Già Thiên
Chương 109 : Không ai có thể ngăn cản
Khương Phong bị đánh bay ra ngoài, xa tới 8, 9m, đập ầm ầm xuống một bãi loạn thạch, hắn nằm đó kêu lên thảm thiết, chỗ này có mấy hòn đó vụn, sắc nhọn, tý nữa thì làm cho hắn gãy hết cả xương sườn.
Nếu như không phải thể chất của hắn vượt xa thường nhân, thì cú va chạm này sẽ làm cho hắn gãy xương, đứt gân rồi.
Trên mặt của hắn xuất hiện 1 dấu tay đỏ chói, sưng phồng lên trông thật thảm hại. Hắn giãy dụa bò dậy, ánh mắt băng lãnh, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. nói:
"Ngươi...."
Hắn thân là tu sĩ Thần kiều cảnh giới, chưa từng phải chịu nhục nhã nhục nhã như vậy, lại bị một phàm nhân 1 tát đánh bay đi, hắn hận tới mức muốn tìm ngay 1 cái lỗ để chui xuống
" Tu sĩ Thần kiều cảnh giới thì ghê gớm lắm sao? Chẳng phải bị 1 phàm nhân như ta tát bay à. Chẳng có chút nào đặc biệt cả"
Diệp Phàm nở nụ cười nhàn nhạt. Vừa nói vừa xoa nhẹ bàn tay của mình, tiếp tục chế nhạo, nói:
"Cũng có một chút không bình thường, đó là da mặt dày một cách đặc biệt. Làm cho bàn tay của ta có chút đau đớn, nhưng mặt của ngươi có đau không?"
Loại nhục nhã trắng trợn này, làm cho Khương Phong tức đến bể phổi, uất ức tới cực điểm.
Tu sĩ Thần Kiều cảnh giới cao cao tại thượng, nếu so sánh với phàm nhân, thì như thần tiên ở trên mây.
Chuyện xảy ra hôm nay, làm cho hắn không cách nào tiếp nhận được, quả thực là sỉ nhục cả đời của hắn, hắn lạnh giọng nói:
"Ngươi muốn chết!"
Ở bên cạnh, tất cả các tu sĩ dường như không dám tin vào mắt nhìn, ngay cả khi Thần Lực Nguyên Tuyền khô cạn, không thể vận dụng thần thông bí thuật, thì phàm nhân cũng không cách nào chạm được vào tu sĩ Thần Kiều cảnh giới.
Chu Nghị và Vương Tử Văn hai mặt nhìn nhau, bọn họ có cảm giác không chân thực, Diệp Phàm đâu có hiểu phương pháp tu luyện, nhưng lại có thể đem tu sĩ Thần Kiều cảnh giới cao cao tại thượng trong mắt họ, đánh bay như đập ruồi, đúng là làm cho bọn họ khiếp sợ vô cùng.
Lâm Giai cũng trợn tròn đôi mắt đẹp, vô cùng giật mình, hình dáng cũng tỏ ra không thể tin được.
Liễu Y Y và Trương Tử Lăng trợn mắt há mồm, sau đó lại tỏ ra lo lắng, bởi vì ở đây có rất nhiều kỵ sĩ, bọn họ sẽ không để cho Diệp Phàm rời đi.
Lý Tiểu Mạn suy nghĩ đến xuất thần, nàng cảm giác không thể tin nổi vào sự thật trước mắt, nhìn tên tu sĩ Thần Kiều cảnh giới kia, rồi lại nhìn vào Diệp Phàm, trong lòng nàng cứ suy nghĩ mông lung.
Đùng. Đùng. Đùng.....
Mặt đất rung động, Khương Phong cho dù không thể thi triển thần thông, nhưng thể chất hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ, giống như 1 con man thú hình người lao tới, đôi mắt bắn ra tia sáng dọa người.
Diệp Phàm nhìn dấu tay đỏ như máu trên mặt hắn, rồi nhẹ giọng nói:
"Ngươi có phải là cao thủ cao cao tại thượng hay không? Ngươi tại sao không kiêu ngạo thêm 1 chút nữa, ưu việt thêm một chút nữa. Sau đó đem má bên trái cũng in luôn một dấu tay của ta đi".
"Chết đi cho ta!"
Sát khí của Khương Phong tỏa ra, đưa thụp vào cổ áo Diệp Phàm, đây là sát chiêu vô cùng độc ác, trông rất giống Long trảo thủ. Hắn muốn chọc vào lồng ngực Diệp Phàm, sau đó xé toang nó ra.
