Già Thiên

Chương 179 : Động Phòng

Diêu Quang Thánh nữ hét lên một tiếng chói tai. Lỗ tai nhỏ nhắn trong suốt đã bị hàm răng trắng như tuyết của Diệp Phàm cắn lấy, không chỉ có chút đau đớn nhè nhẹ, nàng còn có cảm giác xấu hổ và giận dữ, thần thức nhất thời không yên, thần quang tại mi tâm liền ảm đạm đi. Thần thức Diệp Phàm vô cùng bén nhọn, hóa thành một thanh kiếm màu vàng chém tới thức hải Diêu Quang Thánh nữ. Đồng thời dùng sức áp chế thân thể này, hắn sợ một khi mình hơi nới lỏng, Diêu Quang Thánh nữ sẽ dùng thần lực đánh bay ra. Xoẹt! Bỗng nhiên có một ấn ký hình thoi hiện lên ngay giữa hai hàng lông mày Diêu Quang Thánh nữ, giống như một đóa hoa xinh đẹp phá nước xuất hiện. Ấn ký này bắn ra từng đạo ánh sáng màu ngọc bích, chặn lại cột sáng màu vàng. Điều này làm Diệp Phàm khẽ động. Thần thức Diêu Quang Thánh nữ cường đại như thế quả thật vượt ra ngoài dự liệu của hắn, không kém hơn hắn bao nhiêu. Hắn tập trung thần niệm thúc dục lực lượng thức hải, hồ nước nhỏ màu vàng bắt đầu khởi sóng. Lực lượng bên trong hồ nhỏ tản phát ra những ánh sáng màu vàng, rồi chúng tập trung lại thành một thanh kiếm ngay trong hư không, sau đó xông về phía ấn ký hình thoi. Tay chân hai người dính chặt vào nhau đến nỗi có thể cảm nhận được nhiệt độ người đối diện một cách rõ ràng. Diêu Quang Thánh nữ ở bên dưới như một khối ngọc ôn hòa, thân thể thon dài và mềm mại như thần tiên ấy không ngừng tản phát ánh sáng, đã mấy lần suýt đánh bay Diệp Phàm ra ngoài. Qua một hồi, lực lượng thần thức của Diệp Phàm có ưu thế hơn. Mặc dù Diêu Quang Thánh nữ cũng cường đại, nhưng không thể nào sánh với hắn được. Hồ nước nhỏ màu vàng kia giống như biển rộng, tinh thần lực mạnh mẽ không ngừng chảy ra ngoài, mới ban đầu chỉ như những tia nước nhỏ, nhưng sau đó lại thao thao bất tuyệt như trường hà. Sắc mặt Diêu Quang Thánh nữ trắng bệch, dung nhan tuyệt mỹ hiện rõ sự giật mình. Ấn ký hình thoi trên trán nàng dần lu mờ đi, rồi bị Diệp Phàm áp chế. Vào giờ khắc này, nàng quyết định phải mạo hiểm một lần. Nàng thu liễm tâm niệm mình lại rồi khẽ vận dụng thần lực bên trong cơ thể, ngay lập tức có một vị thần từ trong Đạo Cung xông ra, chuẩn bị tấn công giết chết Diệp Phàm. Nhưng cũng vì phân thần trong giây lát mà nàng càng thất thế hơn trên chiến trường thần thức, suýt nữa bị thần thức Diệp Phàm trực tiếp đánh vào trong thức hải, khiến cho thân thể nàng khẽ run lên. Cột sáng màu vàng nhanh chóng đẩy mạnh, tâm thần Diêu Quang Thánh nữ bị chấn động kịch liệt. Nàng khẽ quát lên một tiếng, tinh thần lực bên trong thức hải điên cuồng vận chuyển, rồi ấn ký hình thoi phát ra một đạo ánh sáng chói mắt. Cùng lúc này, vị thần từ trong Đạo Cung đã hoàn toàn xuất hiện ra bên ngoài, rồi bước lên trước một bước. Cả người vị nữ thần này được khoác lên bởi áo giáp kim khí màu bạc, gây cho người ta có cảm giác nàng giống như một vị thần hàng lâm xuống nơi đây. Nữ thần này có mái tóc màu đen, cơ thể trắng tinh như băng tuyết, cộng thêm cái giáp bạc đang được khoác lên người kia làm cho nàng có một cỗ khí chất