Già Thiên
Chương 139 : Trọng chỉnh sơn môn
Đêm hôm nay, Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên đỉnh chuyết phong, thần thức cường đại từ Kim Sắc Tiểu Hồ ở mi tâm tỏa ra, không ngừng tìm kiếm ở trên núi.
Nhưng đáng tiếc, hắn chẳng cảm thấy Chuyết phong có gì lạ thường, nếu nói cả ngọn núi này chính là một bộ kinh thư, thì lại càng làm cho hắn mơ hồ, không tìm thấy bất kì manh mối nào.
Đêm khuya yên tĩnh, ngon Tinh phong kia lại càng thêm lấp lánh, tinh huy đầy trời tỏa ra, một màu trắng noãn trong suốt, giống như đang có tuyết trắng đơn rơi, hoặc là ngọc thạch phiêu phù, khiến cho người ta cảm thấy một cỗ tinh thần lực khổng lồ.
"A "
Diệp Phàm hít một hơi khí lạnh, truyền thừa như vậy thật quá thần diệu, nhiều tinh thần lực như vậy ngưng tụ cùng một chỗ, quang huy óng ánh, nếu như có thể thẩm thấu vào trong thân thể trong một thời gian dài, thì diệu dụng khó mà có thể tưởng tượng được.
Điều này làm cho hắn kích động vô cùng, loại phương pháp tu luyện này rất độc đáo, không trách được Thái Huyền môn có thể đứng sừng sững trong vạn năm không đổ, 108 tòa Chủ phong, thực sự rất thần diệu.
Diệp Phàm ổn định lại tâm tình, bắt đầu tu luyện Đạo kinh, mỗi giờ mỗi phút hắn đều muốn làm tăng thêm tu vi của chính bản thân, chưa bao giờ lãng phí thời gian cả.
Khii tâm tình hoàn toàn bình tĩnh, Diệp Phàm đang tu luyện đỉnh cấp bí pháp Luân Hải của Đạo Kinh, đây là một trong những cổ kinh siêu việt ở Đông Hoang.
Cho đến nửa đêm, hắn mới thu công ngồi dậy, thầm nói:
"Một khi ta tu luyện Bí Cảnh Luân Hải hoàn tất, thì sẽ bắt tay vào chuẩn bị tâm pháp tu luyện cho Bí Cảnh Đạo Cung, không biết lúc nào mới có thể đi Dao Trì Thánh Địa đây."
Hắn đối với Hư Không kinh không ôm bất cứ hi vọng gì, lại thêm truyện tâm pháp tu luyện Đạo Cung của Dao Trì Thánh Địa mới là đỉnh cấp tâm pháp, do đó đấy mới là tâm pháp hắn muốn lấy được.
Diệp Phàm tâm thần bình tĩnh, tiến vào mộng đẹp, mặc cho ánh trăng tỏa sáng, mặc cho sương nhẹ bao phủ xung quanh.
Gia nhập Chuyết Phong cũng có một chỗ tốt, là trên ngọn núi này chỉ có một môn nhân duy nhất là Lý Nhược Ngu, căn bản chẳng có ai đi điều tra lai lịch của Diệp Phàm.
Nếu mà Diệp Phàm gia nhập các tòa Chủ phong khác, sợ rằng thân phận lai lịch sẽ bị điều tra tường tận rõ ràng.
Ngày thứ hai, Diệp Phàm bắt đầu thăm dò ở trên Chuyết phong, hắn đi khắp ngọn núi, cũng không phát hiện được một cây linh dược nào cả, thậm chí còn không nhìn thấy một linh căn, giống y như một nơi sơn dã hoang vu.
"Quác quác "
Mấy con quạ đen từ trên cành cây khô bay lên kêu loạn, làm cho mảnh đất này lại càng thêm hoang vu.
Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng, một nơi hoang vắng như vậy lại là một trong những ngọn chủ phong của Thái Huyền môn, đại biểu cho một loại truyền thừa cường đại.
Buổi trưa, hắn trở lại đỉnh núi, trong cung điện rách nát, cỏ dại mọc cao tới nửa người, có một con thỏ hoang từ đó chui ra, điều này làm cho hắn có cảm giác không còn gì để nói.
