Già Thiên
Chương 1680 : Trận Chiến Cuối Cùng Trong Đời
Lúc này, chí tôn Quang Ám toàn thân là vết thương, xương cốt đều gãy đoạn, lại đối mặt với công kích như vậy dĩ nhiên rơi vào tình thế nguy hiểm. Hơn nữa Tiên Thai của hắn có vết rách, khó có thể ở trong khoảng thời gian ngắn thăng hoa cực hạn, không thể làm được.
"Đáng tiếc!" Diệp Phàm thầm than, những cây đại kỳ này có vết rạn nứt, chỉ có thể vận dụng một lần, nếu có thể vận dụng thêm vài lần, may ra có thể làm cho một vị chí tôn cổ đại không thể chịu đựng bị thương nặng.
- Hay a!
Hằng Vũ Đại đế hóa thành một luồng hỏa quang bay lại đây, cả thân thể đều bùng cháy, hắn đang liều mạng, đồn hết sức lực cuối cùng, hỏa quang bao phủ chí tôn Quang Ám.
Thạch Hoàng lạnh lùng đứng ở một bên, chủ nhân Thần Khư, chí tôn Khí Thiên cũng không có cứu viện, bởi vì bọn họ biết chí tôn Quang Ám xong rồi. Tiên Thai của hắn bị Hằng Vũ Đại đế thiêu đốt, ai tới cũng không cứu được hắn.
Ai tiến lên đều sẽ dẫn lửa thiêu thân!
Ba vị chí tôn không còn quản tới Hằng Vũ Đại đế và chí tôn Quang Ám, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, ngày nay chỉ còn lại có một con kiến, không còn có người nào có thể ngăn cản bước chân của họ.
- Hư Không đã chết, Hằng Vũ cũng sắp chết! Hãy tận tình phát tiết bi thương và thống khổ của ngươi đi, sau đó hiến tế!
Chủ nhân Thần Khư nói, mang theo vẻ miệt thị, đây là khinh thường. Người thực lực cường đại đến tuyệt đỉnh, ở trong thiên địa không kiêng nể gì, không chỗ nào cố kỵ.
- Hư Không Đại đế chết đi, Hằng Vũ Đại đế cững sắp lia đời... lúc này ta đã không có bi thương, chỉ còn lại đầy ngập chiến ý, dù có chết cũng bắt ngươi trả cái giá phải trả!
Diệp Phàm lạnh lùng nói, đã không còn nước mắt, ngay cả đau thương đều không phát ra, tới hiện tại, chỉ có thể chiến một trận!
- Đây là chuyện buồn cười nhất trong đời ta nghe được! Một hạt bụi cũng muốn lấp biển, một gốc cây ngọn cỏ cũng vọng tưởng xé trời, thực tức cười!
Chủ nhân Thần Khư lắc đầu nói.
Hắn bước từng bước tới phía trước, ra tay đánh tới Diệp Phàm, mặc dù toàn thân đẫm máu, bị binh khí Đế công kích càng ngày càng hung mãnh, nhưng hắn hạ quyết tâm phải tiêu diệt Diệp Phàm.
Hằng Vũ sắp chết đi, không có người nào có thể xen vào quấy phá chiến trường này. Ngày nay là thời điếm kết thúc, kế tiếp chính là thịnh yến của hắc ám, là thời gian bọn họ ngao du săn giết trong vũ trụ.
Diệp Phàm không còn phẫn nộ, cũng quên đau thương, trong lòng chỉ có một cổ chiến ý cuối cùng nở rộ, Vô Thủy Kinh trong tay lật "xào xào", pháp tắc đạo của Đế tấn công tới phía trước.
Hơn nữa, Tiên Thai của hắn phát sáng, chuẩn bị mượn Đạo Diễn Tiên Y ở phút cuối cùng trước khi sinh mệnh chung kết kích nổ tung Thánh thể đại thành, dùng tan xương nát thịt để liều mạng huyết chiến với chí tôn.
"Ầm!"
Bên cạnh, ánh lửa ngập trời, đó là đại đạo chi hỏa của Hằng Vũ Đại đế đang thiêu đốt, làm cho nơi đó sôi trào, chí tôn Quang Ám kêu thảm, không đủ sức giãy giụa Tiên Thai nổ tung.
- Không! Ta không cam lòng, còn chưa có nhìn thấy Tiên vực, ta còn muốn bất tử sống đời đời!
