Già Thiên

Chương 153 : Xé rách trời cao

Thanh Đồng Tiên Điện là một trong những bí ẩn lớn nhất trong lịch sử Đông Hoang, theo truyền thuyết có tiên nhân ở đó, nhưng không cách nào chứng thực cả. Nó đã xuất hiện từ thời Thái Cổ, không ai biết rõ lai lịch của nó cả. Diệp Phàm đã quyết định bóc trần sự thật, tất cả chỉ vì để có thể sáng tạo ra cơ hội để cho hắn rời khỏi đây. Hắn đã dự liệu, nếu như tin tức này truỳên ra ngoài, thì sẽ làm biển xanh dậy sóng, chấn động Đông Hoang đại địa, nhưng hắn không còn tâm tư đâu mà chú ý nhiều tới như vậy. Đôi mắt đẹp của Cơ Tử Nguyệt mở thật to, nàng truyền âm ngăn cản hắn, nhưng đâu còn kịp nữa, với lại Diệp Phàm cũng không để ý tới, đây là do hắn cố ý nói ra. "Tiểu mao hài, ngươi muốn làm gì vậy, một khi tin tức truyền ra, thì sẽ dẫn tới hậu quả khôn lường, chúng ta không nói là tốt nhất, phải giấu tin tức này đi mới đúng". Cơ Tử Nguyệt buồn bực, thấy Diệp Phàm không để ý tới lời nói của mình, tú quyền nắm lại, nên cho hắn vài cái. Nhưng Diệp Phàm đã kể lại chuyện này, rồi đem đặc điểm phiến địa vực đó nói ra.Cũng không nói cho bọn họ biết, nơi đó rất gần Thái Huyền Môn, lúc nào có thể đi kiểm chứng. Hắn nêu như không có cách nào thoát đi, thì hậu quả khó lường, cho nên không để ý tới Cơ Tử Nguyệt nữa. "Quả thật có chuyện này ư?" Diêu Quang Thánh Nữ khiếp sợ, nàng đứng dậy, ngọc thể sinh hoa, quang hoa nhu hoà bao phủ lấy thân thể, làm cho nàng giống như một vị tiên xuống trần. "Ngươi chắc chắn?" Hoa Vân Phi cũng không cách nào duy trì được sự linh hoạt kỳ ảo nữa, hắn bật dậy, nhìn về phía Diệp Phàm. "Tử Nguyệt, chuyện này có thật không?" Cơ Hạo Nam nhìn về phía muội muội của mình, hắn biết, hai người thường đi với nhau. Mọi người vẫn chưa tin hẳn những điều Diệp Phàm nói, cho nên đều nhìn về phía Cơ tử Nguyệt, chuyện đã tới nước này, thì Cơ tử Nguyệt cũng không cách nào giấu được nữa, chỉ còn cách gật đầu. "Chuyện lớn như vậy, tại sao muội lại không nói cơ chứ" Cơ Hạo Nam có chút trách cứ. "Đây đâu phải là chuyện tốt gì, mỗi lần Thanh Đồng Tiên Điện xuất thế, rất nhiều người phải chết, để tránh cho đổ máu thì muội mới đem chuyện này giấu đi." nay luôn tìm cách bảo vệ hắn, khi sắp rời khỏi nơi này, trong lòng hắn vô cùng hổ thẹn, nên cho nàng một chút Vạn Vật Mẫu Khí. Hắn tuy rằng không có cách nào điều động Vạn Vật Mẫu Khí, nhưng lại có thể làm cho chúng xuất hiện bên ngoài thân thể, trên người Cơ Tử Nguyệt có rất nhiều bảo vật, chỉ cần làm như vậy cũng đã đủ giúp nàng thu nó vào trong tay. "A, đúng là tinh tuý của Vạn vật mẫu khí!. Sau khi Cơ Tử Nguyệt thu xong "Nguyên căn" của Vạn Vật Mấu Khí thì đôi mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, trên mặt dạng hiện lên hai cái má lúm đồng tiền, giống như một tiểu tinh linh hoạt bát. "Hãy tu