Editor: Lầu trên có XB Lâm Dữ cúp điện thoại, ngơ ngẩn theo sát Đoạn Từ. Tình duyên... Đoạn Từ cúi đầu, chú ý thấy Lâm Dữ đang mất tập trung. Hắn híp mắt, chua chát hỏi: "Điện thoại của ai thế?" Lâm Dữ trả lời: "Của Quý thúc thúc." Quý Phong... Chỉ một cú điện thoại đã đem tâm trí của bé con câu đi mất. Đoạn Từ giọng điệu càng chua: "Anh ta nói cái gì ?" "Thúc ấy nói anh..." Lâm Dữ dừng lại, nếu như muốn nói cho Đoạn Từ biết về chuyện này, trước tiên cậu phải nói cho hắn biết mình là yêu. Đoạn Từ truy hỏi: "Nói anh cái gì?" "Nói cái, cái kia..." Lâm Dữ túng quẫn, bây giờ cậu vẫn chưa dám nói hết tất cả mọi chuyện cho Đoạn Từ biết được. Ánh mắt cậu trốn tránh, lúc này mới phát hiện ra bọn họ đã đi vào siêu thị. Lâm Dữ tùy cơ ứng biến nói: "Anh mau vào mua cho em đồ ăn ngon đi." Đoạn Từ khẽ cười, kỹ thuật nói dối của bé con thực đáng lo. Hắn nhíu mày, chỉ vào chóp mũi của mình nói: "Anh chưa đủ ngon sao?" Lâm Dữ có chút không phản ứng kịp: "Cái gì?" Đoạn Từ rũ mắt, cười như không cười nói: "Anh ăn không đủ ngon sao? Hả?" Ngửi thấy được mùi trên người Đoạn Từ, trong đầu Lâm Dữ lại quanh quẩn những lời mà Quý thúc thúc nói. Máu có thể làm cho cậu lớn lên... Đừng quá nhiều ... Cậu lắp ba lắp bắp nói: "Ăn, ăn cái gì mà ăn!" Lâm Dữ đỏ mặt, đem xe đẩy đi: "Chúng ta tách nhau ra mua đồ đi!" "Anh đừng có đi cùng em." Đoạn Từ đương nhiên không chịu rồi, hắn rập khuôn từng bước theo sát sau Lâm Dữ, thỉnh thoảng vứt chút ít đồ ăn vặt vào trong xe đẩy. "Cái này ăn rất ngon." "Cái này em sẽ thích." "Cái này..." Lâm Dữ chỉ muốn bình tĩnh lại, không quản Đoạn Từ nói cái gì cũng không thèm nhìn lại, đẩy xe lung tung đi dạo siêu thị. Lúc đi ngang qua quầy hoa quả, Đoạn Từ dừng chân, tỉ mỉ chọn lựa rau quả. "Xin hỏi, lối ra của siêu thị ở đâu thế ạ?" Bên tai vang lên một giọng nói mềm mại, cánh mũi Đoạn Từ khẽ nhúc nhích, ngửi được một tia tin tức tố Omega. Cả mí mắt hắn cũng chẳng thèm nhấc, xoay người rời đi. Omega này thấy thế liền đi theo, nói: "Xin lỗi anh, xin lỗi anh, có phải tôi đã quấy rầy đến anh rồi không?" Khu quảng bá rất đông người, Omega bị đụng phải va trúng vào cánh tay của Đoạn Từ. Thân thể cậu ta run lên, giọng cũng có chút phát run: "Ưm, xin lỗi." "Tôi đang cần thuốc ức chế." Đoạn Từ nắm chặt nắm đấm, tin tức tố quanh thân Omega càng ngày càng nặng. Hắn giương mắt, là một Omega nam. Nhỏ con, còn rất gầy yếu. Có lẽ sẽ không chịu được một quyền của hắn. Đoạn Từ mím môi, cố nén dục vọng muốn tẩn cho cậu ta một trận, phun ra một chữ: "Cút." Omega cúi đầu áy náy nói: "Tôi thật không phải cố ý đâu." Nói xong, thân hình cậu ta rung rẩy, sau đó, tin tức tố nồng nặc từ trên người cậu ta tản ra. Cậu ta phát tình rồi. Omega suy nhược mà ngồi sập xuống đất, lục túi tìm kiếm thuốc ức chế. Mùi hương ngọt ngào che ngợp kín toàn bộ nơi quầy hoa quả. Làm người buồn nôn... Mặt Đoạn Từ trầm xuống, nội tâm đột nhiên nổi lên cảm xúc nóng nảy. Omega cảm nhận được độ xứng đôi hơi cao