Gia sư bất đắc dĩ
Chương 15 : Sự thật… phủ phàng
– Ái Nhi… Em… không sao chứ… – Tôi nhìn em, khuôn mặt em đỏ lự vì khóc nhiều. Đôi mắt uỷ khuất ngước lên nhìn anh ta, kẻ đã gây ra chuyện này. Anh ta cúi gầm mặt không dám nhìn vào chúng tôi…
– Chuyện gì đang xảy ra… – Tôi hỏi, giọng có vẻ lo âu. Ái Nhi khẽ lắc đầu, cơ thể không di chuyển, giơ tay đưa cho tôi một cái máy ipod, kèm theo dây tai nghe. Khó hiểu. Tôi nhìn em, rồi lại nhìn vật trên tay em. – Đây là…?
– Anh nghe thử đi… – Em lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy. Tôi nuốt khan, tay cầm chiếc ipod, tay kia đeo tai nghe. Không hiểu tại sao tay tôi lại run sợ, “Chuyện gì thế?” tôi nghĩ thầm. Nhẹ nhàng nhấn nút Play trên máy. Âm thanh bắt đầu vang lên.
Cơ thể bất động…
Tay chân rụng rời…
Cổ họng khô rang…
Đôi mắt trợn tròn…
– Anh không sao chứ? – Ái Nhi dường như phát hiện điều gì đó không đúng, liền quay lại nhìn… Sau một lúc thì tôi mới lắp bắp nói
– Giọng… giọng nói… này… chính giọng nói… này đã… đã…chính người này đã… giết… giết gia đình chúng ta… – Tôi vừa nói hết câu, chân đã không giữ vững nổi mà ngã khuỵu xuống. Tôi nhìn em, bất chợt phat hiện một nụ cười kì lạ, nụ cười đến tôi cũng khiếp sợ
– Anh nghe thấy chưa… Anh Khang… – Cô quay đầu nhìn anh – Đây là một trong 4 nhân chứng đó… Người sẽ chỉ tội ba anh… Vì thế, ba anh mới bảo anh Giết anh ấy. Giết một nhân chứng sống. Giết người diệt khẩu!!!
Khang rùng mình, tôi cảm nhận được, anh ta nhìn em ánh mắt không thể tả được, một cảm xúc vô cùng hỗn tạp. – Anh… Anh… không biết… Chuyện này…
– Không biết? Liệu tôi có thể tin anh không? HẢ???? – Ái Nhi dường như đã hoàn toàn mất bình tĩnh, em nhào đến chỗ của Khang, cũng may tôi nhanh chóng đứng lên kéo tay em lại
– Bình tĩnh lại đi!! Ái Nhi à!!! – Tuy nói kéo lại thì dễ nhưng… em ấy mạnh quá, cứ vùng vằng thoát khỏi, khiến tôi cũng rối bời. Không biết làm gì nên… – Hãy bình tĩnh lại! Ái Nhi!
Em ngạc nhiên đến nỗi không còn dám cựa quậy nữa. Sao thế? À thì… tôi… à, tôi chỉ mạnh tay kéo em ấy thôi… Ai ngờ quá tay… ôm em ấy luôn. Nhưng nhờ thế, em cũng bình tĩnh lại phần nào.
– Anh Thành… – Em ngước đầu nhìn tôi. Tôi đáp lại bằng một nụ cười
– Sẽ ổn thôi.
Bỗng tôi thấy một cảm xúc nào đó dâng lên đôi mắt em. Nó chực trào ra. Em vùi đầu vào lòng ngực tôi, xúc giác của tôi thật nhạy, liền phát hiện cơ thể mảnh mai của em đang run lên và chiếc áo cũng lạnh, ướt đẫm. Em khóc! Điều tôi có thể nhận biết được bây giờ…
– Tại sao? Tại sao lại là… ba của anh ấy… Em không hiểu… Mọi chuyện… Anh nói cho em biết đi… mọi chuyện chỉ là giả thôi phải không? Chỉ là một giấc mơ thôi…
Tôi lặng thinh, nhìn em mà lòng đau như cắt. Tôi hiểu. Nhưng tôi chẳng làm được gì.
“Ring! Ring! Ring!” – Tiếng chuông điện thoại của Khang vang lên… Không đúng lúc tí nào cả
Khang khẽ khàng nhìn chiếc điện thoại, khuôn mặt bỗng tối sầm lại. Tiếp đó, thay vì cầm điện thoại lên nghe máy, anh ta chỉ bấm vào màn hình cái gì đó. Ra là loa điện thoại…
– Alô… Thưa ba. – Anh nói. Tôi và em bỗng nhiên rùng mình, không hẹn mà nhìn về hướng của Khang.
