Già Thiên
Chương 1765 : Ngồi xuống vạn năm
Một tòa Hoàng Sào thật lớn trôi nổi trong vũ trụ, sương mù lượn lờ, tràn ngập cảm giác áp bách, một thanh âm giòn tan nhưng tràn ngập uy nghiêm quanh quẩn bên trong.
- Tìm được đệ nhất thần tướng chưa?
- Bẩm báo Thiên Hậu, còn chưa tìm được, chúng ta đã đi tới cố hương của hắn, nơi đó không có một chút dấu vết của hán, tuy nhiên phần mộ của hắn trống rỗng.
Có người quỳ gối phía dưới bẩm báo.
- Sẽ không bị Địa phủ lấy đi thi thể rồi chứ? Hay là đã hóa đạo!
Thanh âm nữ nhân có một tia mệt mỏi, sau trận chiến với lão nhân đốn củi, tu dường nhiều năm, đến nay đạo thương của nàng còn chưa lành.
Người phía dưới còn thật nghiêm túc bẩm báo:
- Địa phủ dường như rất kiêng kị ở nơi tuyệt tích đó. Ngoài ra, hậu đại của hắn đều còn sống rất tốt, chúng ta điều tra phát hiện có một bàn tay vô hình từng thủ hộ bản tộc, từng giết chết Chuẩn đế!
- Nói như vậy, thật sự hắn rất có thể còn sống, ngủ say tới hiện tại!
Bất Tử Thiên Hậu trầm tư.
Trong Hoàng Sào, trên hai chiếc bảo tọa khác phân biệt ngồi Nhật Nguyệt thần tướng và Khôn Thiên thần tướng. Ngày nay bọn họ lại khôi phục không ít, so với hai mươi năm trước tăng cao một bước, đang tái hiện phong thái ở thời thái cổ.
- Đệ nhất thần tướng có tư chất của Cổ Hoàng, nếu không có Thiên Hoàng thành đạo thống trị nhân gian chìm nổi, áp chế vạn đạo thiên hạ, thống ngự chư thiên, hắn có thể đã bước ra một bước kia rồi!
Nhật Nguyệt thần tướng nói.
Ở trong mắt hắn xem ra, mặc dù mọi người bọn họ đều chết đi, đệ nhất thần tướng cũng không nên im lìm tọa hóa mới đúng! Hắn hiếu biết về người kia rất sâu sắc, sao có thể cam tâm? Người này tất nhiên phải đọ sức nhiều lần để bước ra một bước kia, mặc kệ là thất bại hay thành công, đều phải kinh thiên động địa mới đúng!
- Không sai! Đệ nhất thần tướng quá cường đại! Mặt khác có truyền thuyết, sau khi hắn quy ẩn, có thể đang thoát thai hoán cốt, tiến hành một loại lột xác kỳ dị, muốn chiến một trận với Thiên Hoàng!
Khôn Thiên thần tướng nói.
Mọi người bọn họ đều hoài nghi, đệ nhất thần tướng có thể còn sống, một người như vậy, ngay cả Bất Tử Thiên Hoàng năm đó cũng không hề che giấu toàn bộ vầng hào quang của hắn. Quyết không có khả năng chết đi bình thường như vậy.
Bởi vì hắn cường đại, tỏa hào quang rực rỡ, phong thái vô thượng, mặt trời so sánh với hắn đều giống như đom đóm. Ở thời đại đó, hắn là vị Thần đệ nhất dưới trường Bất Tử Thiên Hoàng!
Khi hắn quy ẩn còn có một nửa thọ nguyên chưa từng dùng hết, còn không coi là tuổi xế chiều. Có thời gian, có tinh khí, có năng lực, để đánh cược một hồi với cuộc đời mình.
Bất Tử Thiên Hậu sâu kín thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Khôn Thiên thần tướng như có điều cảm giác, lập tức không nói nữa.
Nhật Nguyệt thần tướng kiệt ngạo không thiện ý, đầu đầy tóc bạc trắng, thoạt nhìn thực trẻ tuổi, nhưng lúc này cũng không nói thêm gì, lựa chọn trầm mặc.
Bởi vì bọn họ là người ở thời đại năm đó, từng nghe được một ít truyền thuyết, Thiên Hậu dường như cùng với đệ nhất thần tướng từng có một đoạn chuyện cũ. Chính là sau này một người thành Thiên Hậu, một người trở thành vị Thần đệ nhất.
- Hy vọng hắn còn sống đi!
Bất Tử Thiên Hậu nói.