"Quả nhiên là cường giả, đối phó với 1 phàm nhân như ta, mà cũng phải dùng tới chiêu trí mạng này ư."
Diệp Phàm nỏ nụ cười trào phúng, đưa tay ra, 2 tay chụp vào cái tay đang xuất chiêu Long trao thủ, dùng sức uốn một cái, nhất thời có tiếng xương gãy vang lên.
Vẻ mặt Khương phong tái mét, sự đau nhức làm cho mồ hôi hắn chảy dòng dòng.
"Rắc, rắc rắc… "
Hắn cảm thấy 2 chân mình hình như có vật gì đó chạm qua, tiếng răng rắc lập tức vang lên, Khương Phong hoảng sợ.
Hắn đã cảm thấy xương chân đã vỡ vụn rồi, không đứng thẳng được nữa, "phạch" một tiếng, quỳ trên mặt đất.
Đây là cảm giác thất bại khó có thể chịu đựng được, hắn phẫn nộ tới phát cuồng lên, hắn là tu sĩ Thần Kiều cảnh giới, nhưng thể chất lại không bằng 1 phàm nhân. Điều này làm cho hắn không tin tưởng được.
"Nam nhi dưới gối có hoàng kim, ngươi quỳ lạy với ta như vậy. Làm ta ngại quá, thôi đứng lên đi"
Diệp Phàm lùi lại 1 bước, mạnh mẽ vung tay, tát mạnh vào 1 bên mặt của hắn, lưu lại 1 dấu tay đỏ như máu.
Khương Phong lập tức phun máu, bay thẳng ra ngoài, lại một lần nữa ngã sấp vào trong đống đá vụn, không đứng lên được nữa. Hắn nghiến răng nghiến lợi, căm tức nhìn Diệp Phàm, nói:
"Thằng nhãi con "
Ngươi cảm thấy bị ta làm cho nhục nhã ư, việc này tính gì, 2 năm trước ta bị ngươi đuổi giết, đến mức lên trời không lối, xuống đất không có cửa để đi, một chút nhục nhã như thế này thì tính làm cái gì.
Diệp Phàm nhanh chân đi về phía trước, nói:
"Cũng đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi. Lúc ngươi tuyên bố giết ta, ta đã quyết định, nhất định phải lấy tính mạng của ngươi"..
Đột nhiên, có 7, 8 thân ảnh cao lớn vọt tới, chắn trước đường đi của Diệp Phàm.
Vừa rồi cũng có người xuất thủ, nhưng lại bị Khương Hán Trung ngăn cản, lão muốn nhìn xem thể chất của Diệp Phàm mạnh mẽ tới mức nào.
Diệp Phàm không dừng bước, tiếp tục đi đến phía trước.
Người đứng đầu tiên xuất thủ, hắn né tránh như 1 đạo thiểm điện, vươn bàn tay ra, "rắc" một tiếng bẻ gãy cổ tay của người kia, đoạt luôn thanh trường kiếm, tiện tay lia tới.
Kiếm quang quét ngang, "phốc" một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, 1 cái đầu lâu đã rơi xuống đất.
"Ai cản ta thì phải chết".
Diệp Phàm cầm kiếm, nhìn quét qua mọi người, ánh mắt hắn sắc bén vô cùng.
Xoạt.. Xoạt... Xoạt....
Có rất nhiều người tiến lên vây hắn lại, có người cầm trường thương, có người cầm lợi kiếm, đồng thời chém về phía Diệp Phàm...
"Keng keng keng…"
Diệp Phàm nhanh như 1 tia chớp, lực lượng mạnh như Giao Long. Lợi kiếm trong tay tỏa ra hào quang chói mắt, chấn bay tất cả binh khí của những người khác ra ngoài.
Trường kiếm xoay ngang, "phốc" một tiếng, đã chặt 1 tên kỵ sĩ thành 2 nữa, máu tươi bắn tung tóe.
"Xoạt"
Hắn lại vung tay, thanh lợi kiếm đẫm máu đâm ngược về phía sau, cắt luôn đầu 1 tu sĩ, cái đầu bay về sau tận mười mấy mét, thi thể không đầu phọt máu, ngã sấp xuống mặt đất.
"Ai dám ngăn cản ta!"
Diệp Phàm nhìn thẳng vào đám người, nhanh chân bước tới, lợi kiếm chém nghiêng, chặt đứt bả vai của 1 tên tu sĩ, phù phù 1 tiếng, hắn ngã trong vũng máu.