# – Việc ba giao con… đã xong chưa?# – Giọng nói đã ám ảnh tôi suốt bao năm qua… vang lên đều đều…
– Dạ… Chưa thưa ba… – Anh nói nhỏ, khuôn mặt vô cảm, anh ta không biết phải làm sao, tôi nghĩ thế.
# – … # – Ông ta im lặng, có kèm theo tiếng thở khá mạnh như đang tức giận – # – Tại sao?#
– Dạ… Con… không thể thưa ba…
# – Không thể?# – Ông ta hỏi lại, giọng nói khàn khàn
– Con không thể giết người. Người đó là bạn con, là bạn của Ái… – Anh đang định giải thích nhưng
# – ĐỪNG NHẮC TÊN CON NHỎ ĐÓ!!! Vô dụng thì nhận mình vô dụng đi! Đừng có mà biện minh!!!# – Ông ta gần như hét lên trong điện thoại.
– Con xin lỗi… – Anh ngập ngừng một lúc rồi thở mạnh, tôi thấy vẻ mặt anh đang hoài nghi những chuyện chúng tôi nói, không muốn tin đó là sự thật… – Ba… 10 năm trước… tại sao vào ngày giỗ của mẹ… năm ấy, ba lại không có mặt? Để rồi khi trở về lại biến thành con người dị dạng…
# – … # – Một lần nữa, ông ta tiếp tục im lặng, rồi cười lớn một cách điên dại. Ông ta kể với giọng hào hứng – # – Ngày đó… ba muốn cho mẹ con một sự bất ngờ… Ba đã đến nhà của những kẻ giết mẹ con… Và… Hahaha!! Nhìn thấy ba, chúng sợ như ba là ma vậy. Haha, khuôn mặt chúng khi ấy rất đẹp con à!! Mắt trợn lên, miệng không nói được gì! Lúc đó ba thấy mình rất vui, ba càng muốn giết chúng!! Hahahaha#
Tôi gầm gừ trong họng. Ông ta… Ông ta… Tôi ý thức rằng mình sẽ đứng lên, cướp điện thoại của Khang và chửi ông ta một trận nhưng… Tôi không thể, thân hình em run run, khuôn mặt thất thần như vừa thấy gì đó rất đáng sợ, hai bàn tay không ngừng bấu chặt vào áo của tôi. Tôi nghiến răng, ngay cả lúc em sợ hãi nhất, tôi vẫn không thể làm được gì. Khẽ khàng siết chặt vòng tay của mình, giọng tôi vang nhẹ nhàng bên tai em
– Không sao, không sao, có anh đây. Anh sẽ bảo vệ em mà.
Tôi liếc mắt nhìn người còn lại, Khang cũng rất hoảng loạn. Tôi thấy rõ tay anh ta đang run rẩy, chực chừ như sẽ làm rơi mất chiếc điện thoại. Ông ta vẫn thao thao bất tuyệt
# – Hahaha!!! Con biết không? Ba liền lấy ra những quả bom mà ba đã dày công học hỏi và chế tạo. Haha!! Đúng là tức mình, ba thấy 4 đứa con của bọn chúng chạy đi. Nhưng mà không sao. Hahaha!! Khi bom phát nổ, ba thấy cảnh bọn chúng nằm đó, không còn cử động. Trong lòng ba không có gì diễn tả được nữa. Thật sảng khoái!!! #
– Khang… – Tôi thì thầm, em nhìn tôi, rồi nhìn về phía người vừa được gọi tên… Anh ta…
– Thật không ngờ… Thật không ngờ tôi lại có một người ba như vậy… – Khang nắm chặt tay, nghiến răng cay nghiệt nói, anh chợt cười khổ – Suốt 10 năm ròng sống trong sự thiếu tình yêu thương của ba mẹ…
# – … # – Ông ta không còn cười nữa, bỗng chốc im lặng, không gian lúc này thật căng thẳng… # – Con trai… #
– Hừm, con trai? Tôi đâu phải con của ông. Và tôi cũng chưa bao giờ có một người ba… như ông!!!
Khang nói, anh ta nói trong nước mắt, nỗi khổ tâm này… Liệu có ai hiểu thấu… – 10 năm… 10 năm… khoảng thời gian đó ông tìm mọi cách để trả thù cho vợ mình. Và đó cũng là khoảng thời gian đen tối nhất trong đời của tôi!!!
Tôi và em đứng đó, đôi mắt đầy mọi cảm xúc nhìn anh ta. Đây là lần đầu tiên… chúng tôi nhìn thấy anh thảm thương như vậy…
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
14 chương
82 chương
14 chương
45 chương
37 chương