Rồi sau đó, lời nói của nàng chuyển thành nghiêm túc, tuy rằng như trước giòn tan êm tai nhưng lại có một loại sát khí, làm cho cả tòa Hoàng triều đều rung chuyển, hư không vũ trụ vỡ ra từng cái khe lớn, nói:
- Con nối dòng của Thiên Hoàng bị Thánh thể Diệp Phàm với người của Thánh Hoàng nhất mạch hợp lực giết chết. Tuy rằng hắn không là con đẻ của ta nhưng cũng nên gọi ta một tiếng nương, món nợ này không thể không tính. Các ngươi ai đó đi giết vài người đi!
- Địa phủ giằng co với bọn chúng, đã xảy ra xung đột kịch liệt, chúng ta chờ thời cơ hành động. Nhưng phải né tránh cô bé kia, chúng ta hoài nghi nàng là..
- Các ngươi nhìn đó mà làm, mặc dù là nàng ta lại như thế nào, kết quả còn không biết là ai đang uy hiếp anh hùng muôn đời đâu! Nàng ta không nhất thiết có thể xưng tôn. Tương lai sẽ công bố!
Bất Tử Thiên Hậu lạnh lùng nói ra.
Thiên Đình, trên một tòa Thần đảo treo lơ lửng giữa trời, Diệp Đồng và Tiểu Tùng đang luận đạo, Dương Hi với Hoa Hoa ở một bên nghe đều thực say mê, nơi này đạo hoa từng đóa từng đóa, vạn đạo ráng màu tường hòa, nở rộ khắp không trung.
Mọi người ngạc nhiên thán phục, hai kỳ tài này thật sự là nghịch thiên. Tuy rằng đi con đường khác nhau, nhưng đại đạo tới đơn giản, trăm sông đổ về một biến, tới lĩnh vực thượng tầng cuối cùng sẽ cộng minh, quay về một điếm.
- Ta phải tìm một cơ hội độ kiếp, bằng không thực thực xin lỗi vị trí sư thúc này!
Bàng Bác nói.
Hắc Hoàng nghe được da mặt thật dày, chẳng hề để ý, nói:
- Sốt ruột làm chi, không thấy Văn Xương Giáo chủ sao, ổn trọng biết bao, năm trăm năm sau mới có thể lo lắng trảm đạo thành Vương, nội tình vững chắc không chê vào đâu được!
- Buổi tối nay ta mời mọi người ăn lẩu chó!
Bị chế nhạo Trương Văn Xương cũng cũng không phải một người dễ khi dễ, mỉm cười mời bộ chúng Thiên Đình.
- Tốt quá! Nhất định phó ước!
Một đám người đáp ứng.
"Gâu!"
Trên Thần đảo, Tiểu Tùng bỗng nhiên thần niệm vừa động, nhíu chân mày, quay đầu nhìn về phía Cô Tâm Ngạo.
Bá chủ cái thế năm đó từng chiến một trận với Thanh Đế này tóc bạc tung bay, lúc này đôi mắt giống như ngọn lửa nhìn về phía phương xa, như là trong lòng có điều cảm ứng.
- Bản năng của Cô tiền bối vẫn còn, không hổ là cao thủ tuyệt thế có thể chiến một trận cùng với Thanh Đế. Lão cảm ứng được có chí cường giả ở ra xa nhìn vào Thiên Đình!
Tiểu Tùng nói.
Diệp Đồng gật đầu:
- Không sai! Đến đây một nhân vật đáng sợ!
- Bây giờ còn có người dám gây chuyện với Thiên Đình? Chúng ta ra ngoài đánh đi!
Dương Hi nói, hắn là một cuồng nhân hiếu chiến, Thánh thể huyết mạch sống lại, một thân xương cốt leng keng, chưa bao giờ sợ khiêu chiến.
Đám Hắc Hoàng bay lại đây, khoát tay chặn lại, bảo bọn họ mang theo Cô Tâm Ngạo, sau đó hư không không một tiếng động mở ra. Là nó dùng trận văn bàn cờ mở ra hư không, ngay lập tức tiến vào chiến trường xa xa.
"Ầm!"
Một ngày này, bên ngoài Thiên Đình bùng nổ đại chiến, cao thủ không rõ của Địa phủ tới cực độ khủng bố, nhưng cuối cùng bị giết đến thân thể nổ tung, bị mấy đại đệ tử của Diệp Phàm đánh giết không còn đường chạy trốn.
Đồng thời ngay lúc đó, Cô Tâm Ngạo ra tay, tuy nhiên đều không phải là nhắm vào người trong Địa phủ, mà là nhằm vào hư không tung một chưởng, đánh vỡ một mảng tinh hà.
- Cái gì? Khôn Thiên hắn bị thương? Chiến nô đầu bạc của Thiên Đình kia lại cường đại như vậy?