giữa hai người, thân thể ngày càng vô lực, run rẩy không tìm thấy thuốc ức chế. Cậu ta nhìn về phía Đoạn Từ, há miệng run rẩy nói: "Có thể giúp tôi lấy một chút thuốc ức chế sơ cứu hay không." Hai mắt Đoạn Từ đã tràn ngập sự tàn ác, hắn chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất. Loại bỏ Omega này. Tiếp theo sau đó, hắn bị một người nắm gáy từ phía sau, được một hương thơm quen thuộc quấn lấy. "Đoạn Từ, anh không sao chứ?" Lâm Dữ ngửi thấy được tin tức tố Đoạn Từ, vội vội vàng vàng chạy tới. Nhân viên của siêu thị cũng chạy tới, đưa cho Omega ngã xuống đất kia liều thuốc ức chế. "Tiên sinh, tiên sinh cậu không sao chứ?" Omega bị đở lên, khóc lóc hướng Đoạn Từ xin lỗi: "Thật, thật sự xin lỗi anh." Lâm Dữ nắm chặt lấy tay Đoạn Từ, nhìn chằm chằm mắt của hắn, trì hoãn âm thanh: "Đoạn Từ, nhìn em này." Hai mắt Đoạn Từ từ từ khôi phục lại tiêu cự, hắn mím chặt môi, mang theo Lâm Dữ rời đi, cũng không quên cầm theo rau dưa mình đã chọn. Trở lại tiểu khu, Lâm Dữ mới cẩn thận hỏi: "Vừa nãy làm sao vậy?" Đoạn Từ đem đồ bỏ vào tủ lạnh, ôm lấy Lâm Dữ, cằm tỳ trên đầu cậu: "Anh bị ô uế rồi." "Anh bị một tên Omega dùng tin tức tố tập kích." "Chỉ khi được bé con hôn thì mới được thôi." Lâm Dữ nhón chân lên, hôn lên môi Đoạn Từ. Đoạn Từ ngẩn người, hắn vốn chỉ thuận miệng nói thôi. Nhìn lông mi bé con khẽ run, hắn liền đem quyền chủ động giao cho đối phương. Lâm Dữ không tiến sâu vào, chỉ áp môi vào nhau, liên tục cọ xát liếm láp nhẹ nhàng. Nụ hôn vừa kết thúc, Lâm Dữ nhỏ giọng hỏi: "Đã được chưa?" Cậu chỉ biết Đoạn Từ rất mẫn cảm đối với tin tức tố của Omega. Mà không biết vừa nảy hắn đã nổi lên sát tâm. Không thể vô duyên vô cớ để như vậy được. "Chưa được, còn muốn nữa." Đoạn Từ cật lực khống chế lại biểu tình của mình, nhưng sự mong đợi trong mắt đã bán đứng hắn. Lâm Dữ ngửa đầu nhìn hắn phút chốc, một chưởng đem người đẩy ra. Đoạn Từ vui cười hớn hở mà sờ sờ đôi môi mình, khôi phục lại dáng dấp như xưa, cười hỏi: "Ăn mì không ? Anh đi nấu." Lâm Dữ kinh ngạc: "Anh biết nấu mì sao?" Đoạn Từ nhướng mày: "Anh đã sống một mình sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở đấy." "Kỹ năng này vẫn cần thiết." Lâm Dữ tò mò hỏi: "Anh sẽ nấu loại mì gì?" Đoạn Từ nói:: "Mì trứng rau xanh." Lâm Dữ chớp chớp mắt: "Còn gì nữa không?" Đoạn Từ lập lại: "Mì trứng rau xanh." Lâm Dữ tò mò hỏi: "Không còn gì nữa à?" Đoạn Từ mang vẻ mặt thản nhiên: "Không còn." "Đâu đâu cũng thích bát mì trứng rau xanh." Sau khi thấy Đoạn Từ đi vào nhà bếp, Lâm Dữ vội chạy đến ban công phòng ngủ gọi cho Quý Hoằng. Sau hai lần bíp, cuộc gọi đã được kết nối. "Quý Hoằng, Đoạn Từ —— " Bạch Ly lười biếng ngắt lời: "Là tôi." Lâm Dữ vội vàng hỏi: "Quý Hoằng đâu?" Bạch Ly ngáp một cái, đi quanh phòng, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm rồi mới trả lời: "Đang ở trong nhà tắm." Lâm Dữ không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy lát nữa tôi gọi lại sau." "Y tắm rất