Già Thiên
Chương 1742 : Hoàng đấu Đế
Cái đỉnh giản dị chìm nổi ở trên không trung, buông xuống từng dải mẫu khí, hóa thành từng dòng thác bao phủ Diệp Phàm ở phía dưới, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có một đôi mắt sáng lạn vô cùng khiếp người, chùm tia sáng rõ ràng có thể thấy được.
Tới giờ khắc này, thâm tâm Long nữ nảy sinh một cảm giác bất lực sâu sắc, ba đại cường giả Hoàng huyết đột kích, chỉ khoảnh khác đã chết đi hai người, thật sự quá nhanh, quá đột ngột.
Hiện tại chỉ còn lại có một mình nàng, còn có thể làm gì bây giờ, đánh sao? Mặc dù trong tay có được pháp khí Hoàng Đạo cũng vô dụng, Diệp Phàm cầm trong tay Hỗn Độn Thanh Liên có thể phòng ngự tất cả.
Đó đúng thật là một gốc cây đạo liên nghịch thiên, ba lá chống trời, luyện hóa sạch vạn vật pháp tắc. Khó có thể công phá. Điều này không chỉ có một mình nàng chấn động, mà cũng làm cho tất cả cường giả vũ trụ chấn động.
Nắm giữ cây này, giống như trước tiên chiếm giữ ưu thế, ai có thể công phá! Vấn đề này không riêng gì một mình nàng đối mặt, mà chính là nan đề khiến tất cả cường giả Chuẩn đế sau này đều phải tim đập nhanh.
Ai có thể không quan tâm, ai dám không thèm để ý tới?!
Từ một ngày này. Diệp Phàm xác thực đã trở thành một cửa ải khó vượt qua, uy hiếp rất nhiều người, chư hùng đều phải suy nghĩ làm thế nào phá được, như thế nào đối mặt!
Hiển nhiên, đây chính là một địch thủ đáng sợ sấp tới mọi người đều phải lo lắng! Người này sẽ trở thành một loại "hiện tượng", cần phải chuyên môn nhằm vào và suy tính làm thế nào để chống lại!
Một trận chiến này, Diệp Phàm quật khởi như ngọn núi lửa phun trào, phun lên không thể ngăn cản. Cả tinh vực chấn động, tất nhiên sẽ dẫn tới một đợt gợn sóng lớn.
Một tiếng long ngâm, con rồng tím xông thẳng lên trời cao, sau đó lại lao xuống, Cực Đạo thần uy cái thế, pháp khí Hoàng Đạo sống lại, chiến lực tăng lên tới tuyệt đỉnh, đánh xuống phía dưới.
Long nữ thật sự là không cam lòng, nếu cứ như vậy rút đi sau này nàng sao còn có niềm tin gì nữa, tất cả tự phụ đều thành nước chảy hoa bay, tiếp tục một đường chinh chiến cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Bất kể nói như thế nào, nàng đều phải công kích, phải thử đột phá Hỗn Độn Thanh Liên, đây là binh khí Hoàng Đạo của phụ thân nàng luyện chế, chẳng lẽ so ra còn kém một gốc cây Thanh Liên hay sao?
"Keng!"
Con rồng lớn vắt ngang trời, đầu rồng hùng vĩ, va chạm xuống dưới. Công phạt như vậy tuyệt đối có thể làm tan biến một mảng tinh hải, làm cho tất cả tinh tú đều bị hủy diệt nát tan thành bụi.
Nên biết rằng đây là do một vị Chuẩn đế vận dụng!
Diệp Phàm không sợ, trên đỉnh đầu có Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, trong tay cầm Thanh Liên phóng ngược lên trời, đón đánh con rồng lớn kia, chân chính cường thể công kích va chạm vào nhau.
"Xoạt!"
Ba cái lá trên cây Thanh Liên bắn ra ba luồng hào quang xanh biếc, thời đại thiên địa mới bắt đầu sinh ra tiên quang hóa sinh vạn vật, phá giải pháp tắc trong vô hình, có được một loại ý vận khó tả khôn xiết.
Pháp tắc Hoàng Đạo cuồn cuộn mãnh liệt, như sóng nước khuếch tán xuống, nhưng lại nhanh chóng bị cản trở quay về, nhanh chóng tan rã, lưu lại từng đợt khói hỗn độn, rất là xinh đẹp.
