– Cao Thành! Anh ở đâu??? – Ái Nhi lo sợ chạy khắp vườn hoa. – Cao Thành! Anh ở đâu, lên tiếng đi. Cao… Phịch! Cô vấp 1 rễ cây gần đó mà ngã, cố chống tay đứng dậy thì thấy gì đó trước mặt… – Cái này là… … – Hừ! Cái con ngốc này, đi đâu rồi!? Ái Nhi à!! – Cao Thành đứng đó, chân thì dậm, tay thì cầm 2 lon nước ngọt, miệng thì cằn nhằn, mặt thì nhăn… – Ái Nhi đi tìm cậu đấy! – Từ phía sau, 1 giọng nói quen thuộc vang lên – Cậu… Sao cậu ở đây… – Cao Thành ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Là Khang! – Tôi có chuyện muốn nói với cậu. … Có 1 gia đình khá giả, có 3 thành viên, trong đó, thành viên nhỏ nhất là 1 cậu bé. Gia đình này rất thương yêu nhau, không hề cải vã, điều đó khiến cho hàng xóm ai cũng ngưỡng mộ. Đặc biệt, mẹ của cậu bé là một người phụ nữ đẹp, hiền hậu, đảm đang, thương chồng thương con,… Có thể nói mẹ của cậu rất tốt, tuy có vài khuyết điểm nhưng mẹ cậu hầu như ‘hoàn hảo’ trong mắt mọi người. Thời gian trôi đi, tưởng chừng sẽ như thế mãi nhưng… Bi kịch bắt đầu. Năm cậu bé năm lên 6, ngày đó cũng là sinh nhật của cậu bé. Cả nhà đã lên kế hoạch từ trước, ba và mẹ cậu đưa cậu đi chơi suốt cả ngày. Tối đó, cả nhà đến cửa hàng để mua quà cho cậu. Đến đó thì cậu bé muốn mua nước nên cha cậu đã dẫn cậu đi. Còn mẹ cậu thì vào cửa hàng xem trước… Khi cha con họ về thì thấy cửa hàng chật nức người đứng xem, bỗng 1 tiếng nói của nữ vang lên – Này, bình tĩnh, chúng ta có thể thương lượng mà. – Hừ, tụi bây đến đây bắt tao mà còn thương lượng gì, vậy tao sẽ giết con bé này để coi lũ cảnh sát tụi bây làm gì được tao!!! – Tên tội phạm bị truy nã đáp lại bằng vẻ hoang mang – Dừng lại!!! – Giọng nói quen thuộc vang lên – Cô bé đó không có tội gì cả. Xin ông tha cho. – Thật bình tĩnh, thật oai hùng. Cậu bé ở ngoài vô thức chạy vào, phía sau là cha nó đang cố len lỏi vào trong… Đúng rồi! Giọng nói lúc nãy là của mẹ cậu! Người phụ nữ nổi bật nhất, với bộ váy màu xanh nhạt phai màu, đứng trước mặt tên tội phạm… – Vậy tôi xin được làm con tin cho ông. – Lời nói vừa dứt, cha cậu dựng đứng cả người nói – E… em vừa nói gì thế? Không, không được! – Mẹ cậu quay sang lướt mắt nhìn hai cha con, trên môi nở 1 nụ cười nhẹ, nói nhỏ – Không sao đâu. Em sẽ về mà, cùng về với anh và con… – Giọng nói nghẹn lại. – Hừ, mày là cảnh sát phải không? Đừng gạt tao, giả làm con tin của tao rồi bắt tao chứ gì? Tao đâu có ngu!!! – Tên tội phạm nói, miệng cười run rẩy. – Không, tôi chỉ là 1 người bình thường, tôi muốn giúp ông thoát khỏi đây. – Mẹ cậu cười cười nói. Và mọi chuyện tưởng chừng như 1 bộ phim, hắn ta đồng ý. Mẹ cậu đã hết sức nhỏ nhẹ, giải thích để phối hợp với cảnh sát. Cho đến khi, tên tội phạm gần như rời bỏ cây súng trên tay. Một vị cảnh sát đã nhanh chóng chạy đến tóm lấy tên kia, đồng thời đám người bên ngoài cản đi tầm mắt của 2 người. Đoàng!!! Cạch!!! Mọi người hoảng hốt, cảnh