"Bốp"
Hắn nhặt lên một hòn đá, ném ra ngoài, con thỏ rừng hét lên rồi ngã gục, hắn nhóm lửa, chỉ một lát sau mùi thịt thơm lừng đã tỏa ra, thịt thỏ vàng óng, tiếng mỡ chảy ra kêu lách tách.
"Chuyết phong, cây khô cành héo, quạ đen tìm chỗ đậu, cổ cung điện vũ, thỏ rừng chạy nháo nhác, thực sự là...."
Diệp Phàm tự nói.
Lý Nhược Ngu đứng ở tòa cung điện đổ nát nhìn hắn một cái, cũng không quan tâm nhiều, nhắm đôi mắt lại, giống y như một cái cây khô.
Đúng lúc này, có người giễu cợt nói:
"Trong 108 toà tòa Chủ phong, đại biểu cho 108 chủng loại truyền thừa cường đại của Thái Huyền môn. Chủ phong lớn nhất, thánh khiết nhất, là một trọng địa truyền thừa, hôm nay lại bị bụi bặm phủ đầy, mùi thịt bốc lên, thật đúng là làm ô nhiễm không khí xung quanh."
Một thanh niên mặc quần áo xanh biếc, trên người toát ra ngạo khí, điều động Thần Hồng hạ xuống, đầu ngẩng rất cao, cau mày nhìn về phía đống lửa.
"Sao vậy, thèm, muốn ăn?"
Diệp Phàm cứ hai chữ lại dừng lại một lần, mang theo âm thanh chế nhạo
Thanh niên áo lam không nghĩ tới, chỉ là một đệ tử mới nhập môn, lại dám như vậy chống đối hắn như vây, nhất thời sắc mặt hắn trầm xuống, nói:
"To gan, đây là chủ phong, sao có thể để ngươi khinh nhờn, ngươi đã biết tội hay chưa?"
"Ta hỏi ngươi là ai vậy, ở nơi nào chiu ra, thật khó hiểu."
Diệp Phàm hững hờ nói, hắn không thèm liếc mắt nhìn người này, vẫn chăm chú nướng thịt thỏ.
"Lời nói của ta, ngươi nghe không hiểu hay sao?"
Thanh niên áo lam đi về phía trước, đến gần nhìn Diệp Phàm, nói:
"Ở chủ phong sao có thể nhóm phàm hỏa, nướng thịt phàm trần, bốc ra xú khí..."
Diệp Phàm rất tùy ý, không ngừng xoay chuyển khối thịt thỏ trên ngọn lửa, hờ hững nói, nói:
"Thịt thỏ thơm ngào ngạt như vậy, nếu là xú khí, thì cái thân da trắng bọc xương của ngươi chỉ là một cái xác thối mà thôi?"
Vốn thanh niên áo lam muốn tìm Diệp Phàm gây sự châm chọc, không nghĩ tới Diệp Phàm không sợ hắn, lại còn không ngừng chế nhạo, lửa giận lập tức bốc mãnh liệt, quát:
"Đây là Tiên môn Thánh địa, không thể để cho người khinh nhờn được!"
"Nơi này một là không có tiên tử, hai là không có thần nữ, ta khinh nhờn cái gì?"
Diệp Phàm cầm khối thịt thỏ vàng óng xuống, bắt đầu cầm cái chân của nó, từ từ thưởng thức, không để ý tới hắn.
"Ngươi... thật to gan lớn mật, dám ở trên chủ phong làm loạn, làm nhục Thái Huyền, tội không thể tha."
Thanh niên áo lam âm trầm như nước, tiến về phía trước, dường như muốn động thủ.
"Đừng có chụp mũ cho ta, cái gì to gan lớn mật, lại còn làm nhục Thái Huyền, sao ta chẳng biết gì cả?"
Diệp Phàm liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Đừng có ở trước mặt ta giả bộ uy phong."
"Ta phải bắt ngươi, đưa đến Thiên Hình nhai!"
Thanh niên áo lam cười lạnh, vươn tay chộp về phía trước.
"Chờ một chút!"
Diệp Phàm ngăn hắn lại, liếc hắn một cái, nói:
"Ngươi đến từ đâu? Có Chuyết phong trưởng lão Lý tiền bối ở đây, còn không có nói gì, ngươi không phải là người chuyết phong, sao lại dám ở đây khoa tay múa chấn?"