Trong Hoàng Sào, Nhật Nguyệt thần tướng giật mình kinh sợ.
- Ta sơ suất! Hắn như là có thần thức, không thể yếu hơn so với chúng ta ở trạng thái đỉnh phong nhất năm đó, thực đáng sợ! Bạn đang đọc truyện tại - https://
Khôn Thiên ho ra mấy ngụm máu, có thể còn sống trở về thực không dễ dàng.
Tự nhiên không có bức tường nào chắn được gió, Địa phủ báo thù, Hoàng Sào chọc vào Thiên Đình, đều gặp phải phản kích đáng sợ. Tin tức này làm cho tinh không một lần nữa ồn ào huyên náo.
Vũ trụ càng ngày càng khẩn trương, Địa phủ, tổ chức Thần, Đạo Cung, Hoàng triều bốn phương cùng tồn tại, ngày nay lại cộng thêm một Thiên Đình có thể sẽ quật khởi. Năm thế lực lớn bao phủ vũ trụ tinh không, tràn ngập nhiều lắm biến cố.
Đây là một thời kỳ đặc thù, bầu không khí nặng nề khiến người ta hít thở không thông, dường như ngày nay chỉ là khoảnh khắc yên tĩnh trước mưa gió bão tố ở tương lai.
Một khi phát tác, tất nhiên là mưa máu tầm tả, sấm sét vỡ nát vũ trụ, mọi người đã dự kiến được một hồi đại chiến loạn khủng bố, có lẽ vũ trụ đều sẽ bị đánh đập tàn phá.
Mọi người đều đang chờ đợi bóng tối, chờ đợi một hồi mưa rền gió dữ, một số thế lực lớn bắt đầu di chuyển, rời xa quê hương, đi vào khổ địa biên hoang tỵ nạn.
Ở thời loạn thế này, sống sót là nhiệm vụ hàng đầu nhất.
Nói gì chuyện vương đồ thống trị, luận gì sự trường sinh, nếu ở trong náo động bị người giết chết hết thảy đều là chuyện chê cười.
Bầu không khí áp lực, khẩn trương đến mức làm cho người ta mơ hồ, đại chiến sắp nổi lên. Để cho người ta chú mục tự nhiên chính là cao thủ tuyệt thế: Địa phủ không cần phải nói, tục truyền có chí tôn cổ đại ngủ say; tổ chức Thần là "dư nghiệt" của Thiên Đình cổ, tất nhiên cũng có chí cường giả tọa trấn, bằng không sao có thể dám đối lập với Địa phủ.
Mà Bất Tử Thiên Hậu, lão nhân đốn củi đều là nhân vật cái thế khó gặp địch thủ, thật nếu liều mạng huyết chiến ai dám tranh phong cùng?
Tính đi tính lại, ngày nay chỉ có Thiên Đình yếu nhất, không có một nhân vật vô địch thiên hạ. Ai ai cũng kỳ vọng Diệp Phàm đại thành, một khi đi đến một bước đó, quét ngang thế gian không thành vấn đề. Thế nhưng hắn còn có thời gian sao?
Cô Tâm Ngạo dù sao sớm đã mất đi, một khối thân thể khẳng định không chống lại được kẻ sắp thành đạo.
Mặt khác bốn quái vật lớn kia đều cũng có cao thủ cái thế, thực nếu xảy ra động thủ, ai sẽ cho hắn thời gian, tất nhiên là một kích lôi đình, bóp chết hắn ngay trong trứng nước.
Đại chiến sắp phát sinh, để cho thế nhân chú mục tất nhiên chính là đại quyết chiến giữa mấy vị cao thủ cái thế!
Diệp Phàm ở phương nào, hắn còn kịp đại thành hay không? Các thế lực lớn khắp nơi vũ trụ đều đo lường được, tất cả đều đang chú ý. Đây là một thời đại thần thoại, tất nhiên sẽ chiến đấu xé rách vòm trời vũ trụ.
Ở chỗ sâu trong vũ trụ, Diệp Phàm thét dài, một đường tu luyện. Đi khắp tinh vực chư thiên, quan sát mặt trời mặt trăng núi sông, ngộ pháp tự nhiên của thiên địa, thể ngộ bí mật vạn vật của sơ khai, đọc Cổ Kinh của chư Đế, làm bạn với hư niệm của Để Hoàng. Vô số thân ảnh như là từ trong kinh văn đi ra quyết chiến cùng hắn.
Dọc theo đường đi này, tuy rằng hắn thu hoạch rất lớn, thực lực tăng tiến vùn vụt, nhưng nếu muốn bước một bước lên trời, chạm đến bên bờ Đế đạo, nói dễ hơn làm? Khó mà thành tựu với trời xanh!