tượng trước mắt. Cây súng của tên tội phạm đã nằm dưới đất, còn vươn khói. Người phụ nữ xinh đẹp kia, thân hình mảnh mai dần dần rơi xuống nền đất lạnh buốt. Đặc biệt nhất là… vết loang lổ màu đỏ trên ngực trái của người phụ nữ… – Không! KHÔNG!!! – Cha cậu nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt, chạy đến bên cạnh người phụ nữ – Không! Em không được chết! Không! Làm ơn, em đừng ngủ mà, anh xin em!!! Mẹ cậu chẳng thể nói được gì, chỉ giơ tay lên mà chạm vào người đàn ông của mình, rồi lại xoa đầu đứa con ngây thơ trước mặt. Trên môi của mẹ cậu vẫn giữ được nụ cười, nụ cười cuối cùng mà mẹ đã dành cho cậu bé. Rồi mẹ cậu ra đi, đến một nơi xa lắm… Kể từ khi mẹ cậu mất, cha cậu chuyển cả nhà đến nơi khác… Và cha cậu không còn quan tâm cậu như ngày trước nữa, cha cứ chui vào phòng làm cái gì đó… Rồi 2 năm sau, năm cậu lớp 3, một hôm, cha ra ngoài nhưng không thấy về, vài ngày sau thì người ta bảo là cha cậu đang ở bệnh viện với tình trạng phỏng 65% phần bên trái… Sau, cha phải đi điều trị ở nước ngoài. Cậu được sống chung với nhà ngoại. Mẹ đã đi xa, cha cũng không ở gần, cuộc sống đối với cậu chỉ là 1 màu đen… Và rồi, cậu đã biết thế nào là cuộc sống đẹp. Lớp 5, cậu được lớp bầu làm chức vụ “Bảo vệ vườn”. Nói chung thì chức đó chỉ là trực vườn của trường thôi. Ngày hôm đó là ngày cậu trực, cậu đợi mọi người về hết, còn mình thì thông thả trực vườn. Soạt! Một âm thanh tuy nhỏ nhưng khiến cậu giật mình, lập tức quay sang – Ai đó! Không 1 tiếng trả lời, cậu đành lần theo âm thanh mà tìm ra… Là 1 nơi rất đẹp, ở đây chỉ trồng loài hoa màu trắng. Giữa 1 khu vườn trắng tinh khôi, hiện hữu 1 bóng hình khác, váy màu xanh nhạt và thêm 1 chiếc nón vành to, mái tóc đen óng ngang lưng… – Là… ai? – A… – Nghe tiếng động, cô bé đằng đấy quay sang, khuôn mặt ngạc nhiên rồi khi thấy kí hiệu “Bảo vệ vườn” bên lai áo trái của cậu, cô bé cười nhẹ nhìn. Lúc này, khung cảnh như một bức tranh, cô bé nói – Xin lỗi… em… phiền anh à…? – À… em làm gì ở đây? Đáng lẽ em phải về chứ…? – Cậu nói, vẻ ngượng ngùng hiện rõ trên mặt cậu. – Em xin lỗi… Do mãi ngắm hoa nên quên mất… Em sẽ đi về ạ. – Cô bé xấu hổ, lễ phép cúi đầu chào rồi bước đi. Khẽ lướt qua cậu, mùi hương thơm đến lạ kì. Sau khi hình bóng khuất đi, cậu nhìn về hướng cô bé đã đứng… Là khu vườn trồng hoa… Ly ly. … – Cậu đang kể… về cậu? – Cao Thành không ngờ lại nắm bắt thông tin nhanh đến thế, phát hiện ngay. Anh nhìn hắn không chút ngạc nhiên, như biết hắn sẽ đoán được vậy. – Còn… cô bé ở vườn hoa… có phải…? – Hắn ngập ngừng, giọng nói tỏ vẻ không tin – Đúng! Cô bé đó là Ái Nhi. – Khang nói, nghiêm túc vô cùng, có lẽ anh đã giấu chuyện này quá lâu rồi. Yumi: Xin lỗi vì đã để mọi người đợi, cuối cùng cũng xong, ta viết không hay nên mọi người cứ ném đá thẳng tay nhé, với lại ủng hộ ta bằng mấy lời bình đi~ vote cũng được! Ta vui lắm~