Già Thiên
Chương 170 : Đăng Lâm Bỉ Ngạn
Đây mới đúng là một tiểu đỉnh, nó chỉ cao một tấc, không có ánh sáng đẹp mắt, không có thần lực kinh người dao động, nếu có thì chỉ có khí tức tự nhiên và cổ xưa.
Đúng vậy, nó không to lớn, thậm chí là rất nhỏ. Nhưng lại làm người ta có cảm giác nó thật to lớn, không giống như một tiểu đỉnh mà rất giống một phương sơn hà, hoặc một mảnh tinh vực, hoặc một thế giới tràn đầy đạo pháp tự nhiên.
Khí mẹ vạn vật cực kỳ thưa thớt, có thể nói là chí bảo, là thánh vật luyện khí, rất khó có được. Chỉ nhiêu đó thôi đã thấy khí mẹ vạn vật trân quý thế nào, chứ đừng nói chi đến tinh túy Huyền Hoàng chỉ có trong truyền thuyết, nhưng hôm nay Diệp Phàm lại có thể dùng đồ vật trong truyền thuyết ấy luyện chế thành đỉnh của mình.
Diệp Phàm khó bình tĩnh được, càng xem tiểu đỉnh hắn càng thấy thích. Huyền Hoàng chính là tinh túy trời đất, kết hợp với đỉnh hai tai ba chân một cách hoàn mỹ, diễn sinh ra "đạo" và "lý".
Hắn vận chuyển huyền pháp, muốn tế đỉnh ra. Nhưng hắn lại giật mình, bởi vì tiểu đỉnh này lại nặng như sơn hà, thật khó rung chuyển.
- Này...
Hắn bị chấn kinh thật rồi, một cái đỉnh nhỏ như vậy mà nặng như sơn hà?
- Lên!
Diệp Phàm cố gắng hết sức, quát to một tiếng.
Hắn khu động mọi thần lực truyền về tiểu đỉnh, rốt cuộc tế nó ra được.
Tiểu đỉnh tản phát khí tức cổ xưa tự nhiên lẳng lặng lơ lửng trong không trung, giống như một khối bàn thạch ở thời kỳ khai thiên tích địa vậy, không nhúc nhích chút nào.
- Trấn!
Diệp Phàm quát nhẹ, muốn nó đánh về phía xa.
Tiểu đỉnh cao chưa được một tấc đó khẽ chấn động trên không trung, các tảng đá lớn bên cạnh lập tức bị chấn thành phấn vụn, khu vực đầy nham thạch này hoàn toàn biến mất.
- Dùng khí mẹ vạn vật để trui luyện, đỉnh thành hình quả nhiên kinh khủng.
Diệp Phàm thu hồi đỉnh lại. Cảm giác đầu tiên là vui sướng, nhưng sau đó lại nhíu mày. Tiểu đỉnh này quá nặng, lúc hắn khống chế rất khó khăn, có cảm giác như đang gánh cả một ngọn núi lớn trên vai vậy.
Nếu như không phải tiểu đỉnh này được trui luyện ngay trong cơ thể nên có một chút liên lạc với chủ nhân là hắn, thì với tu vi hiện nay, sợ rằng hắn không thể nào thúc dục nó được!
Bên trong tiểu đỉnh này đã có khí tượng to lớn, nếu như có một ngày nó diễn sinh "đạo" và "lý" thành công hoàn toàn, rất có thể sẽ biến thành vũ khí Cực Đạo.
Diệp Phàm không nóng lòng đi tới tầng thứ bảy sương mù năm màu, việc rèn luyện đỉnh cần phải có thời gian, hắn muốn đề cao tu vi mình lên trước.
Thực lực bản thân cường đại mới là điều căn bản nhất, nếu không, dù có đỉnh trong người thì ngươi cũng không thể khu sử nó tự nhiên và không phát huy được uy lực lớn nhất của nó.
Hiện giờ thân thể hắn rất mạnh mẽ, thần lực hùng hậu, nếu như tĩnh tâm khổ tu thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ nhanh chóng đột phá.
Diệp Phàm lựa chọn một khu nham thạch khác, sau đó tạo thành một động phủ. Hắn vào trong động phủ ngồi, tay cầm hạt Bồ Đề, bắt đầu yên lặng tu hành.
Khi trú ngự tại không gian của Khổng Tước vương sâu trong sơn mạch Tê Hà lần trước, Diệp Phàm đã có chút thành công rồi, hắn cảm thấy chỉ cần mình bước thêm nửa bước nữa là có thể bước lên tới đỉnh của Thần Kiều.
