Già Thiên
Chương 103 : Đỉnh uy (2)
Thế nhưng, tất cả những thứ này không cách nào ngăn cản được tiểu đỉnh, kim quang của nó rực rỡ, cực kỳ đẹp mắt, không gì không phá được, trực tiếp xuyên thủng cái trán của Trần Ngọc, lưu lại một cái lỗ máu băng ngón tay, tử thi lập tức rơi xuống.
Tiểu đỉnh rực rỡ ngời ngời, bay trở về, vô cùng loá mắt, xem ra đúng là đạo vận do trời sinh.
"Ta đang chờ mong tới thời khắc, nhất khí phá vạn pháp!"
Hào quang lóe lên, tiểu đỉnh đã nhập vào trong thân thể của Diệp Phàm, biến mất không còn tăm hơi.
"Kim Sắc Khổ Hải của ta khắc hẳn với người thường, ẩn chứa thần lực lớn gấp nhiều lần thường nhân, đúng là không làm cho ta thất vọng..."
Diệp Phàm cũng không có quá nhiều cảm khái với trận chiến này, khi hắn nhìn thấy 4 người này, thì biết nhất định mình có thể giết sạch bọn họ.
Cách đó không xa, Trần Phong và Hàn Phi Vũ sắc mặt trắng bệch, xoay người bỏ chạy, hai chân của bọn hắn đang run rẩy, trong khi chạy trốn thì xiêu vẹo, có thể nói bọn họ đã bị dọa cho vỡ mật.
"Nếu đã tới, thì không cần phải về nữa."
Diệp Phàm bước vài bước đã tới gần, đưa tay ra phía trước, Trần Phong lập tức mất mạng tại chỗ, ngã sấp xuống cát bụi.
Hàn Phi Vũ kinh hoảng kêu to:
"Đừng có giết ta... Ta là..."
"Ngươi là ai cũng không quan trọng, thúc công của ngươi đã bị ta giết rồi."
"Cái gì? Ngươi..."
Hàn Phi Vũ mặt xám như tro tàn, tuyệt vọng hét lớn:
"Không!"
"Hàn trưởng lão đang ở dưới địa ngục chờ ngươi đó!"
Diệp Phàm hạ thủ vô cùng nhanh chóng, chỉ điểm nhẹ tay, Hàn Phi Vũ lập tức mất mạng.
Sau khi xử lý hiện trường một cách sạch sẽ, Diệp Phàm vừa mới đứng dậy, thì phía chân trời đã truyền đến tiếng vang phá không, một lão nhân hạc phát đồng nhan (1), mang theo Trương Văn Xương nhanh chóng hạ xuống.
(1) Hạc phát đồng nhan: tóc hạc dung mạo thì giống như trẻ con: ý nói tóc trắng rồi, nhưng dung mạo vẫn còn trẻ con.
"Cám ơn trời đất, ngươi vẫn bình yên vô sự."
Trương Văn Xương vô cùng kích động, nhanh chóng chạy tới, nói:
"Ta đã mời Mã Vân trưởng lão tới, người sẽ giúp ngươi ra khỏi đây."
Diệp Phàm rất cảm động, cười nói:
"Yên tâm đi, mạng của ta rất dai."
"Ngươi..."
Đúng lúc này, Mã Vân trưởng lão thần sắc đột nhiên biến đổi, hắn ngửi thấy được mùi vị máu tanh, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói:
"Ngươi đã giết chết tất cả bọn chúng rồi?!"
"Bọn họ muốn giết ta, không có cách nào, ta vạn bất đắc dĩ nên mới phản kích."
Diệp Phàm bình tĩnh đáp.
Lão nhân này cũng không xa lạ gì với Diệp Phàm, ba năm trước đây, chính là lão đã mang Liễu Y Y và Trương Văn Xương về Ngọc Đỉnh động thiên, cũng chính là người đầu tiên nhìn ra Diệp Phàm là Thái Cổ Thánh Thể.
"Ngươi..."
Mã Vân trưởng lão tuy rằng tiên phong đạo cốt, nhìn rất xuất trần, thế nhưng lúc này cũng lộ ra sát ý.
"Mã Vân trưởng lão, ta vẫn rất tôn kính ngài, từ lần thứ nhất gặp mặt, ta đã biết ngài là một vị trưởng giả nhân từ, hi vọng ngài không để cho ta thất vọng, thị phi khó đoán, ta nghĩ ngài chắc chắn cũng biết rõ."