Hắn rống giận, như là điên lên rồi.
Đáng tiếc, kết cục đã chú định, không thể sửa đổi. Ở trong quầng lửa thân thể chí tôn vỡ nát, trở thành bụi trần, mà Tiên Thai của hắn dập nát, hóa thành màn mưa ánh sáng.
Thạch Hoàng, chí tôn Khí Thiên nhìn thấy hết thảy cảnh này, nhưng không có một chút gợn sóng, đã chết đi một vị chủ nhân Luân Hồi, tới hiện tại bất kể ai chết tiếp theo, bọn họ cũng sẽ không xúc động.
Từ đánh giết leo lên tới ngai vàng Hoàng Đạo, vô địch trên trời dưới đất, sau đó lại trải qua vài lần náo động muôn đời, tâm của họ đã sớm lạnh rồi! Đừng nói là một chí tôn không hề có liên quan, mà dù là thân sinh cốt nhục của họ cũng sẽ không làm cho mặt bọn họ nhăn một chút nào.
Tinh huyết của Vô Thủy còn lại trong bảo bình trong tay Diệp Phàm chỉ có thể dùng đơn vị giọt để tính, thân bình đều xuất hiện vết rạn nứt, chủ nhân Thần Khư đánh tới một chưởng, chấn động nó.
Lúc này Vô Thủy Kinh uy lực không còn được như trước, làm sao bây giờ, làm thế nào chiến? Sau cùng tới thời điếm cuối cùng, Diệp Phàm có khả năng liều mạng cũng chỉ dựa vào một thân thể xác Thánh thể đại thành, được xưng có thể khiêu chiến Đại đế, nếu thật sự nổ tung, tất nhiên máu nhiễm trời xanh, cũng làm cho địch nhân bị thương nặng.
Ngay khoảnh khắc hắn sắp liều mạng, đột nhiên thiên địa vỡ toạt ra, một tấm bia cực lớn đánh tới, chủ nhân Thần Khư cười lạnh, cũng không thèm nhìn bổ một cái đánh tới phía trước, làm cho nó bùng nổ ầm ầm!
Nhưng đúng lúc này lan tràn tới một cổ khí tức làm cho chí tôn đều kinh sợ, bốc hơi lên ức vạn lũ tiên quang bao phủ, cả khu vực này.
- Thành Tiên Bia!
Bọn họ đã biết đây là cái gì, mà lại có kẻ cùng cấp phong ấn ở trong đó một loại thần lực cường đại. Tấm bia nổ tung tự nhiên có thể chấn thương bọn họ.
Chí tôn Thần Khư thẹn quá thành giận, chỉ một tấm bia đá mà thôi, không ngờ cũng nổ cho hắn toàn thân máu chảy đầm đia, tuy rằng khó mà giết chết hắn, nhưng cũng có chút chật vật.
"Ầm!"
Lại một tấm bia cực lớn bay tới, giống nhau nguy nga cao ngất.
- Để ta xem ngươi còn có mấy tấm bia?!
Lần này hắn búng ngón tay, tấm bia kia còn cách rất xa liền nổ tung, không thể tới gần.
Lục Đạo Luân Hồi Bia bị phá hủy!
Nhưng một loại quyền ý lớn lao đột nhiên cuồn cuộn mãnh liệt lan rộng, chấn động tinh không, đây là quyền ý căn nguyên của Lục Đạo Luân Hồi Quyền, là một loại bí thuật vô địch.
"Ầm!"
Quyền ý vô địch nối thông trên trời dưới đất, nhưng lại cộng minh với Diệp Phàm, làm cho máu thịt toàn thân hắn sôi trào lên, tạm thời bỏ qua Vô Thủy Kinh vọt thẳng tới. Toàn thân huyết mạch căng phồng, chiến ý ngút trời.
Thánh thể đại thành với quyền ý căn nguyên này có một loại liên hệ đặc biệt!
"Đông!"
Diệp Phàm tung quyền đánh nứt ra tinh không, đánh tới cuồng bạo, trực tiếp công kích mãnh liệt. Từng quyền cộng minh với căn nguyên kia đánh ra lực công kích cường đại nhất của khối thân thể này, dường như Thánh thể đại thành chân chính sống lạiệ
Từng quyền gặp máu, xuyên thủng thân thể chủ nhân Thần Khư, ngay cả pháp tắc Hoàng Đạo của hắn đều bị đánh tan!