"Thân là đệ tử Thái Huyền, đương nhiên phải có trách nhiệm bảo hộ Tiên môn trọng địa!"
Thanh niên áo lam xòe cái tay ra, như muốn túm lấy cổ áo Diệp Phàm nhấc lên.
Diệp Phàm nhìn về cung điện ở xa xa, gọi:
"Lý Nhược Ngu tiền bối, chuyết phong chúng ta là nhất mạch truyền thừa, những đệ tử của Chủ phong khác có được can thiệp vào công việc của chuyết phong chúng ta hay không?"
"Ngoại trừ chưởng giáo và Thái thượng trường lão ra, những tòa Chủ phong khác không có quyền hỏi đến, tất cả do chính chúng ta làm chủ."
Thanh âm của Lý Nhược Ngu lão nhân truyền đến.
"Nói như vậy, hắn tự tiện xông vào Chuyết phong trọng địa, thì tội không thể tha được rồi!" Diệp Phàm nhảy sang một bên, tránh thoát cái tỏa hầu trảo, nhặt lấy một hòn đá nhỏ, ném về phía trước.
"Ba "
Bảo thạch trúng thẳng vào mặt của người thanh niên, làm cho hắn miệng mũi chảy máu, thân hình run lên, thiếu chút nữa thì ngã lăn xuống đất.
"Xông vào trọng địa của Chuyết phong, thật là to gan lớn mật, làm nhục Thái Huyền, tội ác tày trời, theo lý nên diệt!"
Diệp Phàm chụp mũ ngược lại, cánh tay phải của hắn xoay tròn, ném liên tiếp những hòn đá lên mặt của thanh niên, làm cho mặt mũi của hắn không ngừng vương máu tung tóe.
"Ba"... "Ba"
Thanh niên ám lam bị Diệp Phàm trực tiếp ném ngất, co quắp trên mặt đất, mặt mũi đầy múa.
Rất lâu sau, hắn tỉnh lại, lúc này Lý Nhược Ngu mới đi tới, hỏi:
"Ngươi tới đây làm chi?"
Thanh niên áo lam hoàn toàn tỉnh táo, hắn nhớ lại những chuyện gì đã xảy ra, lửa giận bùng nên, hắn không tưởng tượng được là mình lại bị người ta dùng đá ném ngất, hắn muốn vồ về phía Diệp Phàm.
Lý Nhược Ngu lão nhân giận tái mặt, nói:
"Làm càn!"
"Kính chào sư bá."
Thanh niên áo lam rùng mình một cái, đè xuống lửa giận, kiềm chế sự kích động của bản thân, cúi đầu thi lễ nói:
"Đệ tử của các tòa chủ phong sau ba tháng nữa bắt đầu giao đấu, đệ tử tới đây để báo tin." Dứt lời, hắn trình lên một phong thư.
"Biết rồi, ngươi đi về đi " Lý Nhược Ngu gật đầu.
Thanh niên áo lam nhìn về phía Diệp Phàm, trong mắt hàn quang lấp lánh, sau đó xoay người đi mất.
"Lần sau đừng có ở những tòa chủ phong khác lớn tiếng, đừng có tự cho mình là Thái thượng trưởng lão".
Diệp Phàm ở đằng sau chế nhạo.
"Ngươi..."
Thanh niên áo lam giận dữ, nhưng cũng không dám xuất thủ trước mặt Lý Nhược Ngu, hắn bay lên trời, phóng về hướng của Tinh phong.
Lý Nhược Ngu nhìn Diệp Phàm một cái, nhưng không nói gì, thân hình run rẩy đi về phía cung điện đổ nát, lại ngồi xuống đả tọa.
"đại thành nhược khuyết"... "đại doanh nhược trùng"... "đại xảo nhược chuyết".
Diệp Phàm tự nói, suy nghĩ thật kĩ về 12 chữ này, đồng thời lại bắt đầu đi xung quanh Chuyết phong.
Nửa khắc đồng hồ sau, có mấy đạo nhân ảnh bay xuống, đứng ở trên sườn núi, ngăn Diệp Phàm lại, trong đó có thanh niên áo lam.
"Các ngươi là ai, vì sao lại tùy ý xông vào trọng địa của Chuyết phong ta?"