khó tả: vừa giống ma nữ mị hoặc chúng sanh, lại vừa giống như thần nữ thánh khiết. Hai loại khí chất hoàn toàn khác giao hòa lại chung một chỗ, nếu như mỗi người nhìn từ một phương vị khác nhau thì sẽ có cảm nhận không giống nhau. Bạn đang đọc truyện tại - https:// Nữ thần này giống hệt Diêu Quang Thánh nữ, nhưng dường như mơ hồ hơn bản thân vị Thánh nữ kia. Mặc dù nữ thần này có đôi mắt rất xinh đẹp, nhưng thần thái bên trong lại ảm đạm. Đúng vậy, Diêu Quang Thánh nữ chân chính đang tranh đấu cùng Diệp Phàm, còn vị thần từ bên trong Đạo Cung kia vì không có thần niệm chủ đạo, nên chỉ lẳng lặng đứng yên ở đó. - Chém! Diêu Quang Thánh nữ khẽ quát, hành động nàng bây giờ hoàn toàn là đường cùng làm liều. Nàng phân một luồng thần thức ra đi vào làm chủ vị thần đang đứng đó. Ngay giây khắc đó, thần lực Diệp Phàm bùng phát lên như một ngọn lửa cháy mạnh, mãnh liệt tấn công vào phía trước, làm cho ấn ký hình thoi bị lu mờ đi. Chỉ trong nháy mắt, thần thức Diệp Phàm đã tiến sát tới "đại môn" thức hải Diêu Quang Thánh nữ, chuẩn bị tấn công vào. Cùng một thời gian, mái tóc đen của vị thần kia tung bay theo gió, áo giáp màu bạc khoác trên người tản phát ánh sáng nhàn nhạt, dung nhan tuyệt sắc thoáng cái đã sinh động, hai tròng mắt có thêm chút linh khí. Nhưng mà hành động của vị thần này vẫn hơi cứng ngắc, tiềm năng cơ thể chưa được khôi phục hoàn toàn. Keng! Vị thần này rút thần kiếm ngay eo thon nhỏ ra, rồi từ từ giơ lên cao. Trông nàng bây giờ thật như một vị thần muốn vung kiếm trảm yêu trừ ma, toàn thân có ánh sáng thánh khiết lưu chuyển. Xoẹt! Vị thần này chém mạnh xuống về phía Diệp Phàm, muốn chặt đứt hắn ra làm hai. Cùng lúc đó, rốt cuộc thần thức của Diệp Phàm đã tấn công vào được thức hải Diêu Quang Thánh nữ. Hai người giằng co rất quyết liệt, Diêu Quang Thánh nữ muốn chém tan nhục thể của hắn, qua đó phá tan thần thức đang tấn công thức hải của mình. Diệp Phàm lại nghĩ đánh tan thức hải của nàng, qua đó diệt sát thần trí và linh hồn bên trong, từ đó chiếm được thế chủ động. Keng! Thần kiếm kia tỏa ra ánh sáng chói chang, thấu phát hàn khí lạnh lẽo rồi chém xuống. Linh giác Diệp Phàm nhạy cảm, nhanh chóng ôm lấy Diêu Quang Thánh nữ rồi nhảy qua một bên. Một kiếm kia trực tiếp làm mặt đất nứt ra, tạo thành một khe sâu lớn. Một kiếm này thật đáng sợ, nếu như thân thể Diệp Phàm bị chém trúng, chắc chắn hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Diệp Phàm dùng lực cắn lỗ tai nhỏ xinh của Diêu Quang Thánh nữ, không chịu buông bỏ ra. Hai người cứ thế mà dính chặt với nhau, lăn qua lăn lại hơn mười thước. Điều đáng mừng duy nhất là vị thần kia hành động rất chậm. Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì khi nãy Diêu Quang Thánh nữ chỉ phân ra có một luồng thần thức tiến vào làm chủ, nên không thể phát huy được toàn bộ thần lực. - A... Diêu Quang Thánh nữ sợ hãi kêu lên, thức hải của nàng đã bị công phá, cột sáng màu vàng lúc này tiến quân thần tốc vào như một con sông chảy mạnh. Diệp Phàm thấy vậy liền vận dụng toàn bộ tinh thần lực của mình, hắn muốn tiêu diệt hoàn toàn linh thức Diêu Quang Thánh nữ, qua đó làm cho vị thần ở bên ngoài kia trở thành một cái xác không hồn. Đây là một thế giới thức hải thánh khiết, sương mù nồng nặc. Diêu Quang Thánh nữ lúc này đang đứng ở phía trước, phiêu động mà linh hoạt. Trong thế giới thức hải này, dường như thời gian đã bị ngưng lại, không cảm giác được thời gian trôi qua. Diêu Quang Thánh nữ tỏ vẻ trấn tĩnh, nói: - Không ngờ thần thức ngươi cường đại đến như vậy. Diệp Phàm không có thời gian để nói chuyện, bên ngoài còn có một sát thần đang đi tới. Hắn trực tiếp xông về phía trước đánh giết. - Diệp tiểu đệ, ngươi giết ta không được. Thần sắc Diêu Quang Thánh nữ trở nên lạnh như băng, nhanh chóng huyền phù trên không trung thế giới thức hải. Cột sáng màu vàng xông thẳng lên trời, từng bước ép sát tới Diêu Quang Thánh nữ. Chỉ một lúc sau đã tới trước mặt nàng. - Thần thức chính là chiêu thức mạnh nhất của ta, nhưng không ngờ thần thức của ngươi còn đáng sợ hơn cả ta. Diêu Quang Thánh nữ vừa bay vừa nói. Diệp Phàm không đáp, thần thức màu vàng hóa sinh thành một bàn tay lớn, trực tiếp đánh tới. Phốc! Thân thể thần tiên của Diêu Quang Thánh nữ nhất thời run rẩy, nhưng khi bị thương thì tốc độ nàng càng nhanh hơn, trực tiếp tiến vào chỗ sâu nhất trong thức hải. Keng! Keng! Keng! Cột sáng màu vàng hóa thành mấy trăm đạo kiếm quang, rồi đánh xuống như mưu sao băng đang rơi xuống. Diệp Phàm muốn đánh linh thức Diêu Quang Thánh nữ thành nát bấy. Xoẹt! Ngay lúc này, bóng ảnh tuyệt sắc kia đã biến mất vào trong làn sương vô tận. Cùng một thời gian, Diệp Phàm cảm thấy có nguy hiểm. Bỗng nhiên có một tòa cung điện khổng lồ xuất hiện trên không trung những làn sương mờ mờ ảo ảo kia. Tòa cung điện này trực tiếp hướng xuống trấn áp hắn, khí thế bàng bạc giống như một mảnh tinh vực rơi xuống, khó có thể chống lại. - Xảy ra chuyện gì vậy? Diệp Phàm thất kinh, rõ ràng thần thức đối phương không cường đại bằng hắn, làm sao thúc dục được một lực lượng đáng sợ như vậy được. Tiếng cười thanh thúy của Diêu Quang Thánh nữ truyền đến. Nàng đang đứng trên tòa cung điện khổng lồ kia, trông như một Dao Trì tiên tủ vậy: tay áo phiêu động, phong thái tao nhã, xung quanh còn có sương mù lượn lờ. - Diệp tiểu đệ, dù ngươi có gian xảo đến đâu, hôm nay cũng phải hôm hận rồi. Yên tâm, ta sẽ an táng ngươi thật tốt. Diệp Phàm vội vàng lui về phía sau, nhưng lại phát hiện không thể nào thoát khỏi phương không gian này. Tòa cung điện khổng lồ kia đã phong kín nơi này hoàn toàn lại. - Tại sao lại như vậy? Hắn vô cùng khiếp sợ, nói: - Tại sao trong thức hải của ngươi lại có một tòa cung điện như thế. Tòa cung điện kia lơ lửng trên không như Quảng Hàn cung, vừa có những đóa hoa xinh đẹp bao phủ, xung quanh lại có sương mù lượn lờ, trông thật phiêu miểu. Những điều này càng tôn thêm vẻ đẹp xuất trần của Diêu Quang Thánh nữ, xinh đẹp không gì sánh được. - Đây là một bí bảo ta lấy được trong một cổ động bị bỏ hoang tại Diêu Quang Thánh Địa khi còn nhỏ, có tên là "Nguyệt cung". Ta cũng không biết uy năng nó đến đâu, không thể đoán được. Thần thức Diêu Quang Thánh nữ hiển hóa thành thân ảnh, không có khác biệt gì so với chân thân bên ngoài. Nàng nói tiếp: - Từ lúc gặp được nó, nó đã tự bay vào mi tâm của ta. Trong mười mấy năm qua, nó luôn ân cần săn sóc thần thức ta, giúp thần thức ta cường đại đến mức không thể lường được. Không ngờ rằng hôm nay lại bị thần thức ngươi áp chế, thật sự khiến ta rất ngạc nhiên. - Nguyệt cung...