Đây là cái gì?
Mọi người đều kinh hãi, Lục Đạo Luân Hồi Quyền là công pháp ghi lại trên con đường thành tiên. Không ngờ lại cộng minh với Thánh thể đại thành như vậy, kích hoạt mỗi một tấc máu thịt toàn thân hắn.
Lúc này, Diệp Phàm giống như Thần Quân cái thế, đây không phải là thể nghiệm của kinh nghiệm chiến đấu, mà là một loại phóng thích theo bản năng nguyên thủy, chính là để giết địch!
- Sát!
Diệp Phàm rống to, con ngươi đều đỏ như máu, Vô Thủy Kinh lật "rào rào" treo ở trên đỉnh đầu hắn, giúp hắn ngăn cản công kích của pháp tắc Hoàng Đạo.
Chủ nhân Thần Khư có điếm khó hiếu, giờ khắc này hắn lại bị một "con kiến" đánh bay đi, một quyền thiếu chút nữa đánh xuyên qua thân thể hắn, làm cho máu tươi phun trào.
- Có một loại cách nói, Lục Đạo Luân Hồi Quyền có thể là thủy tổ Thánh thể khai sáng, chưa chứng thật, ngày nay xem ra có đạo lý nhất định!
Thạch Hoàng nói.
"Ầm!"
Quyền ý kia rốt cục nổ tung, Diệp Phàm mất đi loại cộng minh này, máu huyết trong thân thể không còn cuồng bạo, Thánh thể đại thành khôi phục bộ dáng trước đó.
Nhưng vừa rồi trải qua ngắn ngủi đó, đối với hắn mà nói cực kỳ quý báu. Đó không chỉ là cộng minh của căn nguyên Lục Đạo Luân Hồi Quyền, mà còn có phản ứng của bản thân hai cỗ Thánh thể đại thành, bọn họ sống lại bản năng chiến đấu nguyên thủy giúp cho hắn thấy được một mảnh thiên địa chưa từng nhìn thấy qua.
- Cố tình là lúc này...
Diệp Phàm tự trào phúng, không có buồn, không cười vui. Ngày nay đối với hắn điều đó có ý nghĩa không lớn, bởi vì hắn không còn có hy vọng sống tới ngày mai.
Bằng không, nếu có thể sống sót, Thiên Để Quyền của hắn sẽ dựa vào đó phát sinh một lần lột xác, mà ý thức chiến đấu của hắn cũng sẽ càng thêm kinh người, thân thể cận chiến đọ sức sẽ dần dần vô địch thiên hạ.
- Một hạt bụi hèn mọn ở trước mặt chí tôn như đại dương mênh mông, ngươi thật may mắn đến cùng có thể buồn có thể vui!
Chủ nhân Thần Khư sắc mặt âm trầm, hóa thành một luồng sáng vọt tới. Trong nháy mắt quanh thân tiếng xiềng xích "rầm rầm" vang động, đó là ức vạn lũ thần mang hiện ra.
"Ầm!"
Diệp Phàm ra tay, Vô Thủy Kinh lật "xào xào", đồng thời bản thân hắn cũng chống lại. Nhưng vẫn như cũ bay tung ra ngoài, thân thể tức thì bị một luồng hào quang xuyên thủng, máu đổ như trút.
Đây là lực lượng của pháp tắc Hoàng Đạo, đáng sợ nhất, làm cho mi tâm hắn xuất hiện một cái lỗ máu!
Nếu không nhờ có Đạo Diễn Tiên Y thủ hộ ở Tiên Thai hắn, một kích này hắn tất nhiên đã chết rồi!
Trong một tinh vực xa xôi, Lão Phong Tử toàn thân đều là máu, Lão ném đi hai tấm bia ra ngoài, nhưng còn mang theo một cái kiến bước đi gian nan, mới đầu mang đi ra còn dễ thở, nhưng càng chạy cái kiến này càng nặng đáng sợ, như phải ép sụp hết thảy mọi vật ở gần.
- Ném ra đi! Con bà nó! Ném không nhúc nhích mà, chết tiệt! Gâu gâu!
Hắc Hoàng đi theo bên cạnh, đều sắp điên cuồng lên rồi! Nó cố sức khắc trận thai, nhưng tiên kiến kia vừa hạ xuống, những văn lạc trực tiếp bị tan biến mất.