Nói tới đây, Diệp Phàm bay lên giữa không trung, hoàng kim thần hỏa sáng rực rỡ bao phủ toàn thân hắn, giống như thần xuống trần gian, tiếp tục nói:
"Bằng tốc độ của ta, ngài không cản được ta đâu."
"Ngươi... ngươi lại có thể tu luyện?!"
Trên mặt của Mã Vân trưởng lão tràn đầy sự khiếp sợ, tự nói:
"Ngươi là Thái cổ thánh thể, rõ ràng không cách nào tu luyện... Nhưng bây giờ lại đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền, chẳng lẽ Thánh quả của Thái cổ cấm địa lại thần hiệu tới như vậy. Loại tốc độ tu luyện này... Quá kinh khủng."
"May mắn mà thôi."
"Ngươi có nguyện ý gia nhập Ngọc Đỉnh động thiên không?"
Trên mặt của Mã Vân trưởng lão trần ngập thần sắc chờ mong.
"Hảo ý của ngài lòng ta tâm lĩnh, ta tự do đã quen rồi, thực sự không thích hợp gia nhập bất cứ môn phái nào."
Mã Vân lộ ra thần sắc vô cùng hối hận, than thở:
"Ngày đó chúng ta đã nhìn lầm ngươi, lại tự đá ngươi ra ngoài cửa..."
"Mã trưởng lão, chuyện hôm nay ngài xử trí thế nào?"
Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.
Phía dưới, Trương Văn Xương hoàn toàn ngây dại, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm bị kim quang rực rỡ bao phủ, hắn có cảm giác mình không thể nào tin được.
"Phẩm tính của những người kia ta đều biết."
Mã Vân trưởng lão trầm ngâm một lát, mới nói:
"Ngươi... Đi đi."
"Đa tạ tiền bối." Diệp Phàm tiếp tục mở miệng, nói:
"Ta muốn mang Văn Xương đi."
"Ngươi đang lo lắng cho hắn sao?"
Mã Vân trưởng lão lắc đầu, nói:
"Lúc trước, là ta đã mang Văn Xương và Y Y về môn phái, đúng là chiếu cố bọn họ không đủ, hôm nay ta nhận Văn Xương làm đệ tử, sau này không có ai còn dám khi nhục hắn."
"Vậy ta an tâm rồi, đa tạ Mã trưởng lão."
Trương Văn Xương ở phía dưới giống như đang ở trong mộng, hắn có cảm giác những thứ này không chân thực chút nào.
"Xin tiền bối đừng nói chuyện của ta ra ngoài."
Mã Vân gật đầu, nói:
"Ta hiểu."
Diệp Phàm đáp xuống đất, tới gần Trương Văn Xương, nói:
"Hẹn gặp lại, sau này ta sẽ còn đến thăm ngươi."
Khi Diệp Phàm đã đi rất lâu rồi, Trương Văn Xương vẫn đang lặng im nhìn về phương xa.
"Ngươi tuy rằng đơn giản, nhưng tâm địa rất thiện lương, phúc hậu cũng chính là phúc khí..."
Mã Vân trưởng lão đi tới, vỗ vỗ đầu vai hắn, nhìn về phía phương hướng của Diệp Phàm rời đi, suy nghĩ xuất thần, không biết lão đang suy nghĩ cái gì.
Hai ngày sau, Diệp Phàm nghe nói Thái Cổ thế gia Khương Gia và Diêu Quang Thánh Địa liên thủ, sắp tiến vào Thái Cổ cấm địa, sau khi hắn nhận được tin này, thì nhanh chóng tiến về nơi đó.
Cái Sinh mệnh cấm địa kinh khủng này, nằm ở trong tâm địa vực của yến quốc, từ bất kể phương hướng nào cũng có thể tới được đấy, nhưng bởi muốn xác định lộ tuyến của Diêu Quang Thánh Địa và Thái Cổ thế gia Khương gia, cho nên tất cả các tu sĩ đều lựa chọn phương vị này.
Đã qua mấy ngày, cường giả của Khương gia và Diêu Quang Thánh địa đều ở trong tiểu trấn của 1 ngọn núi lớn, không có hành động gì chứng tỏ họ sắp lên đường, những tu sĩ khác cũng không có cách gì hơn là đành phải ngồi ở trong trấn hồi hộp chờ đợi.