- Long ngâm vang động chín tầng trời!
Hoàng nữ hét lớn, chân Long Mãu tím quay quanh, giống như từng vòng rắn chồng chất cùng một chỗ trên không trung, mỗi một đốt thân thể đều phát hào quang tím, sau đó cực nhanh lắc động, làm cho vũ trụ cùng kêu vang.
Tiếng rồng ngâm truyền ra, mọi người ở xa xa trên không trung đều phát mộng, tâm thần đều phải dập nát. Cách xa nhau xa như vậy, sắp kéo dài qua tinh hệ mà còn khủng bố như vậy.
Mọi người đều quyết đoán rút lui!
- Đây là Cổ Hoàng ngâm a, quả thực giống như chân thân Hoàng giả sống lại, ở kiếp này rống gọi vũ trụ, con rồng tím uy nhiếp nhân gian!
Một vị Cổ Hoàng ngâm động, ai cũng không chịu đựng nổi, hơn nữa con chân Long Mãu tím kia xoay quanh, thân thể rung chuyển có quy luật, cùng nhịp với đạo âm, đây là một loại công kích chí cường.
Lúc này đã không phải Long nữ điều khiển binh khí Hoàng Đạo, mà binh khí này sống lại, tự chủ công kích, bởi vì nó cũng cảm thấy phẫn nộ: từ xưa đến nay không thành đạo, ai có thể khiêu chiến với Hoàng uy?
Người kia muốn đảo điên hết thảy, như vậy phải hủy diệt hắn!
Vạn Long Linh tự chủ chấn động, ngay cả Long nữ người nắm giữ nó đều trong lòng run rẩy, thân thể lay động chìm nổi trong hào quang tím đầy trời, nàng đã buông tay, không thể nắm trong tay binh khí này.
Phát triển đến từng bước này đã vượt qua dự liệu của nàng.
Đây là uy nghiêm của pháp khí Hoàng Đạo không để cho mạo phạm! Tiến hành quyết chiến, tiếng rồng ngâm cùng với thân rồng khổng lồ nghiền ép xuống dưới, quả thật Diệp Phàm đã bị tấn công đáng sợ.
Hỗn Độn Thanh Liên đang rung chuyển, cả thân cây đều bị ép cong vòng, ngay cả ba lá đều lắc lư dữ dội, như sắp phải rời thân cây rơi xuống, tỏa hào quang xanh biếc đầy trời, làm cho nơi này giống như một mảng nước sôi.
- Hủy diệt đi!
Long nữ cười lạnh, toàn thân đều phát ra hào quang tím, nàng há mồm phun ra một búng máu, đó là một vầng sáng màu tím, sáng loá, phun lên thân rồng do Vạn Long Linh hóa thành, làm cho khí tức nó càng tăng lên.
Bởi vì loại máu huyết này không phải là nhỏ, thuộc tinh hoa của huyết mạch Hoàng Đạo, bị nàng rèn luyện đi ra, lây dính khí tức của phụ thân nàng tác dụng trên binh khí Cực Đạo, tự nhiên làm cho nó chấn động mãnh liệt không thôi.
Giống như người luyện hóa nó năm đó đã trở lại, đang đứng ở bên cạnh nó, làm bạn chiến đấu, lại mở ra đoạn năm tháng huy hoàng năm xưa, quét ngang anh hùng chư thiên.
Tử khí phá tan vũ trụ, quả thực muốn đánh xuyên qua nhà giam này, như đánh vào Tiên vực, nơi này cái gì đều không thể nhận ra, chỉ có long khí Hoàng Đạo và hào quang tím cuồn cuộn mãnh liệt.
Thanh Liên đã bị áp bức thật lớn, rung động kêu "leng keng", rồi "ầm" một tiếng ba lá cây nở rộ hào quang, một cái lại một cái ký hiệu xuất hiện, từ giữa lá cây lưu động ra, vãi khắp vòm trời.
Giống như một bộ kinh văn, bày ra ký hiệu người thường khó có thể hiếu được, khắc dấu ở mỗi một tấc không gian, cố định được phiến vũ trụ này, triệt tiêu áp lực của Vạn Long Linh, sau đó hào quang xanh biếc kia tấn công tới hướng con rồng lớn kia.