Diệp Phàm nhìn về phía mấy người, thấy rõ bọn họ là người của Tinh phong.
"Đúng là không hiểu quy củ, nhìn thấy các sư huynh phải hành lễ, còn không mau qua đây thi lễ đi?"
Một người trong bọn họ cười lạnh nói.
"Các ngươi là ai, ta tại sao phải đến hành lễ với các ngươi."
Diệp Phàm hững hờ nhìn mấy người xung quanh.
Ngoại trừ thanh niên áo lam sắc mặt tái nhợt, những người khác đều cười lớn.
"Chuyết phong lâu rồi mới có được một tên đệ tử, rất có ý tứ, chắc là do Chuyết phong tịch mịch lâu quá rồi".
"Thân làm sư huynh, thì ta phải có trách nhiệm dạy dỗ ngươi hiểu quy củ. Sau này khi nhìn thấy chúng ta, phải khom người thi lễ, trên mặt phải cung kính, hiểu không?"
Một thanh niên ở giữa muốn vươn tay đè đầu Diệp Phàm xuống, ý muốn hắn cúi đầu thi lễ. Mà một người khác thì lại đạp vào bắp chân của hắn, ý muốn làm cho hắn quỳ xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Diệp Phàm nhảy sang một bên, nói:
"Đây cũng là một chủ phong, đại biểu cho một loại truyền thừa, những người của chủ phong khác không thể tự ý ra vào".
"Ha ha..."
Tất cả mọi người đều cười to:
"Tiến vào Chuyết phong lại còn phải có sự cho phép của người khác hay sao? Đây chỉ là một ngọn núi hoang mà thôi, chúng ta có thể ra vào tự do".
Hai người khác lại vươn tay muốn đè đầu Diệp Phàm xuống, hai người ở bên cũng đá vào chân của hắn.
"Nếu là một tỏa chủ phong khác, các ngươi dám làm vậy hay sao?"
Diệp Phàm lùi lại mấy bước, nói:
"Thực sự là khinh người quá đáng!"
"Đúng là một tiểu tử ngây thơ, để sư huynh của ngươi cho biết thế nào là tình thế!"
"Câu nói này ta cũng muốn nói với các ngươi."
Diệp Phàm tiếp lấy cánh tay muốn ấn hắn xoay ngang một cái, nhất thời tiếng "răng rắc" vang lên, hai cánh tay đã bị gãy.
Đồng thời, chân phải hắn quét ngang, đạp cho hai tên muốn đá vào chân hắn ngã lăn ra đất.
Tên thanh niên áo lam và một người nữa biến sắc, đang muốn bay lên trời cao.
"Đông "
Một khối cự thạch hơn ngàn cân nhanh hơn cả tia chớp, đã bay lên trên không trung, đập trúng hai người bọn hắn.
"A"
Hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, hai người rơi thẳng xuống đất, cả người bị thương nặng, xương cốt cũng bị gãy rời.
Diệp Phàm đặt 5 người nằm song song trên mặt đất, đi tới tên thanh niên mặc áo tím, nói:
"Ngươi giỏi lắm!"
"Bang"
Hắn sút như sút một quả bóng, tên thanh niên áo tím bay vút ra ngoài, mắc trên một đám dây leo.
Sau đó, hắn đi tới hai người ở gần đấy, giẫm lên cánh tay của bọn họ, nói:
"Muốn dậy ta cúi đầu hành lễ với các ngươi ư, để ta làm cho các ngươi xem."
"Đông "
Diệp Phàm nhấc chân sút tới, hai người bay thẳng ra ngoài, mắc luôn trên cây Cổ mộc.
"Hai người các ngươi muốn ta quỳ xuống ư?"
Diệp Phàm đi tới hai người cuối cùng, hai chân đá ra, hai người bay lên không trung, sau đó lại rơi xuống.
"Nhớ kỹ, chuyết phong là một chủ phong, là đại biểu cho một loại truyền thừa cường đại, sau này tới đây cần phải bẩm báo, vào bằng sơn môn"
Diệp Phàm dùng giọng nói hùng hồn, chụp mũ luôn cho mấy người này.
Lúc nãy Lý Nhược Ngu đã xuất hiện, đứng ở cách đó không xa, nói.
" Đúng, sau này bất cứ một ai cũng không thể tùy tiện ra vào Chuyết phong."