Cái kiến này vừa khủng bố vừa quỷ dị, nắm lấy không chắc, không thể khống chế!
Trong chiến trường vũ trụ, hết thảy đều đến gần giai đoạn chót, Diệp Phàm bị đánh bay tung lên, thêm một lần bị thương nặng, nếu không nhờ có mười mẩy giọt tinh huyết cuối cùng của Vô Thủy cùng với kinh thư thủ hộ, nếu không nhờ Đạo Diễn Tiên Y phát sáng, hắn đã dữ nhiều lành ít.
"Ầm!"
Thân thể Hằng Vũ Đại đế sáng rực như một vầng mặt trời, mang theo ngập trời đạo hỏa vọt lại đây. Vượt qua hết thảy tốc độ, ngăn chặn con đường phía trước, cứng chọi cứng mấy lần với chủ nhân Thần Khư.
Lần này Thạch Hoàng, chí tôn Khí Thiên đều ra tay ngăn chặn, tuy nhiên binh khí Đế cũng đều cuồng bạo, mãnh lực công kích tới bọn họ.
Cuối cùng, địa phương này sôi trào, Hằng Vũ rốt cục cũng kết thúc. Ngửa mặt lên trời ngã quỵ, thân thể vỡ nát tan tành, Thần lô do Hoàng Huyết Xích Kim luyện chế thành liều mạng, ở địa phương này trực tiếp nổ tung, giống như một màn mưa máu đỏ tươi, phát ra tiếng phượng hoàng gào thét.
"Ầm!"
Hằng Vũ Lô trở thành mảnh nhỏ, bao bọc mang theo thi thể Hằng Vũ nứt vỡ nhằm về phía chỗ sâu trong vũ trụ, rời xa phiến chiến trường này.
Ba vị chí tôn trong cứng chọi cứng đó cũng bị thương nặng, nhưng rốt cục thì kiên trì được. Bọn họ... vẫn như cũ còn sống!
Tới hiện tại, trong chiến trường chỉ còn lại một mình Diệp Phàm. Đối với bọn họ mà nói không còn có người nào có thể ngăn cản bước chân bọn họ đạp khắp vũ trụ, quét sạch tinh vực, không có người nào có thể chống cự.
Diệp Phàm phóng tới phía trước như thiêu thân lao đầu vào lửa!
- Rống...
Từ chỗ sâu trong vũ trụ truyền đến một tiếng thét dài, lão gia Nhân Ma đứng trên một tinh tú hoang vắng, nhìn chằm chằm một đoàn quang nguyên thật lớn, lẩm bẩm nói:
- Rốt cục chiếm được thực vật quý hiếm nhất xưa nay, nhưng lại phải đánh ra rồi!
Nếu có Hắc Hoàng ở chỗ này, nhất định sẽ phát cuồng: đúng là căn nguyên Đế năm đó nó khổ sở truy đuổi không ngừng, sau lại bị lão Đằng Xà chặn lại rồi mất đi tung tích. Ngày nay, bị Nhân Ma Đông Phương Thái Nhất truy tìm tới đoạt được rồi.
- Vật của Đại đế hóa đạo lưu lại, như vậy cứ tiếp tục... hóa đạo đi!
Lão Nhân Ma kêu to một tiếng, dẫn động căn nguyên Đế lưu lại này hướng tới hóa đạo mà vào, cuối cùng đánh ra ngoài, hóa thành một mảng hào quang khủng bố, bay thẳng tới hướng chiến trường.
Thạch Hoàng, chí tôn Khí Thiên, chủ nhân Thần Khư đều lông tóc dựng đứng, hư không vũ trụ mai một, một đoàn nguồn sáng đến gần, làm cho bọn họ đều sợ hãi một trận.
Người bình thường hóa đạo đối với họ không có hiệu quả, nhưng căn nguyên của người cùng cấp lúc này thiêu đốt thành hào quang, cứ như vậy vọt tới, không thể nghi ngờ có lực sát thương rất cường đại.
Bọn họ lựa chọn tránh né, nhưng trong màn ánh sáng này có một loại dao động lạc ấn vẫn chưa mai một, tự chủ phóng theo bọn họ. Hiển nhiên trường biến cố này vượt ra ngoài dự đoán của mọi người.
"Ầm!"