Mọi người đều cảm thấy choáng váng, sức lực của Diệp Phàm quá lớn. Thanh kiếm trong tay hắn dường như nặng tới vạn cân, không cách nào lay động được nó, quả thật, nó không phải là lợi kiếm, mà là 1 ngọn núi.
"Bang"
Diệp Phàm cầm kiếm đâm thẳng, chọc thẳng vào người tên tu sĩ ngăn cản, lực lượng cường đại tới mức chấn tan thân thể hắn, chia thành 5, 7 mảnh nhỏ, máu tươi phun tung tóe.
Hắn bước tới đám loạn thạch, giơ kiếm bổ tới, một tiếng "Coong" cực lớn vang lên, Khương gia trưởng lão Khương Hán Trung đã tự mình xuất thủ, dùng 1 thanh trương thương đánh văng lợi kiếm của Diệp Phàm, tóm lấy Khương Phong, bay ra ngoài xa mười mấy mét.
Trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ, cái lão gia hỏa này thật đáng sợ, tuy rằng không thể thi triển thần thông, nhưng mức độ cường hãn của thân thể không yếu hơn hắn.
Thực sự khiến người ta giật mình. Nên nhớ rằng hắn đã từng ăn Thánh quả, sau khi thăng cấp tiến vào Mệnh Tuyền cảnh giới, dược lực dần dần phát huy, thể chất của hắn đạt tới mức kinh khủng.
"Đúng là không thể nghĩ tới..."
Khương Hán Trung sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói:
"Một phàm nhân sau khi ăn Thánh Dược, thân thể lại có thể đạt tới trình độ này, thánh dược quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng trách nó được truyền lưu từ xưa tới nay ở Đông Hoang".
"Các ngươi cũng chẳng phải xuất thân từ phàm nhân hay sao. Tại sao bây giờ mở miệng cũng 1 câu phàm nhân, ngậm miệng cũng 1 câu phàm nhân, làm ra bộ dáng cao cao tại thượng, các ngươi tự cho mình là thần tiên rồi hay sao?"
Diệp Phàm nhanh chóng đi về phía trước, kéo lê thanh kiếm đầy máu trên mặt đất, nhìn Khương gia trưởng lão, nói:
"Các ngươi coi ta như kiến hôi, muốn ta đi chịu chết, hái Thánh Dược cho các ngươi, các ngươi tưởng mình có thể chi phối được cả thế gian hay sao?"!
"Rất tốt". Hai mắt của Khương Hán Trung bắn ra 2 đạo kỳ quang, cũng không nổi giận, trái lại, hắn nở một nụ cười lạnh nhạt, nói:
"Nhìn mức độ mạnh mẽ của thân thể ngươi, đã chứng minh ngươi đã hấp thu đầy đủ được dược lực, chắc chắn có thể chống lại được nguyền rủa của Thái Cổ Thâm Uyên, lần hái Thánh Dược này, hi vọng thành công tăng lên mấy lần".
"Ngươi cho rằng mình có thể khống chế được ta hay sao? Đừng có tự cho mình là đúng". Diệp Phàm lao về phía trước nhanh như 1 đạo thiểm điện.
Khương Hán Trung vung tay, ném Khương Phong cho 1 tu sĩ khác, cầm trường thương đâm về phía Diệp Phàm, động tác mạnh mẽ, giống như phá toái hư không, mũi thương tỏa ra hào quang rực rỡ.
Khi Diệp Phàm cần thanh kiếm đón đỡ, đã phát ra những tiếng kim loại ma sát với nhau thật mãnh liệt.
Giống như 2 tòa thiết sơn va chạm vào mới nhau, làm cho tai mọi người ong ong không ngừng.
Trường kiếm như cầu vồng, Diệp Phàm quét ngang chém dọc, giống như đang cầm 1 ngọn núi lớn vang lên, khí thế mạnh mẽ, không gì đỡ nổi!
Trường thương trong tay Khương Hán Trung, dường như có thể đánh bay được cả ngọn núi, lực lượng hùng hồn, cuồng bạo vô cùng, giống như 1 đạo thiểm điện phá không.
Đột nhiên, Diệp Phàm lại lao ra ngoài vòng chiến, xông thẳng vào đám kỵ sĩ. Mục tiêu nhắm thẳng vào Khương Phong.
