra, lại một lão hầu tử xuất hiện. Đấu Chiến Thắng Phật cũng tới rồi. Có thể nói chiến trường thần thoại hiện diện đội hình cường đại siêu cấp, người mạnh nhất khắp vũ trụ gần như đến đây hơn phân nửa.
- Không sợ chết đều xuất thế đi! Lăn tới đây! Bổn tọa diệt toàn bộ các ngươi!
Đoạn Đức quát to, chấn động vũ trụ.
Nhưng thấy thế nào hắn đều giống như là có điểm phô trương thanh thế, chưa có dọa người khác, bản thân trước đã có điểm sợ hãi. Đứng ở bên cạnh Bàng Bác cùng với Hắc Hoàng, một bàn tay không tự giác dùng sức bóp cái đuôi đại hắc cẩu.
- Gâu!
Hắc Hoàng liền quay đầu cắn.
"Ầm!"
Đột nhiên, một khí tức tối khủng bố bạo phát, trong cấm địa Thái cổ ở Bắc Đẩu Tinh Vực, nữ Đế thức tỉnh, đứng sừng sững trên bầu trời nhìn xuống mấy đại cấm địa Sinh Mệnh.
Đến tận đây, thần niệm và khí tức của bốn đại vùng cấm khác thăm dò tới toàn bộ bị chận, không cảm ứng được nữa.
Nơi đó đã xảy ra giằng co đáng sợ nhất, nữ Đế chặn ngang không trung, một người đơn độc chống chọi bốn đại vùng cấm, tóc đen bay múa, bễ nghễ thiên hạ, có được một loại phong thái tao nhã tài hoa vô thượng chân chính!
- Ha ha ha...
Đại Bằng Hoàng cười thảm, hắn đang đại chiến với Diệp Phàm, vừa cười to vừa ho ra máu, cười nước mắt đều chảy ra, nói:
- Chờ đợi muôn đời lại là kết cục này! Hay cho một đại thế hoàng kim. Tất cả cấm địa Sinh Mệnh rồi lại phải kết thúc như vậy sao?
Hắn cười to đến điên cuồng, khàn cả giọng, nói:
- Thời kỳ thịnh thế hoàng kim... Ha ha! Ta xem ra chính là tới một thời thảm thiết nhất. Không chỉ có vùng cấm kết thúc, giữa các ngươi cũng phải đánh giết hầu như không còn! Nhiều anh kiệt như vậy, đợi cho tới kiếp này là vì cái gì? Thật đáng buồn, ta đã nhìn thấy hình ảnh thây chất thành núi máu chảy thành sông!
Đại Bằng Hoàng bi thương gào rống, liều mạng huyết chiến với Diệp Phàm.
Bên kia, Kim Ô Đại đế chiến đấu kịch liệt với Tiên Mỗ, về phần Linh Hoàng là thảm thiết nhất, bị Nhân Ma, hầu tử, Lão Phong Tử thiếu niên... một đám người vây quanh ở trong đó, toàn thân đẫm máu, sắp ngã xuống.
"Keng!"
Tiểu Tùng lấy xuống thanh Tiên kiếm thứ bốn, nhưng đúng lúc này Trận đồ lại đột nhiên xé rách hư không, đột nhiên biến mất.
Đây là một biến cố, rất nhiều người đều giật mình kinh sợ, không biết vì sao lại phát sinh chuyên bực này. Sát trận đồ thần bí và đáng sợ nhất lại rời khỏi nhân gian.
Diệp Phàm lạnh lùng vô tình, càng là đại chiến tới tình cảnh bực này, hắn càng ngày càng trấn tĩnh, giống như Thiên Đế chân chính sống lại, hiếm có sức mạnh nào sánh bằng, liên tục ra đòn nặng tay.
"Ầm!"
Hắn tung một quyền đánh Đại Bằng Hoàng bay tung đi, từng mảng lớn vết máu rơi vãi. Không đợi đối phương ngừng lại ổn định, hắn đã như quỷ mị vọt tới, đạp xuống một cước chấn vỡ nát.
Mà một kích này cũng làm cho khắp chiến trường thần thoại nứt ra.
Bằng Hoàng rống giận, trọng tổ chân thân, hóa thành một con chim đại bằng màu vàng, giương cánh quét tới một kích, tinh hà trong vũ trụ vỡ tan, lông chim màu vàng rực rỡ chiếu rọi cổ kim.
Một trận chiến này kinh thiên động địa, chấn động dòng chảy thời gian, phi thường thảm thiết. Đáng tiếc Đại Bằng Hoàng một thế hệ, mặc dù rất cường đại vẫn là ngã xuống dưới chân Diệp Phàm.
"Phốc!"
Máu tươi vẩy ra, Diệp Phàm mạnh mẽ xé toạt nó, thân thể Bằng Hoàng khổng lồ ép sụp vũ trụ. Nguyên thần của hắn muốn độn trốn, nhưng không tránh khỏi nắm tay vô địch chí cương của Diệp Phàm, bị một quyền đánh nổ tung.
Hắn tắm trong máu Bằng Hoàng, vô cùng lạnh lùng, quét mắt nhìn về phía chiến trường. Hắn như là một Ma Thần, tóc bay rối nhuộm đầy vết máu, bước từng bước một tới phía trước.
"Ầm!"
Diệp Phàm nhấc chân quét ngang ra, đá bay Tiên Mỗ đang đại chiến với Kim Ô Đại đế, làm bà ta phun ra một ngụm máu lớn, bị thương nặng. Ngay sau đó hoàng kim đế chung kia hạ xuống, chấn thân thể bà ta nứt ra nhiều mảnh.
Sau đó, Diệp Phàm cũng không quay đầu lại chuyển hướng tới một chỗ chiến trường khác, rống to một tiếng, đánh ra một kích mạnh nhất, hóa thành một đạo lôi điện hừng hực ngang qua không trung, xuyên thủng thân thể Linh Hoàng, máu tươi bắn cao ba ngàn thước!
Đám người Diệp Đồng, Dương Hi đều công tới, đánh chết Linh Hoàng...
Chiến trường tĩnh lặng, bốn đại chí tôn toàn bộ bị đánh chết, không có một người sống sót, nơi nơi đều là vết máu, chiến trường thần thoại trở thành một màu đỏ tươi.
Xa xa trên không trung, mọi người chưa từng ra tay trầm mặc một trận. Hoàng Hư Đạo sớm xoay người rời đi, bởi vì hắn biết không phải đối thủ của Diệp Phàm.
Những người khác cũng đều thở dài, Diệp Phàm là một dị số, ngày nay còn chưa thành Đế, nhưng cũng đã có phong thái vô thượng đánh chết cao thủ Hoàng Đạo không sứt mẻ!
- Hắn là một người đặc thù, là Thánh thể mạnh nhất trên lịch sử!
- Hắn... Có lẽ có thể trở thành người như Hoang Thiên Đế, Đế Tôn!
Tới giờ khắc này, mọi người rõ ràng nhận thức được sự cường đại và đáng sợ của hắn.
- Một trận chiến này kết thúc rồi! Sư phụ kế tiếp chúng ta đi làm cái gì?
Dương Hi hưng phấn hỏi. Hắn thực kích động, bởi vì lần đầu tiên tham dự trong đại chiến như vậy, chiến huyết sôi trào.
- Chiến đấu còn chưa có chấm dứt!
Diệp Phàm bình tĩnh nói, nhìn Bắc Đẩu từ xa, nói:
- Nếu đã ra tay, vậy đi bình định một hai vùng cấm đi!
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
826 chương
197 chương
1419 chương
6 chương
70 chương