Cuối cùng, bọn họ dùng tinh huyết của thân thể tưới dập tắt màn ánh sáng, làm cho lực lượng hóa đạo tắt ngấm, tuy nhiên mỗi người đều bị tổn thương một phần nguyên khí.
Tới từng bước này rồi, một lũ hào quang sáng ngời cuối cùng trong kỷ nguyên hắc ám cũng sắp bị tan biến, đang đến gần giai đoạn chót.
Ba đại chí tôn bức tới, Diệp Phàm cười thảm, hắn còn có thể lấy cái gì để chiến? Tiên Thai phát sáng, máu huyết mênh mông trong thân thể hắn đang định tự bạo trong chiến đấu kịch liệt, để chí tôn đổ máu.
Đột nhiên vang lên tiên âm xa xôi, như ca như khóc, chấn động tinh không, rồi tại đầu cuối tinh vực xuất hiện một lão nhân, thân thể suy yếu, con ngươi ảm đạm, mang theo một loại ý bi thương từng bước một đi tới.
Cái Cửu U!
Diệp Phàm nhìn thấy một loại kiên quyết trên mặt lão nhân. Độ Kiếp Tiên Khúc vang vang, vẻ bi thương trên mặt lão nhân cũng không phải là vì chính mình, mà vì Đại đế, vì vạn linh.
- Tiền bối!
Hắn khẽ gọi, than nhẹ một tiếng.
Luận thiên tư, Cái Cửu U tuyệt đối là một trong những người kinh diễm nhất xưa nay, cả thế gian đều công nhận. Nếu không có Thanh Đế thành đạo trước, hai người cách xa nhau quá gần, tất nhiên lão nhân đã trở thành một vị Đại đế khác!
Một người tư chất ngút trời như vậy, chỉ trong thời gian ngắn nhất đạt tới cảnh giới Chuẩn đế, rồi sau đó thăng hoa cực hạn, đều đã chạm tới lĩnh vực vô thượng kia rồi, nhưng lại không thể lột xác lần cuối cùng.
Tiếc nuối cả đời!
Sau thời đại hoang cổ, thiên địa đại biến, hết thảy đều là gian nan như vậy. Nhất là ở dưới tình huống Thanh Đế đại đạo chưa tiêu tan, lão nhân đã có thể đi đến một bước đó, suýt nữa phá tan giam cầm muôn đời chân chính thành đạo, sửa đổi lịch sử viết ra một thần tích.
Đây đã không thể chỉ dùng kinh diễm để hình dung!
Đáng tiếc cho một vị nhân kiệt cái thế, sinh ra lầm thời đại, một đời của lão nhân làm cho người ta cảm khái và tiếc nuối.
- Có ý tứ, một vị Chuẩn đế tuổi già sức yếu, cũng dám phát động công kích tới chúng ta sao?
- Ồ! Không đúng, thật mạnh! Thật sự thật mạnh! Đã gần như phá vỡ mà vào một cửa chúng ta này, nhưng chung quy là đã xảy ra bất ngờ ngoài ý muốn!
Có chí tôn cổ đại đánh giá như vậy.
Độ Kiếp Tiên Khúc vang lên, Cái Cửu U từng bước một đi tới, toàn thân đều đang phát sáng, ý bi thương trên mặt thu liễm đi, dần dần rơi vào yên tĩnh.
Mỗi bước lão nhân bước ra, đại đạo thiên địa này đều cộng minh vang động, mà hào quang trên người lão nhân cũng càng ngày càng rực rỡ, hơn nữa trong quá trình này thân thể khô cằn của lão phát ra tiếng vang động.
Tới cuối cùng, có thể nghe rõ tiếng máu lưu động trong cơ thể lão nhân, chảy cuồn cuộn như dòng sông mênh mông, như đại dương phẫn nộ gào rú!
Cái Cửu U đã xảy ra biến hóa kinh người, mỗi một bước chân hạ xuống, đều như là nghịch dòng chảy thời gian mà đi cả trăm năm, thân thể lão nhân đang dần trẻ lại, một lần nữa đổi mới tràn đầy sức sống.
Diệp Phàm hai mắt tràn ngập hơi nước mờ đi, có một loại cảm giác như muốn khóc lớn, trường hắc ám náo động này quá tàn khốc. Cái Cửu U đây là liều mạng đến tia sáng sinh mệnh cuối cùng.