luyện cho tốt, để siêu việt hơn ca ca ngươi nhé" Diệp Phàm xoa xoa cái đầu của nàng, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi. Cơ Tử Nguyệt rất thông tuệ, đã cảm giác được Diệp Phàm có chút gì đó không đúng từ rất lâu rồi, nay hắn vô duyên vô cớ, nói ra chuyện Thanh Đồng Tiên Điện, chỉ sau một lúc, nàng đã biết được nguyên nhân. "Tiểu mao hài, ngươi không cần phải chạy trốn." Nàng nhanh chóng đuổi theo Diệp Phàm. Diệp Phàm gần đây một mực nghiên cứu bộ pháp của Lão Phong Tử, tuy rằng không thể bỏ qua vô tận núi sông ở phía sau, nhưng trình độ cũng làm người khác trợn mắt níu lưỡi rồi, đây cũng chính là một loại bí pháp vô thượng. Tu vi của Cơ Tử Nguyệt cho dù có cao hơn hắn, nhưng cũng không cách nào đuổi kịp, chớp mắt đã bị bỏ qua. Diệp Phàm dường như nghe thấy âm thanh: "Tiểu mao hài đừng đi…" Hắn thở dài một hơi, cũng không quay đầu lại, thực lực của hắn không đủ, chỉ còn cách phải chạy trốn. Đi ngang qua khu vực chuyết phong, hắn nhìn thấy Lý Nhược Ngu đứng ở trên ngọn núi, đang nhìn về phương hướng của hắn. Diệp Phàm do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn bay lên trời, hắn tin tưởng lão nhân này, cho nên hắn không muốn không từ mà biệt. Hắn bay lên Chuyết Phong, làm một đại lễ, sau đó đứng dậy. Ngươi muốn rời đi hay sao?" Lý Nhược Ngu hỏi. Diệp Phàm gầt đầu. "Vậy đi đi, mỗi người đều có một con đường khác nhau." Lão nhân không nói gì thêm, hắn nếu như ở trên Chuyết Phong có thể ngộ ra được đại đạo, như vậy cũng bất phàm rồi. Diệp Phàm suy nghĩ một chút, lấy ra ngọc tịnh bình, đổ ra một chút Thần Tuyền, phong ấn trong một khối ngọc, trình lên cho Lý Nhược Ngu, nói: "Đa tạ tiền bối." Sau khi nói lời cáo từ xong, Diệp Phàm cước đạp hư không, sử dụng bộ pháp do Lão Phong tử truyền thụ, biến thành một đạo quang hoa, ngoài Cơ Tử Nguyệt và Lý Nhược Ngu ra, không còn ai trông thấy hắn nữa. Nếu như nói người nào hiểu rõ Diệp Phàm nhất, thì người đó là Lý Tiểu Mạn, dù sao mới chỉ có xa cách vài năm, khi hắn nói ra chuyện Thanh Đồng Tiên Điện, thì nàng cũng đoán được nguyên nhân, sau đó thấy hắn đi xa, trong nháy mắt nàng đã hiểu, Diệp Phàm đang chạy trốn. Diệp Phàm không dừng lại chút nào, trong nháy mắt Khổ Hải phun trào, lôi điện đan xen, cước đạp hư không, sử dụng thần lực vào bộ pháp thần bí, chỉ trong nháy mắt đã bỏ xa Thái Huyền Môn. Còn về Lão phong tử hắn chắng lo lắng gì cảm lão cường đại tới vậy, thì ngay cả trong lúc ngủ say, người khác cũng khó mà đã thương tới hắn được. Mấy ngày sau, Diệp Phàm đã vượt qua hơn 10 quốc xa, cách Thái Huyền Môn tới mấy vạn dặm, đến lúc này hắn mới dùng lại. Nếu như trực tiếp bay tới Bắc vực, thì không biết mất bao nhiêu năm tháng đây, trong thời gian này lại không cách nào có thể tu luỵên được, cho nên Diệp Phàm khó có thể sử