Vì vậy, hắn tin tưởng mình có thể đột phá được cảnh giới Bỉ Ngạn nay tại đây.
Thời gian trôi qua, Diệp Phàm vẫn ngồi yên không nhúc nhích, hắn đang dùng tâm tìm hiểu. Một tháng sau, rốt cuộc hắn đã đạt tới Thần Kiều đỉnh phong, chuẩn bị luyện hóa khối "nguyên" lớn bằng nắm đấm kia.
Nhưng ngay lúc này hắn lại phát hiện có điều dị thường, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên mơ hồ rồi không thể nhìn thấy gì nữa, giống như bị lạc phương hướng vậy.
- Tại sao lại như vậy?
Hắn cả kinh, cho rằng địch thủ tấn công, mình đã rơi vào bẫy rồi. Nhưng hắn không cảm nhận được sát khí, cũng không thấy thần lực dao động, khắp nơi vẫn im ắng.
Thần thức cường đại quét ra tứ phương, nhưng điều làm người ta kinh ngạc là khi thần thức hắn nhìn quanh thì khắp nơi vẫn chỉ là một mảnh sương mù mông lung, không có gì khác lạ.
- Ngũ giác của ta, linh giác của ta...tại sao mơ hồ như vậy? Là vật gì làm ta bị thương?
Diệp Phàm nhanh chóng bình tĩnh lại, yên lặng suy tư. Dường như lát sau đã nghĩ ra được điều gì đó, hắn lẩm bẩm tự nói:
- Chẳng lẽ là...
Hắn nghĩ tới một loại khả năng, đó là một tình huống gặp phải trong khi tu luyện mà trước giờ hắn đã quên mất. Trong Đạo Kinh có nói rằng khi đạt tới cảnh giới Thần Kiều, có thể người tu luyện sẽ bị mất phương hướng, nhưng Đạo Kinh lại nói không tỉ mỉ nên hắn chưa từng để ý tới.
Từ đầu cho tới giờ, hắn tìm hiểu Đạo Kinh cũng chỉ nhằm vào tâm pháp, chứ chưa từng để ý đến những dòng chữ không liên quan ấy, thật không ngờ hôm nay lại gặp phải.
Thân thể con người ảo diệu vô tận, nếu như tu sĩ không muốn vây khốn tại Khổ Hải, nếu như muốn thăm dò đến những bí cảnh khác của con người thì nhất định phải cường hóa Khổ Hải.
Chỉ khi tạo ra Thần mạch xuất hiện ở ngay bên trên Khổ Hải, để nó thông hướng tới Bỉ Ngạn thì mới được coi là thoát khỏi khốn cảnh trụ cột này, đây cũng là cảnh giới Thần Kiều, một cửa ải vô cùng quan trọng.
Nhưng lúc Thần mạch sinh trưởng bắc ngang hư không, rốt cuộc là phải đi theo đường nào và phải bao lâu mới có thể tới Bỉ Ngạn? Có ít người mất cả đời nhưng không thể nào tìm được hướng đi, bị vây khốn tại cái cầu đó mãi mãi, không thể nào vượt qua được Khổ Hải, đây chính là hiện tượng mất phương hướng.
Nghiêm trọng hơn là ngũ giác bị đoạt lấy, linh giác mất hết, trở thành một phế nhân không hay biết gì, đây là điều đáng sợ nhất.
Phần lớn những người tu luyện đều gặp phải sương mù chặn đường trong lúc tạo thành Thần mạch, không biến nên đi hướng nào mới qua được. Nhưng đây không phải là việc quan trọng lắm, chỉ cần tĩnh tâm lại rồi bình tĩnh đi qua là được.
Mà Diệp Phàm từ lúc bắt đầu tu hành cho đến giờ đều rất thuận lợi, có thể nói là không có gì cản trở, trước khi hắn đạt đến cảnh giới Thần Kiều đỉnh phong thì không hề bị điều gì ngăn cản.
Nhưng đến lúc này, khó khăn mới xuất hiện: sương mù vô tận lao ra che đậy linh giác, chặn con đường đi phía trước của hắn, đây là tình trạng mất phương hướng nghiêm trọng nhất.
- Vượt qua biển lớn, chính là Bỉ Ngạn!
Khảo nghiệm sinh tử đang hiện ra trước mắt, hắn không còn đường lui để tránh né nó. Nếu như hắn lui bước, toàn bộ ngũ giác và linh giác của hắn sẽ bị mất hoàn toàn.