Lão nhân lúc này là đang cưỡng ép rèn luyện tinh khí, để cho bản thân khôi phục tới trạng thái tuyệt đỉnh nhất của ngày xưa, muốn chiến một trận với Cổ Hoàng!
Chính là làm như vậy kết quả có lẽ một canh giờ, có lẽ nửa canh giờ, có lẽ một khắc, lão nhân sẽ trực tiếp hình thần câu diệt hóa thành bụi bậm, vĩnh viễn không còn tồn tại.
Vốn đã già cả, vì một trận chiến này mà rèn luyện huyết tinh, áp súc thời gian, chỉ vì một lát cường thịnh kia, muốn khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, phá vỡ mà vào cảnh giới Đại đế ngày xưa!
- Ai dám chiến một trận với ta?
Cái Cửu U hỏi, giọng nói bình tĩnh, không có giận hay bi thương. Có chăng chỉ là một loại tự tin, trên mặt mang theo một vầng sáng rọi kinh người.
Loại lời này vừa nói ra đinh tai nhức óc, làm cho ba vị chí tôn đều ngẩn ra, thanh âm của Cái Cửu U vang vọng quanh quẩn trong thiên địa này.
Đây là một loại quyết tâm và khí phách biết bao? Hỏi chí tôn cổ đại có dám chiến một trận!
- Ngươi muốn chiến một trận với chúng ta?
Thạch Hoàng lạnh lẽo hỏi.
- Dám hay không?
Cái Cửu U hỏi, thanh âm không lớn, nhưng chấn cho tinh tú đầy trời tất cả đều rung chuyển. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nếu là người khác nói ra, nhất định sẽ bị cho rằng là kẻ điên, thế nhân đều sẽ cười nhạo, các chí tôn tất nhiên sẽ khinh thường không thèm nhìn tới, căn bản là không cần quản tới.
Nhưng sau khi Cái Cửu U nói ra, cả thiên địa này đều rung chuyển, làm cho người ta cảm nhận được một loại khí thế hùng tráng, cảm thấy là lẽ đương nhiên, cho rằng lão nhân có tư cách chiến một trận với chí tôn.
Vả lại ba vị chí tôn cổ đại chính minh cũng đều là ngạc nhiên một hồi, trong lúc nhất thời quên khiến trách. Nhưng lại mơ hồ có cảm giác người này quả thật là cường giả cái thế một thế hệ.
Như có như không xem lão nhân trở về vị trí cùng loại!
Độ Kiếp Tiên Khúc từ từ truyền đến, vang vọng tinh không, thân thể Cái Cửu U càng ngày càng trẻ lại, hào quang che khuất thân thể. Lão nhân từng bước một đi tới, con ngươi ảm đạm tràn ngập tia sáng rực kinh người.
Tới cuối cùng, nơi đó huyết khí xông lên tận trời, thân ảnh suy yếu biến mất, lại biến thành là một thân thể tràn ngập sức sống, Thần tư vĩ ngạn, vượt ra ngoài thế gian.
Đây là hình dáng của Cái Cửu U khi còn trẻ tuổi sao?
Hắn có được một loại tư thế oai hùng cái thế, con ngươi sáng lạn, tóc đen dày rậm tung bay trên vai đầu, giống như một Tiên Vương chuyển thế, cả người là siêu nhiên mà lại cường đại như thế!
Đây là một nam nhân tư chất ngút trời, phong thần như ngọc, có được một loại sức mạnh to lớn cái thế, đứng ở nơi đó, khí cơ độc đáo ép sụp bầu trời, một người có thể trấn áp bát hoang vũ trụ, vượt qua Thần minh.
Đây là Cái Cửu U thời trẻ tuổi, xưng tôn vũ trụ, thế gian có một không hai!
Con ngươi hắn trong sáng, phong thái vô thượng, lời nói bình tĩnh:
- Ai dám chiến một trận với ta?
Nói như vậy không phải cuồng vọng, mà làm cho người ta cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, tin tưởng hắn có năng lực khiêu chiến với chí tôn.
Diệp Phàm trong lòng chua xót, không khỏi thở dài, Cái Cửu U này đúng thật là đang khát vọng chiến một trận mà! Muốn tranh phong cùng Đại đế, muốn chiến một trận với Cổ Hoàng... để thỏa tâm nguyện của chính mình.