dụng phương pháp này. "Chẳng nhẽ lại không có phương pháp khác hay sao?" Hắn thở dài cảm thán, đông hoang thực sự quá rộng lớn, chỉ có mỗi việc từ nam vực đi tới bắc vực thôi, mà đã xa tới mức không thể nào tưởng tượng nổi. Khi Diệp Phàm dừng lại, mới hiểu được chuyện hắn nói ra có sức chấn động tới mức nào, có thể nói ra việc hắn nói ra như xé rách trời cao, vén màn bí mật! Nhiều ngày qua đi, tin tức Thanh Đồng Tiên Điện xuất thế đã được truyền qua Vực Môn, tất cả các đại thế lực đều biết. Mấy ngày nay, phong vân tế hội, thập phương rung động, không chỉ có nhân tộc cường giả tới, mà ngay cả danh túc yêu tộc cũng giá lâm địa phương này. Đồng thời, có rất nhiều đại nhân vật bề quan nhiều năm, nay cũng hiện thân. Nhưng mà, tin tức làm cho hắn khiếp sợ chính là việc, Nam Cung Chính vốn đã tạ hoá hơn 500 năm trước, nay lại xuất hiện, giá lâm Thái Huyền Môn. Lại có tin tức nói, Khổng Tước Vương, một yêu tộc đại năng, hơn 800 năm trước từng quét ngang Đông Hoang, lại một lần nữa xuất thế, hiện thân trong lãnh thổ Nguỵ Quốc. Chẳng biết thật hay giả, nhưng sau khi tin đồn này truyền đi, thì làm cho mọi người chấn động. Thành Tiên, là mộng tưởng của vô số cường giả, là mục tiêu truy tìm suốt đời của họ, thế nhưng từ xua đến nay, làm gì có mấy người đạt thành tâm nguyện? Trong sách cổ cũng có nói tới việc, có mỗi người được thành tiên, nhưng lại không có căn cứ nào chính xác, đây chính là một con đường vô cùng xa với đối với nhân sĩ tu luyện. Năm tháng vô tận, thương hải tang điền. Đến khi một nhân vật thiên kiêu biến thành một phiến Tịnh Thổ, "Tiên" cái chữ này càng lúc càng xa xôi. Giống như gió đông, trăng sao trong đêm, làm cho người khác cảm thấy sự băng lãnh và hắc ám, nhưng trong lòng vẫn muốn. Trong lịch sử của Đông Hoang, từng xuất hiện những nhân vật kinh tài tuyệt diễm, có khả năng lên trời xuống đất, nhưng năm tháng qua đi, cuối cùng cũng chỉ biến thành một bộ xương khô mà thôi. Trong quá khứ xa xôi, từng có mấy thiên kiêu nhân vật, dường như có thể lên trời hái sao, có khả năng thông thiên triệt địa, nhưng cũng không có cách nào thoát khỏi cái chết cả. Cường đại như Yêu tộc đại đệ ở hơn vạn năm trước, bễ nghễ thiên hạ, duy ngã độc tôn, nhìn khắp chốn ai ai cũng phải cúi đầu. Đông Hoang rộng lớn, Yêu tộc nhiều vô tận, nhưng lại bị hắn thống nhất một khối. Hắn muốn thành lập yêu tộc thiên cung, để đạt thành sự nghiệp to lớn vô cùng. Nhưng mà thời gian trôi đi, tâm nguyện đó cũng hoá thành hư không, thân thể cuối cùng cũng chỉ là một nắm cát bụi. Từ xưa đến này, Đông Hoang vẫn ghi chép lại, rằng Thanh Đồng Tiên Điện có lưu lại cơ hội thành Tiên. Đối với các đại nhân vật mà nói, đây đúng là một sự hấp dẫn trí mạng, Nam Cung chính, Khổng Tước Vương cũng hiện thế, xem ra mọi chuyện đều có thể xảy ra.