Mấy tên kỵ sĩ này cảm thấy vô cùng uất ức, có thần thông không thể dùng, nhưng cũng chỉ còn cách dùng cách đánh lộn ngày xưa mà thôi.
Có lực lượng mà không sử dụng được. Bọn họ nghĩ, chỉ cần mình có thể sử dụng thần thuật, thì 1 ngón tay cũng đủ làm cho Diệp Phàm tan thành tro bụi.
"Phác "
Diệp Phàm lạnh lùng vô cùng. Thần kiếm như điện, trực tiếp chém bay đầu của 1 tu sĩ.
"Phốc "
Hàn quang của trường kiếm bắn ra bốn phía, dùng lực bổ xuống, xẻ 1 tu sĩ thành 2 nửa.
"Phốc "
Lợi kiếm đang ứa máu, đâm thủng trái tim một tu sĩ, máu tươi đang trào ra
Diệp Phàm rất đơn giản vung tay vung chân, hắn như đi vào chỗ không người. Phàm là ai ngăn trở, là bị một kiếm chém chết, không gì có thể ngăn cản được!
"Bang "
Hắn một tay cầm Khương Phong, lao ra khỏi đám người như 1 làn khói.
Trường thương của Khương Hán Trung chỉ đâm vào tàn ảnh của hắn, hóa ra lão đâm vào hư không, ngay cả chéo áo của hắn cũng không chạm vào được.
"Món nợ 2 năm trước, ta sẽ đòi lại ở ngươi!"
Diệp Phàm nói xong, "Răng rắc" một tiếng, vặn gãy cái cổ của Khương Phong, tiện tay ném hắn xuống đất.
Khương Phong chết không nhắm mắt, khóe miệng không ngừng chảy máu, đôi mắt mở thật to, đường đường là tu sĩ cảnh giới thần kiều, lại bị một phàm nhân vặn gãy cổ, đúng là 1 loại nhục nhã to lớn, hắn không cam lòng trút hơi thở.
Đám người Lý Tiểu Mạn, Chu Nghị, Lâm Giai, đều chấn động vô cùng, trong lòng nghi hoặc không rõ, tuyệt đối không ngờ rằng Diệp Phàm lại cường đại như vậy, chính bọn họ cũng phải khiếp sợ.
Vào đúng lúc này, Lão kỵ sĩ của Diêu Quang Thánh địa Từ Đạo Lăng, Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong, Khương gia trưởng lão Khương Hán Trung đồng thời áp sát về phía trước, vây hắn vào giữa.
Diệp Phàm vô cùng bình tĩnh, Thần Tuyền của hắn cũng từ từ dâng trào, nó không khô kiệt, chỉ cần có 1 sát chiêu như vậy, thì hắn còn phải sợ kẻ nào nữa.
Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong thanh âm lạnh lùng, nói:
"Thể phách mạnh mẽ như vậy đúng là rất hiếm, nếu như bị chém chết ở chỗ này thì thật đáng tiếc. Ngươi lên núi đi. Nếu hái được Thánh Dược, chúng ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây, vui vui vẻ vẻ mà chết".
"Không cần phải đáng tiếc, xóa sạch thần thức của hắn, lưu lại thân thể, thì chúng ta có thể dùng trong một thời gian".
Khương Hán Trung nở nụ cười lạnh.
Diêu quang Thánh địa trưởng lão Từ Đạo Lăng lắc đầu, nói:
"Đáng tiếc, loại Thánh Dược như vậy mà còn bị hắn ăn mất, nếu như được chúng ta ăn, thực lực sẽ tăng mạnh vô cùng".
"Các ngươi cho rằng có thể giết ta được hay sao?" Diệp Phàm cười lạnh.
Khương Hán Trung lấy ra một cái hộp gấm, hững hờ mở miệng nói:
"Kỳ thực, không cần dùng sức, cũng có thể biến ngươi thành tro bụi."
Trái tim Diệp Phàm đập mạnh 1 cái, hắn cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm, cái kia hộp vô cùng không bình thường, hắn âm thầm kêu may mắn chưa thi triển sát chiêu, đây chính là con bài tẩy của hắn.
"Được, các ngươi dọn hết các bộ xương này đi, ta lên núi hái Thánh Dược cho các ngươi..."
Diệp Phàm suy nghĩ thật nhanh, hắn muốn mượn lực lượng của những người này, vì hắn mà dọn dẹp những nguy hiểm trên núi, để cho hắn thuận tiện hái được Thánh Dược.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
826 chương
197 chương
1419 chương
6 chương
70 chương