Lão nhân vốn có thể đã thành Đế, nhưng lại sinh ra lầm thời đại, nếu Thanh Đế còn sống trên đời, tin chắc năm đó lão nhất định đã đi khiêu chiến!
Ngày nay, lão nhân phải chiến một trận trong vòng hào quang sáng lạn nhất này để cáo biệt kiếp này, để chứng minh chính mình không kém thua người, bù lại tiếc nuối cả đời kia.
Giấc mộng của Cái Cửu U, bi thương của Cái Cửu U, u tâm nguyện của Cái Cửu... Một anh kiệt vốn hẳn phải nở rộ ra hào quang rực rỡ nhất trên lịch sử, vì sinh ra lầm một thời đại, lão cần phải trong một trận chiến chung cực, đánh ra con đường Đế của bản thân, dù có chết cũng phải ở khoảnh khắc cuối cùng này bước lên tuyệt đỉnh!
Đây là một anh kiệt chí tôn có tiếc nuối, cũng là một lão nhân trong lòng có giấc mộng chưa từng tiêu tan, sẽ thiêu đốt trong ánh lửa rực rỡ nhất... để rồi kết thúc!
"Ầm!"
Chủ nhân Thần Khư toàn thân phát sáng, trị liệu tốt thương thế của mình, khôi phục lại, nói:
- Ngươi? Một Chuẩn đế cũng muốn khiêu chiến? Tốt lắm ta đến thành toàn tâm nguyện chịu chết của ngươi!
Một trận chiến này bạo phát, kết quả là chấn động, Cái Cửu U khí nuốt núi sông, áp bức chí tôn một thế hệ phải khiếp sợ, mới vừa lên đến liền máu tươi tưới đẫm trời cao.
Đây là Đế chiến!
Bọn họ đánh vào trong tinh không, đi ngang qua rất nhiều tinh vực, để lại vô số di tích chiến đấu, cũng để lại cho người đời sau vô tận truyền thuyết, muôn đời rúng động vũ trụ!
Từ sau một ngày này, Cái Cửu U không còn xuất hiện, vầng hào quang thăng hoa trong một trận chiến, kết thúc!
Mà chủ nhân Thần Khư cũng không có xuất hiện, từ đó kết thúc rời khỏi thế gian!
Vô tận đại tinh trở thành mảnh nhỏ, từng dải từng dải tinh hà vĩnh viễn hóa thành bụi bậm, rất nhiều cổ vực rách nát, trở thành phế tinh, rất nhiều tinh hệ hỗn độn bị hủy diệt...
Máu Đế rơi vãi, không có người nào biết chi tiết về trận chiến ấy, nhưng có rất nhiều truyền thuyết lưu lại, qua rất nhiều năm đều còn truyền lưu huy hoàng, bi ca của chí tôn Nhân tộc Cái Cửu U.
Có người nói, khoảnh khắc cuối cùng lão nhân chứng đạo, hóa thành một Đại đế, rồi sau đó lại ở tuyệt đỉnh cực hạn ảm đạm xuống, như pháo hoa nở rộ, sáng lạn qua đi trở thành bóng tối, từ đó biến mất.
Cũng có người nói, thấy được chí tôn của hắc ám náo động bị bức phải thăng hoa cực hạn, làm mai một cả phiến tinh vực kia.
Còn có người nói, từ xa nhìn thấy một đám tiên hỏa bùng cháy, hủy diệt đạo ngân chư thiên, chôn vùi hết thảy, cái gì cũng không còn lưu lại.
Anh kiệt một thế hệ Cái Cửu U biến mất khỏi nhân gian, sau chiến dịch này không còn xuất hiện, lưu lại vô tận bi thương và thương cảm. Sau này trôi qua bao nhiêu năm vẫn còn được truyền tụng.
Ở chỗ sâu trong vũ trụ, tiên khúc vang vang, một nữ nhân áo trắng mặt đầy nước mắt, bi thương độc tấu Độ Kiếp Tiên Khúc, tràn ngập đau thương là tiễn đưa sư tôn của mình, nàng là Hạ Cửu U.
Chiến trường vũ trụ, chiến đấu còn tiếp tục, chỉ còn lại một mình Diệp Phàm, đã hoàn toàn không còn hy vọng, khắp thiên địa đều tràn ngập bóng tối và sát khí.
Tới hiện tại, ai có thể chế phục Thạch Hoàng và chí tôn Khí Thiên? Không còn người nào là đối thủ của họ.