Diệp Phàm để khối Nguyên xuống một bên, rồi cất hạt Bồ Đề vào trong ngực. Hắn muốn tự dựa vào sức mình để đi qua, chứ không muốn dựa vào ngoại vật. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tu sĩ cường đại cần tự mình xông qua ải này, nhất định phải tự mình trải nghiệm. Nếu không, con đường tu hành của ngươi về sau sẽ tràn đầy bóng ma, linh giác không còn nhạy cảm nữa.
Đây là một hành trình vấn tâm, chứ không phải là hành trình dựa vào ngoại vật.
Có thể nói việc gặp phải trạng thái mất phương hướng là một loại đau khổ, nhưng nếu ngươi xông qua được thì cả người sẽ được tẩy lễ, giúp khai phát bản năng của ngươi, tiềm thức khi đó càng cường đại, có thể phá vỡ mọi điều hư ảo để đi thẳng tới bổn nguyên.
Diệp Phàm nhắm hai mắt lại, ngồi yên không nhúc nhích giống như một hóa thạch. Cho đến nửa tháng sau, hắn mới tự nói với mình:
- Ta sẽ không bị lạc...
Trước mặt hắn lúc này là những làn sương mù dày đặc, trông hắn như đang bị vây trong một cái lồng giam vậy. Tâm thần chìm đắm trong Luân Hải cũng chỉ thấy một đoạn Thần mạch, cũng không biết nên đi theo phương hướng nào.
Bị mất phương hướng được gọi là khảo nghiệm sinh tử, đây không phải là lời nói chơi. Rất nhiều nhân vật tuyệt thế lúc nhớ lại những hành trình mình đã tu luyện, cũng nhấn mạnh rất nhiều tới cửa ải này.
Bản thân Diệp Phàm lúc này đang gặp nguy hiểm thật, ngũ giác càng lúc càng chết lặng, linh giác gần như không còn nữa, cả người gần như bị phong bế lại: nghe không được, nhìn không thấy...hắn như một người điếc, như một người đui.
- Ta tự hỏi lòng, Bỉ Ngạn ở phương nào?
Diệp Phàm không sợ hãi cũng không kinh hoảng, trong lòng rất bình tĩnh. Hắn cố gắng suy tư, cố gắng nhìn về sương mù để nhìn thấy rõ cảnh vật ở trước.
- Bỉ Ngạn, Bỉ Ngạn, quay đầu lại là bờ sao?
Hắn không ngừng tự hỏi, nói
- Con đường tu hành, phức tạp mà dài vô cùng, có thể nào quay đầu lại? Nhưng tại sao phải quay đầu? Tại sao không dũng cảm tiến tới?
Sương mù vẫn phong tỏa, ngũ giác càng ngày càng kém đi. Hắn cảm thấy cả linh giác của mình cũng dần mất đi, đây là nguy hiểm chưa bao giờ gặp. Nếu như dừng bước ngay lúc này, hắn sẽ trở thành phế nhân.
- Theo những gì sách cổ ghi lại, tiềm năng càng lớn càng khó thoát khỏi trạng thái mất phương hướng. Ta không nên nổi giận, phải coi đây là việc may mắn!
Diệp Phàm tương đối bình tĩnh, không có bối rối, ngược lại lòng tin trong lòng càng cường đại hơn.
Chớp mắt đã qua nửa tháng, hắn vẫn chưa thoát khỏi sương mù.
Thời gian từ từ trôi qua, Diệp Phàm rơi vào tình trạng mất phương hướng đã hai tháng rồi. Lúc này ngũ giác của hắn đã hoàn toàn mất hết, không còn nhìn thấy gì nữa.
- Bỉ Ngạn, Bỉ Ngạn không phải là bến bờ đối diện, cần gì phải tìm kiếm? Ta đứng ở nơi nào, nó liền ở ngay đó. Ta đứng ở chỗ này, Bỉ Ngạn chính là đây.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Ầm! Ầm!
Mây mù cuồn cuộn nhanh chóng giải tán, mọi cảnh vật lại hiện ra trước mắt.
Chỉ trong nháy mắt, sương mù đã tiêu tán đi, ngũ giác không những hồi phục lại mà còn nhạy cảm hơn trước rất nhiều. Khắp người Diệp Phàm được một vầng sáng thần bí bao phủ, dường như đang tiếp thụ tẩy lễ.
Hắn đã thông qua khảo nghiệm sinh tử, phá tan trạng thái mất phương hướng. "Bản năng" đang được tẩy lễ, thần thức lúc này lao ra ngoài như một dải lụa, phạm vi tiếp xúc ngày càng rộng lớn hơn. Cả thân thể hắn đang được trui luyện lại.