Diệp Phàm vốn định một mình thâm nhập, thế nhưng sau khi suy nghĩ kĩ tất cả các tình huống, mồ hôi lạnh của hắn toát ra liên tục, quyết định đi theo sau Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia.
"Để bọn hắn đi trước đối mặt với nguy hiểm, ta ở phía sau đục nước béo cò."
Thánh dược có sự mê hoặc rất lớn đối với hắn, cho dù nguy hiểm tới cỡ nào, hắn cũng phải có được, ưu thế lớn nhất của hắn là từng ăn được 1 loại Thánh quả, có thể chống lại sự nguyền rủa bên trong cấm địa.
Bên ngoài khu vực núi lớn, mỗi ngày đều xuất hiện thêm rất nhiều khuôn mặt xa lạ, các tu sĩ của Đông Hoang không ngừng kéo tới, người càng ngày càng nhiều.
Mấy ngày nay, Diệp Phàm chỉ loanh quanh ở khu vực phụ cận, có được nhiều tin tức có giá trị.
Năm đó có một Tiên môn tấn công Thái cổ cấm địa, kết quả là hoàn toàn biến thành tro bụi, từ đó Thái cổ cấm địa vốn đáng sợ lại càng đáng sợ hơn, đối với tu sĩ có ảnh hưởng rất lớn, nó có thể giam cầm tất cả thần thông và lực lượng, thậm chí có thể giết 1 Đại Nhân vật như giết 1 phàm nhân.
"Nơi này đối với ta mà nói, nó là một sự kỳ ngộ!"
Diệp Phàm không có e ngại, trái lại, trong đối mắt của hắn hiện lên thần quang trong vắt.
Lại qua nửa tháng, Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia vẫn không có hành động gì, dường như họ đang đợi cái gì đó.
Mà trong những hôm này, Diệp Phàm nhìn thấy được 4 người Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lâm Giai, Lý Tiểu Mạn, được rất nhiều cường giả của Khương gia và Diêu Quang Thánh Địa bảo vệ tiến vào trong tiểu trấn.
Diệp Phàm nhíu mày, hắn khẳng định 2 nhà này chắc chắn từng cử người thâm nhập vào Thái cổ cấm địa, một số đang trao đổi tình huống với họ, thậm chí có thể đồng hành với họ.
"Chết rồi, chết rồi, tất cả mọi người đã chết rồi..."
Một lão nhân tóc trắng xóa đứng trên đỉnh núi, không ngừng khóc khóc cười cười.
Diệp Phàm đi tới gần, hướng về hắn hỏi:
"Lão nhân gia, người đang nói cái gì vậy?"
"Chết rồi, chết rồi, tất cả mọi người đều chết rồi, chỉ cần đi vào cấm địa, không ai có thể sống sót..."
Hắn vừa khóc vừa cười, điên điên khùng khùng, nói:
"Ta đã thấy máu chảy thành sông, hài cốt chất chồng như núi..."
"Người..."
Diệp Phàm kinh nghi bất định nhìn hắn.
"Mau quay đầu lại, bằng không thì ngươi cũng sẽ chết..."
Lão Phong tử (2) này không ngừng khóc khóc cười cười, nói:
"Xương khô vô biên, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, nó... lại tới nữa rồi..."
(2): Lão Phong tử: lão nhân bị điên.
Diệp Phàm nghe mà không làm sao hiểu được.
Nhưng vào lúc này, một lão bà vô thanh vô tức đã xuất hiện gần đó, kinh ngạc nhìn lão phong tử cách đó không xa, tự nói:
"Chẳng lẽ là hắn? Sáu ngàn năm trước, chẳng phải tất cả cường giả trong Tiên môn thánh địa cường thịnh kia đều bị diệt vong trong Thái cổ cấm địa rồi hay sao, tại sao ta lại thấy được hắn..."
Diệp Phàm nghe thấy mấy lời này, da đầu cảm thấy tê dại.
"Xương khô vô biên, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, nó... lại tới nữa rồi..."
Lão phong tử tóc trắng xóa, khóc khóc cười cười, không ngừng đi tới đi lui ở bên ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
826 chương
197 chương
1419 chương
6 chương
70 chương