định ở trong mi tâm, có thể ân cần săn sóc thần trí của ngươi? Diệp Phàm kinh hãi trong lòng, đây đúng là một bảo vật. - Cho nên, hôm nay ngươi có chết thì cũng không chết oan. Diệp tiểu đệ, ta đưa ngươi lên đường. Toàn thân Diêu Quang Thánh nữ tản phát ánh sáng thánh khiết, nhưng lúc cười lên lại lộ vẻ xinh đẹp tuyệt trần, đúng là một vưu vật. Tòa Nguyệt cung giống như Quảng Hàn cung kia phát ra ánh sáng trăng, rồi chậm rãi áp xuống. Toàn bộ vật ở dưới đều bị nó chấn thành nát vụn, thần thức Diệp Phàm chập chờn như ánh nến, lúc nào cũng có thể bị diệt vong. - Chờ một chút. Diệp Phàm hét lớn, nói: - Diêu Quang mỹ nữ, đến bây giờ ta còn chưa biết tên của ngươi... - Diêu Hi! Đôi môi đỏ mọng của Diêu Quang Thánh nữ khẽ mỡ, nói ra hai chữ đó. Nhưng mà nàng vẫn không dừng việc mình đang làm lại, tòa Nguyệt cung khổng lồ kia nặng nề rơi xuống. Thời gian ở thế giới thức hải này như dừng lại, làm người ta không có cảm giác đang trôi qua. Diệp Phàm giật mình trong lòng, sợ rằng việc này là do chính Nguyệt cung kia tạo thành. Hắn dùng hết khí lực, muốn phóng ra bên ngoài. Ở thế giới bên ngoài, hồ nước nhỏ màu vàng tại mi tâm hắn thoáng cái mờ đi, sang đó hóa thành một đạo ánh sáng chói chan chiếu thẳng vào thức hải Diêu Quang Thánh nữ. Xoẹt! Thoáng cái nó đã đi vào thế giơi thức hải của Diêu Quang Thánh nữ, làm cho cả phương không gian này bị chấn động. Răng rắc! Phong ấn không gian bị xé nứt, hai đạo thần thức Diệp Phàm hợp lại thành một rồi thoát khỏi Nguyệt cung đang ở trên cao trấn áp xuống, sau đó xuất hiện tại hư không. Diêu Quang Thánh nữ nhíu mày, thất bại trong gang tấc như vậy làm nàng có cảm giác không cam lòng và tiếc nuối. Diệp Phàm huyền phù trong hư không, nhưng không rút đi ngay, mà cười phá lên, nói: - Ta hiểu rồi, Nguyệt cung này chỉ có thể tồn tại bên trong thế giới thức hải của ngươi, rồi trấn định không gian bên trong. Ngươi không thể nào tế nó ra được, không trách ngươi muốn dẫn dụ ta vào bên trong. - Nếu đúng là vậy thì ngươi có thể làm sao? Diêu Hi cười lạnh, dáng vẻ thong dong mà trấn tĩnh, nói: - Thần thức ta đã vào làm chủ Nguyệt cung, ngươi không thể làm khó ta được. - Đúng là như thế. Diệp Phàm gật đầu, sau đó cười to, nói: - Ta ngăn thần thức ngươi ở chỗ này, rồi ta phân hóa một luồng thần thức ra bên ngoài để cùng bái thiên địa với ngươi. Ta muốn xem ngươi còn trấn tĩnh được hay không. - Ngươi... Nghe nói như vậy, quả nhiên Diêu Quang Thánh nữ khó bình tĩnh được nữa/ - Ta đi vậy. Diệp Phàm cười dài rồi tự động phân ra một tia thần thức khác, lúc chuẩn bị đi còn nói: - Đi vào động phòng. Bởi vì Nguyệt cung trấn giữ mi tâm Diêu Hi, nên thời gian bên trong thức hải nàng gần như dừng lại. Nhưng Diệp Phàm lao ra thế giới bên ngoài chỉ là trong nháy mắt. Tia thần thức đó quay trở về hồ nước nhỏ màu vàng, nhục thể của hắn thoáng cái đã khôi phục tri giác. Lúc này miệng hắn vẫn còn đang cắn lỗ tai nhỏ xinh của Diêu Hi, một mùi hương giống như hương hoa lan ngào ngạt xông vào trong mũi. Xoẹt! Vị thần cách đó không xa lại cầm kiếm chém xuống. Diệp Phàm nhanh chóng nhảy lên, ôm luôn cả Diêu Quang Thánh nữ lui về phía sau. Tuy vị thần này hành động chậm chạp, nhưng vẫn có sức uy hiếp rất lớn. Lúc này hắn đã ngăn chặn thần thức Diêu Quang Thánh nữ ngay bên trong mi tâm của nàng, làm cho thần thức nàng không thể lao ra bên ngoài được. Tuy thân thể hắn đang ôm lấy có thần lực mênh mông, nhưng lại không thể làm gì được hắn. - Diêu Quang Thánh nữ, nếu như ngươi còn không ra, chúng ta phải vào động phòng ngay bây giờ đó. Diệp Phàm cười to. Tuy thần lực hắn bị phong lại, nhưng thân thể vẫn mạnh như linh bảo. Hắn chạy nhanh như gió, làm cho vị thần ở phía sau đuổi theo không kịp. Ầm! Đột nhiên Diệp Phàm tung quyền đánh mạnh lên ngực Diêu Quang Thánh nữ, nhưng không thể làm nàng bị thương. Ngay lúc hắn đánh vào, trên thân thể Diêu Quang Thánh nữ có những đồ họa xuất hiện như những ngôi sao thần bí, các đồ họa ấy như tạo thành một cái chiến y thần thánh, xung quanh còn có ánh sáng lưu chuyển. Hắn vô cùng khiếp sợ, càng lúc càng cảm thấy vị Thánh nữ này thật không đơn giản. Ầm! Thần quang tại mi tâm Diêu Hi phát sáng mạnh mẽ, nàng muốn dùng hết sức lực của mình để phá tan thần thức Diệp Phàm đang ngăn trở ở bên trong. Nàng muốn xông ra ngoài, không muốn bị phong ấn ở bên trong. Nàng sợ Diệp Phàm sẽ "làm" gì nàng thật. Tuy thần thức không thể lao ra bên ngoài, nhưng nàng vẫn cảm nhận được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Nàng lập tức sợ hãi kêu lên: - Ngươi đang làm gì vậy? - Đo đạc giúp ngươi... Diệp Phàm cười dài. - Khốn khiếp! Diệp Phàm ôm Diêu Quang Thánh nữ vào ngực, vội vàng chạy nhanh. Bởi vì vị thần ở phía sau hành động chậm chạp, nên đã bị bỏ rơi lại phía sau. Một cánh tay của hắn vờn quanh bên cái eo thon nhỏ của Diêu Hi, cảm nhận rõ thân thể nàng thật mềm mại. Một tay khác lại di động lung tung, miệng liên tục chế nhạo, nói: - Nhìn dáng đi ngươi nhẹ nhàng, thân thể thon dài uyển chuyển như thế, nhưng không ngờ có vài chỗ lại thật đầy đặn... - Ngươi... Diêu Quang Thánh nữ giận đến nỗi suýt nữa đã bất tỉnh. - Chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, chỗ cần thon dài thì thon dài, thật làm người khác phải cảm thán. Nếu như để ngươi vào nơi đông người, ta nghĩ sẽ có rất nhiều nam nhân điên cuồng vì ngươi đó... Diệp Phàm lại cắn vành tai nàng, nói: - Muốn đối phó ta ư? Ngươi phải chuẩn bị trả giá thật nhiều. - Diệp Phàm, ta muốn giết ngươi! - Cho ngươi hai sự lựa chọn, một là nhường lối để ta khống chế thần thức, hai là động phòng ngay bây giờ. Diệp Phàm vẫn một tay ôm eo thon nhỏ, tay khác di động lung tung, cười to nói: - Tự ngươi quyết định đi! -o0o-