Đây là một vùng Thần hải, không biết là như thế nào lưu lại trong vũ trụ, cả vật thể có màu vàng, mênh mông vô ngần, mặt trời trăng sao thỉnh thoảng rơi xuống chìm trong biển.
Kỳ cảnh bực này đúng thật là hiếm thấy, Diệp Phàm động dung, phiến Thần hải này có một loại dao động lực lượng cường đại, hắn nghỉ chân dừng lại tại đây, xem như một nơi bế quan lý tưởng.
- Ta muốn trở nên mạnh, ta muốn càng cường đại!
Hắn mặc dù đi lại khắp nơi ngộ đạo của chính mình, nhưng cũng biết được những gì xảy ra ở bên ngoài, hắn hiếu rằng Thiên Đình cần một vị cao thủ tuyệt thế xuất thế!
Không phải vì cứu An Diệu Y, chỉ vì bảo vệ Thiên Đình hắn cũng phải đột phá. Ở trong tình thế hỗn loạn khắp thiên địa này ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì.
- Đạo của ta, pháp của ta, con đường của ta!
Diệp Phàm ngồi xếp bằng ở trước Thần hải màu vàng, gần như điên cuồng, thời gian không chờ đợi hắn, cần lập tức cường đại lên, An Diệu Y bị đọa xuống địa phủ, có trời biết nơi đó sẽ phát sinh chuyện gì.
Không cầu gì khác, chỉ hy vọng cứu được nàng ra.
Thiên Đình có nhiều thân nhân, bằng hữu, như vậy càng cần hắn cường đại, bằng không bốn quái vật lớn kia bất cứ lúc nào sẽ nghiền ép tới nơi, thực nếu như có chí tôn xuất hiện, cô bé cũng không giữ được.
Thế nhưng càng là lo lắng, Diệp Phàm càng cảm thấy khó có thể đột phá. Hắn ngồi xếp bằng ở địa phương này ba ngày, trên đầu trực tiếp trắng xóa, tóc bạc phơ tung bay, như là lập tức già đi vạn năm.
- Ta vì sao không thể đột phá, vì sao không thể bước ra được một bước kia?!
Diệp Phàm há mồm phun ra một ngụm máu lớn. Hắn quá cấp bách cầu thành nên rối loạn nỗi lòng, nổi lên tâm ma, bản thân bị thương.
- Phải yên tĩnh, bản tâm không mất, đạo ngã cảnh tỉnh!
Diệp Phàm ổn định nỗi lòng, trong cơ thể rất nhiều Cổ Kinh cộng minh, mấy đại bí cảnh phát sáng, giúp trong lòng hắn sáng tỏ, chém hết chấp niệm, sinh ra một ý đạo.
Rồi sau đó, hắn không nhúc nhích, toàn thân cô quạnh, rơi vào một loại trầm tư lâu dài, hòa tan làm một thể với hư không này trở thành một bộ phận của hư vô.
Thời gian ứôi đi, không biết trôi qua bao nhiêu năm, một ngày này tâm thần hắn chợt run lên, mở con ngươi cảm nhận được một loại khí tức khó hiếu.
Thế giới này, vì sao hoang vắng như vậy?
Thần hải màu vàng kia khô cạn, từng viên từng viên tinh tú kia đều dập tắt, vũ trụ là một mảnh rách nát, dĩ nhiên bị đánh cho tàn phế, đây là vì sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm hồi hộp!
- Ta ngồi đã bao lâu, vì sao cảm thấy như là mất đi rất nhiều năm tháng?
Diệp Phàm sợ run, hắn cảm nhận được chính mình cường đại thăng hoa tới cực hạn, máu trong cơ thể như từng con bạo long đang chen chúc lao xuống, dám chiến một trận với chí tôn cổ đại!
Nhưng, vì sao môi trường vũ trụ lại quá biến dạng?
Hắn giơ ra bàn tay, nhìn thấy mặt trên có nếp nhăn, cơ thể không còn láng mịn, thiếu sáng bóng.
Diệp Phàm đứng thẳng lên, vạch trên hư không một cái, xuất hiện một mặt bảo kính, chiếu rọi ra gương mặt của mình: tóc bạc trắng phủ vai, năm tháng khắc lên từng vết nhăn trên mặt hắn, hắn không còn trẻ tuổi, đã già đi.
Trong cơ thể có lực lượng như biển cả mênh mông, cất chứa trời xanh muôn thuở, pháp đạo che phủ bầu trời, có thể quyết chiến với chí tôn, nhưng đến tột cùng đã trôi qua bao nhiêu năm? Tại sao có thể như vậy!
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
826 chương
197 chương
1419 chương
6 chương
70 chương