Tâm thần Diệp Phàm chìm đắm trong Luân Hải, đoạn Thần mạch kia lúc này càng trở nên trong suốt phát sáng, tráng kiện như một cái cầu thần bằng kim loại bắc ngang đại dương rộng lớn, thông tới một địa phương xa lạ.
Hắn đi lên Thần Kiều, trực tiếp cất bước. Đúng như những gì hắn nói, hắn đi theo hướng nào thì nơi đó chính là Bỉ Ngạn. Hắn chậm rãi đi qua đại dương bao la.
Lúc hắn đi tới cuối Thần Kiều, liền nhìn thấy được ở đấy là một mảnh đất an tường cát lạnh, mây mù phiêu động khắp nơi. Trong một giây thoáng qua, hắn nhìn thấy được có một tòa Đạo Cung to lớn đang huyền phù trên bầu trời.
Mây trắng dày đặc ngăn tầm nhìn lại, Đạo Cung lại biến mất đi, không thể nhìn thấy được nữa. Diệp Phàm cũng không thấy đáng tiếc, hắn mới chỉ đăng lâm Bỉ Ngạn mà thôi, còn chưa tới viên mãn thì làm sao đi vào bí cảnh Đạo Cung được.
Trong truyền thuyết, việc tu luyện Đạo Cung được chia ra tương ứng với năm vị trí trên bộ ngực. Ở nơi đó có năm vị thần, khi tu thành bí cảnh này, thân thể sẽ có những biến hóa kỳ diệu.
Cốc Thần bất tử chính là Huyền tẫn, cánh cửa Huyền tẫn là gốc rễ trời đất.
Năm thần tạo ngũ hành - ngũ khí thâm thúy huyền ảo, câu thông với trời, gắn liền với đất, liên tục không dứt, khai sinh ra đạo lực.
Sau khi đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn, hắn cảm thấy thân thể mình có biến hóa to lớn, tinh khí thần đều thăng hoa, thần lực mênh mông, Khổ Hải được mở lớn lên cỡ như bàn tay, xung quanh nó có sóng biển lăn tăn, tản phát ánh sáng ngọc.
Hắn cảm thấy một chưởng của mình dường như có thể đánh nát trời xanh, một cước có thể chấn vỡ đại địa. Đây là ảo giác kỳ dị sau khi thực lực trở nên mạnh mẽ.
Hắn không đứng dậy mà lấy cầm lấy khối "nguyên" kia, bắt đầu luyện hóa. Hắn cần củng cố cảnh giới này.
Hắn chưa đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn viên mãn, nên không thể nào phát sinh lột xác "phá kén thành bướm" được, dù sao hắn mới chỉ đăng lâm tới cảnh giới này mà thôi.
Khối "nguyên" hắn đang cầm trong tay cực kỳ tinh khiết, tản phát nhiều loại màu sắc, bên trong ẩn chứa tinh khí bàng bạc không thể nào tưởng tượng được. Diệp Phàm luyện hóa hơn nửa ngày thì mới hấp thu xong.
Sau khi tiếp tục tu hành thêm mười ngày nữa, hắn mới hoàn toàn tỉnh lại, hoàn thành đợt tu hành này.
- Đây là...
Ngay lúc này, đột nhiên Diệp Phàm thất kinh, vì Luân Hải hắn đang có biến hóa.
Trong Khổ Hải màu vàng sóng biển lăn tăn ấy, hắn cảm thấy hình như có thêm một vật gì đó ở ngay trên mặt biển, vật này tỏa ra sức sống mạnh mẽ.
- Đây là cái gì?
Diệp Phàm không thể tin vào mắt mình được. Ở nơi ấy có một gốc cây kỳ dị sinh trưởng ngay trên biển rộng màu vàng, như ẩn như hiện, xung quanh có sương mù màu xám lượn lờ, trống giống như một buội sen màu xanh vậy!
- Tại sao có thể như vậy?
Hắn vô cùng khiếp sợ, không biết tại sao lại xảy ra biến hóa này.
Mà trong lúc hắn ngẩn ngơ ấy, sương mù trên bầu trời Luân Hải ấy đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện một vòm trời màu xanh lam, giống như trời xanh ở ngoài vậy.
Diệp Phàm giật mình, không thể nào ngờ được sau khi mình đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn thì lại xảy ra biến hóa này.
- Vòm trời...buội sen màu xanh...chẳng lẽ dị tượng của ta xuất hiện rồi ư?
Hắn không thể bình tĩnh được, nhưng sau đó lại tự nói:
- Không đúng, đây chỉ là bước đầu Luân Hải diễn biến, chưa thể gọi là dị tượng!
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
826 chương
197 chương
1419 chương
6 chương
70 chương