Lão nhân nhẹ nhàng nói một câu như vậy, sau đó biến mất trong núi rừng.
Tin tức Chuyết phong muốn trọng chỉnh sơn môn nhanh chóng truyền ra, trong đệ tử tinh phong, có rất nhiều người căm giận vô cùng, khi biết được bên mình có mấy tên bị thương đi về, bọn chúng hận không thể xông sang dạy dỗ cho một trận.
Sau khi Diệp Phàm trở lại đỉnh núi, Lý Nhược Ngu không nói gì cả, trực tiếp đưa cho hắn 1 cái Cổ cung, 9 mũi tên, một quyển sách đã ố vàng.
"Lý tiền bối, người của tinh phong hưng binh vấn tội!"
Lúc trời chạng vạng, Diệp Phàm phát hiện khoảng 10 tên đệ tử Tinh phong đang bay tới chuyết phong.
"Ta chẳng phải cho ngươi cung và tên hay sao..."
Lý Nhược Ngu lão nhân ngồi xếp bằng ở trong cung điện tàn tạ, hai mắt nhắm lại, chỉ có nói một câu duy nhất
Diệp Phàm giật mình, hắn có cảm giác lão nhân già nua này không đơn giản như nhìn từ phía ngoài. Hắn nhìn về phía bầu trời, hét lớn:
"Các ngươi khinh người quá đáng, đây là một trong những chủ phong được truyền thừa, các ngươi lại có thể tùy ý bay vào, nếu đổi lại là một chủ phong khác, các ngươi dám làm như vậy không?"
Ở trên bầu trời, truyền tới tiếng quát mắng của gần chục người bên Tinh phong.
Diệp Phàm vô cùng dứt khoát, giương cung lắp tên, cổ cung lập tức chấn động tỏa ra một cỗ ba động khủng bố, chín con quạ ở xa xa kêu tán loạn, hóa thành một đạo ô quang nhập vào trong mũi tên.
Sự việc cũng làm cho Diệp Phàm mắt chĩ "I" mồm chữ "O", hắn có cảm giác cổ cung như biến thành một mặt trời, uy áp tỏa ra vô cùng khủng bố.
Mấy đệ tử Chuyết phong ở giữa bầu trời vô cùng khiếp sợ, có người cả kinh kêu lên:
"Không tốt, mau lui lại!"
Diệp Phàm không dám bắn mũi tên này ra, nếu mà bắn ra thì có lẽ cả bầu trời cũng bị xuyên thủng, lão nhân cho hắn một cái cổ cung quá thần bí, uy lực quá khủng bố.
Đương nhiên, làm hắn khiếp sợ nhất chính là, những con quạ đen này lại có thể bị thu vào trong cổ cung, khi lắp mũi tên vào, hắn có cảm giác cả bầu trời xung quanh bị chấn động.
"Đây nhất định là trọng bảo!"
Diệp Phàm cảm thấy mình lựa chọn ở Chuyết phong là vô cùng chính xác, nơi đây có rất nhiều bí mật.
Diệp Phàm cầm cổ cung trong tay, nhìn lên bầu trời, chỉ về hướng nào, người của hướng đó bỏ chạy toán loạn.
Ở xa xa, có mấy đạo nhân ảnh nhanh chóng vọt tới, Tinh phong trưởng lão bay tới, hô to:
"Lý sư huynh hạ thủ lưu tình!"
"Ta cũng chỉ dọa cho bọn họ sợ mà chạy đi thôi."
Đúng lúc này, thanh âm của Lý Nhược Ngu lại truyền đến.
Những đệ tử Tinh phong ở trên bầu trời chạy chốn tứ phía, tất cả đều sợ đến tái mét mặt, có nhiều người sắc mặt trắng bệch.
"Cái cổ cung kia vốn là một trong những truyền thừa của Chuyết phong, vốn tưởng nó cũng đã biến mất với những truyền thừa, sao giờ lại xuất hiện rồi?"
"Chín con quạ kia lúc bình thường cũng có thể thấy, nhưng không ngờ nó lại kinh khủng tới vậy, nó lại có thể hợp nhất với mũi tên kia, rốt cuộc nó là cái gì vậy?!"
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
826 chương
197 chương
1419 chương
6 chương
70 chương