Va chạm rực rỡ, tấn công kịch liệt, địa phương này trở thành một khu vực kiếp lôi còn khủng bố hơn so với lôi hải. Không có người nào biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là mơ hồ nghe được tiếng tụng kinh.
Tới cuối cùng, hai thân ảnh như ẩn như hiện, một thân ảnh đứng ở trên đầu con rồng lớn màu tím, uy nghiêm mà hùng vĩ như một tấm bia to bất hủ, nhìn xuống sinh linh.
Một thân ảnh khác đứng sừng sững trên một gốc cây Thanh Liên thật lớn, ngạo thế xông thẳng tới trời cao, phong thái vô thượng, bễ nghễ chư thiên muôn đời.
Mọi người đều hoảng sợ, chỉ trong khoảnh khắc thấy được một vị Thái Cổ Hoàng đang giằng co với một vị Đại đế, khoảng giữa hai người họ có vô tận tinh hệ mai một, cũng có vô cùng tận đạo văn đang vỡ ra.
Đây là cái gì? Mỗi người đều kinh sợ!
Đây là chiến đấu vượt qua thời đại hay sao? Một vị Thái Cổ Hoàng đang quyết đấu với một vị Đại đế cận cổ? Quả thực là dọa người, cách thời không, vượt qua cả trăm vạn năm chinh chiến.
"Ông!"
Vầng sáng tím như nước, mà hào quang xanh cũng như thác nước. Giữa hai người kinh văn lóng lánh, các loại ký hiệu bùng phát, đỉnh phong quyết đấu, sóng triều dâng mãnh liệt, càn khôn tan biến!
Trong một tiếng nổ động trời, nơi đó lại một lần nữa không còn nhìn thấy gì, mãi một hồi lâu sau, hai thân ảnh bay nhanh nhằm vào nhau, sau đó cùng nhau biến mất.
- Rất đáng tiếc! Đó là mảnh nhỏ lạc ấn của Cổ Hoàng và Đại đế lưu lại quá ít, căn bản không chịu nổi chiến đấu như vậy nên nhanh chóng tiêu hao biến mất!
Có người than nhẹ, cảm giác tiếc nuối sâu sắc.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại cũng đúng! Nếu thật sự có thể tiến hành Đại đế cách thời không đối quyết, những chí tôn cổ đại kia cũng sẽ không có tiếc nuối. Một khi mất đi, thứ gì đó lưu lại trong năm tháng chỉ có thể là tàn tích, không chống lại được một hồi chiến đấu trọn vẹn, nhiều nhất chỉ mấy kích mà thôi.
Vầng sáng lấp lóe mấy cái rồi tắt, nơi đó chỉ còn lại Vạn Long Linh và Hỗn Độn Thanh Liên, thân ảnh đứng sừng sững trên chúng đều biến mất, từ đó không thấy.
Chân Long Mãu tím phía sau Long nữ sắc mặt tái nhợt, Thanh Liên sau lưng Diệp Phàm thần sắc dị động. Cảm thụ của chúng không giống nhau, mới vừa rồi thật sự thấy được hai hư ảnh giằng co, cái loại cảm ứng này thực tinh tế, dường như ngược dòng năm tháng nhìn thấy hai vị Đế và Hoàng!
- Phụ thân...
Long nữ gào lên giọng run rẩy, trên gương mặt ngọc trắng tuyết chảy xuống hai hàng nước mắt, muôn đời không gặp, hôm nay đột nhiên nhìn thấy bóng dáng, khiến trong lòng nàng đều run rẩy.
Giờ khắc này, nàng không phải một nữ Chuẩn đế hủy diệt tinh tú, sát phạt quyết đoán, đồ sát thiên binh thiên tướng, mà chỉ là một nữ nhân có chút yếu đuối, khát vọng thái cổ, hy vọng gặp lại Long Hoàng, nhào vào lòng phụ thân.
Diệp Phàm bình tĩnh lại, hắn chậm rãi giơ lên cây Thanh Liên chỉ tới phía trước, trên mặt tràn đầy hờ hững, đi đến hướng Long nữ. Cái loại nỗi lòng này hắn có thể thông hiểu, nhưng lập trường đối địch không thể thay đổi, cừu địch chung quy cũng chỉ có thể là cừu địch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Chiến đấu kịch liệt đáng sợ lại bắt đầu, bất kể là Vạn Long Linh hay là cây Thanh Liên đều ảm đạm mất sáng, vừa rồi hư ảnh Đế và Hoàng quyết đấu, đã rút rất nhiều lực lượng của chúng, trong khoảng thời gian ngắn khó mà khôi phục.
"Ầm!"
Diệp Phàm cầm trong tay Thanh Liên quét tới phía trước, pháp tắc bị đánh xơ xác, trên con chân long kia có mấy đốt phù văn bị tạm thời thanh trừ, không có dao động đạo tắc, tay quyền của hắn hào quang hừng hực, dùng sức đánh lên.
Truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, bốn phương vũ trụ đều kinh sợ!
Mọi người đều rung động, hắn đang làm cái gì? Cái loại thanh âm chói tai này, giống như Thiên thần làm nghề rèn, tứ cực vũ trụ đều rung chuyển, nhân gian dao động kịch liệt.
- Trời ạ! Hắn dùng tay không để chống lại binh khí Cực Đạo, cái này...
Giống như thần thoại tái hiện!
Hắn còn chưa có đại thành, máu trong cơ thể cũng chưa có toàn bộ chuyển thành màu đỏ mà dám làm như vậy, dám so thân thể với pháp khí Hoàng Đạo, đây là một hành động không thể tưởng tượng.
Bốn phương vòm trời, mọi người đều cứng họng, phàm là người đang theo dõi phiến chiến trường này đều rơi vào trầm mặc, tâm thần run sợ, đây là muốn nghịch thiên hay sao?
Đây là một loại rung động biết bao? Đó chính là pháp khí Hoàng Đạo đấy!
Loại vật này căn bản là không thể khiêu chiến, là thánh vật cao cấp nhất trấn áp nhân giới này, hôm nay nhưng lại có người đang nếm thử đánh vỡ thần thoại phủ đầy bụi rất nhiều vạn năm, khiêu chiến với loại quyền uy này.
Quá khứ từng có người làm như vậy, nhưng tu vi hẳn là cao hơn so với hắn.
- Còn không có đại thành a, có thể nào như thế?!
Tiếng kinh hãi mang theo giọng điệu không thể tin được, trong vòm trời một đôi lại một đôi con ngươi nhìn chằm chằm nơi đó, rất nhiều người im lặng, khó có thể nói ra lời.
"Keng!"
Diệp Phàm tay trái quét cây Thanh Liên, tay phải tung Thiên Đe Quyền, cứng chọi cứng với pháp khí Hoàng Đạo, phát ra tia sáng hừng hực chiếu sáng vũ trụ, vạch ra vầng hào quang bất hủ.
- Hắn đang... cứng chọi cứng với pháp khí Hoàng Đạo!
Câu nói không nhiều lắm, chỉ có mấy chữ mà thôi, nhưng lại chấn cho tứ hải vũ trụ đều rung chuyển một trận, thanh âm mọi người đều run run, chính mắt nhìn thấy hết thảy sao có thể nào không sợ hãi?
Trong vũ trụ, Diệp Phàm trong chốc lát như côn bằng giương cánh, trong chốc lát như chân long vắt ngang trời, thân thể chí cường làm ra đủ các loại biến hóa, đại chiến với binh khí Hoàng Đạo.
- Nguyên do nhờ có cây Thanh Liên kia!
- Chẳng lẽ... đúng thật là Thanh Đế sao?
Suy đoán này vừa nói ra, khiến không ít người giật mình rùng mình một cái. Điều này quá mức đáng sợ, vị kia ở sau thời đại hoang cổ đánh vỡ thần thoại, duy nhất là người thành đạo chết đi mới một vạn năm. Trong đó có biến cố gì, làm cho một gốc cây Thanh Liên như vậy xuất hiện?
Trong đó có ẩn tình gì, mọi người đều suy nghĩ sâu xa, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, đủ loại dấu hiệu đều chỉ tới một kết quả khiến người ta phải hít thở không thông: Cái chết của Thanh Đế có vấn đề!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
51 chương
1085 chương
176 chương