Diệp Phàm toàn thân đẫm máu, bị đánh đến thân thể vỡ nát, thần năng hao hết, đã không còn một chút chiến lực. Hắn nhìn kết cục này, hữu tâm vô lực, tràn ngập không cam lòng và bi phẫn!
"Ầm!"
Một kiện binh khí Đế nổ tung, bị đánh nát tan, nhưng cũng chấn ra một cổ dao động cường đại, đánh đập nửa người hai đại chí tôn đầy máu, thiếu chút nữa tàn phế.
Đã không có hy vọng, khiến người ta tuyệt vọng, binh khí Đế điên cuồng tới mức cực hạn, muốn ngọc thạch câu phần. Tình trạng này đối với hai đại chí tôn mà nói là một tín hiệu phi thường nguy hiểm.
Chỉ còn lại có hai người bọn họ, chí tôn cổ đại cộng năm kiện binh khí Đế đều bị hủy diệt rồi, đối mặt với những Đế binh này nổi giận, sẽ rơi vào hiếm cảnh sinh tử.
"Keng..."
Từ hư không xa xa truyền đến tiếng kiếm ngân, có sát kiếm mang theo huyết quang ngập trời bay tới, có binh khí Đế mới gia nhập.
Là một thanh sát kiếm của Linh Bảo Thiên Tôn!
Tiếp theo, thanh Tiên kiếm thứ hai bay tới, huyết quang càn quét tinh tú, dài cũng không biết bao nhiêu năm ánh sáng, đột phá giam cầm vũ trụ trong nháy mắt bay đến.
Hắc Hoàng hét to giận dữ, há mồm phun ra: thanh sát kiếm thứ ba bay ra, trên thân kiếm là lạc ấn sát tiên máu chảy đầm đia, làm cho cả phiến vũ trụ này đều chấn động.
Ở chỗ sâu trong tinh không, một con khỉ rất giống với Thánh Hoàng tử, đứng dậy buông lỏng bàn tay, một thanh sát kiếm khí tức gần giống như hắn bay lên không mà đi, hóa thành một luồng ánh sáng vĩnh hằng đánh tới.
"Ầm!"
Bốn thanh sát kiếm bay tới tụ hội, cùng nhau bay múa, bộc phát ra hào quang rực rỡ, chém xuống làm cho binh khí Đế nhiều thêm một cổ lực lượng.
Vả lại ngay khoảnh khắc đó, từ trong tinh hệ xa xôi, trong một mảng đại dương bao la hùng vĩ, một tấm Đạo Đồ bay lên, vang lên từng đợt tiếng tụng kinh, theo sát bốn thanh sát kiếm mà xuất hiện.
Đây là một tấm Trận đồ từ tiên liệu luyện thành, khắc ấn Đạo ngân vô thượng của Linh Bảo Thiên Tôn, kết hợp với tứ kiếm. Không phải là pháp trận bình thường, mà là một tòa đại sát khí chân chính có thể sát thương chí tôn.
Trong nháy mắt, bốn thanh kiếm trở về vị trí hợp thành sát trận tuyệt thế. "Ầm" một tiếng bổ ra một đạo hào quang rực rỡ, chém trên người Thạch Hoàng, phát ra tiếng "leng keng" vang trời, dẫn phát trận chiến kịch liệt.
Đúng lúc này, các binh khí Đế khác cũng đều gia nhập, tiến vào trong trận tiến hành tuyệt sát.
Thạch Hoàng, chí tôn Khí Thiên đều biến sắc, nếu không trở về trạng thái tuyệt đỉnh nhất, bọn họ có thể sẽ rơi vào huyết kiếp.
Một đạo lại một đạo máu tươi từ trên người bọn họ bay lên. Đây đã không phải là sát trận nguyên bản, mà gia nhập thêm rất nhiều binh khí Đế, cường đại hơn nhiều!
Hai người không thể không liều mạng huyết chiến tới cùng.
- Người khai sáng bí quyết chữ "Tổ" cấu trúc ra sát trận vô thượng đúng thật là đáng sợ! Đáng tiếc không phải Linh Bảo Thiên Tôn chủ trì, không người nào thông hiểu loại tiên văn và Đạo ngân tối huyền ảo khó hiếu này, uy lực không thể đạt tới cường đại nhất!
Truyện khác cùng thể loại
1442 chương
45 chương
97 chương
104 chương