nhanh, " Bạch Ly ngậm điện thoại nhảy đến cửa phòng tắm, nói với Lâm Dữ, "Cần gấp thì tôi gọi y ra." Đợi một hồi lâu, mãi không thấy Lâm Dữ đáp lại mình. Bạch Ly nhả điện thoại xuống trên đất, nhìn thấy bốn lỗ thủng trên điện thoại. Bị mình cắn thủng mất rồi. Bạch Ly duỗi móng vuốt ra cào lên màn hình, màn hình tối đen không có phản ứng gì. Điện thoại hỏng rồi. Cửa phòng tăm mới mở ra. Quý Hoằng trơn bóng từ trong đi ra, nhìn thấy Bạch Ly đang ngồi xổm ở trước cửa: "Tiểu kỷ kỷ, mày muốn thưởng thức cảnh A đẹp trai đang tắm rửa sao?" Bạch Ly thấy y sải bước lớn tới, lắc lắc mình không nhịn được nhảy dựng lên. Trải qua mấy ngày ở chung này, Quý Hoằng đã hiểu rõ con đường của nó, chếch nghiêng người, đem nó ôm vào trong ngực. Vết nước chưa khô của Quý Hoằng làm thấm ướt lông mao của Bạch Ly, Bạch Ly khó chịu mà giãy dụa, cái đuôi xù quét qua nơi bộ vị nào đó. Quý Hoằng giật bắn người, ném Bạch Ly ra ngoài, che lại bộ vị trọng yếu nói: "Tiểu kỷ kỷ, cho dù của tao có to hơn nhưng mày cũng thể lấy lý do đó để đùa giỡn lưu manh nha." * Lâm Dữ kiên nhẫn chờ, vẫn chưa thấy Quý Hoằng bắt máy, nghe tiếng âm nhạc kết thúc của cuộc gọi. Cậu đang chuẩn bị gọi lại, thì Đoạn Từ đã gõ cửa: "Bé con, xong rồi này." Lâm Dữ mở cửa, ngửi được mùi hương trong không khí. Rau và mì trứng được trình bày rất đẹp mắt, rau xanh được sắp xếp gọn gàng, phần trứng lỏng màu vàng ở giữa, lòng đỏ trứng sẽ chảy ra khi đũa chạm vào. Mùi vị cũng rất tốt, Lâm Dữ rất nhanh đã ăn hết. Đoạn Từ khuấy đều lòng đỏ trứng, sắc mặt không rõ: "Món này là bà ấy dạy anh." Lâm Dữ nghi ngờ hỏi: "Bà ấy?" Đoạn Từ lạnh nhạt nói: "Mẹ anh." Lâm Dữ nghĩ đến người phụ nữ mang vẻ mặt hiền lành trong bức ảnh, nhất thời không biết nên nói gì, ngơ ngác cắn đũa. Đoạn Từ thở dài, nhẹ giọng nói: "Bé con, lát nữa cùng anh tới gặp mẹ được không?" Khu mộ Vĩnh Yên Nghĩa địa công cộng ban đêm hầu như đã không còn người nào, trước bia mộ có không ít đèn được chong lên, phản chiếu hai bóng người một cao một thấp. Đoạn Từ nắm lấy tay Lâm Dữ, từ từ nói: "Alpha và Omega, có độ xứng đôi hơn 90%, sẽ sinh ra những đứa trẻ ưu tú nhất." "Bà là Omega thuộc một gia đình bình thường, khi học tại nhất trung, đã gặp được Đoạn Phong, cha đẻ của anh." Thích Vũ Lan tình cờ gặp Đoạn Phong trên đường đi học về. Độ xứng đôi 100% giữa hai người, khiến Thích Vũ Lan cảm nhận được tin tức tố của Đoạn Phong, thuốc ức chế trong nháy mắt đã không còn tác dụng. Đoạn Phong không những không đánh dấu cô mà còn chu đáo nhờ người đưa cô đến bệnh viện, sau khi có được thông tin liên lạc, hắn ta liền bắt đầu theo đuổi Thích Vũ Lan gắt gao. Thích Vũ Lan chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, dĩ nhiên rất nhanh liền rơi vào bể tình, khi kỳ thi đại học kết thúc liền cùng Đoạn Phong kết hôn, rồi sinh ra Đoạn Từ. Nhưng tuổi tác cô còn nhỏ, không hiểu rõ cách chăm sóc nuôi dạy đứa nhỏ, nên đành đặt toàn bộ tình cảm vào trên người Đoạn Phong. Thế nhưng, sau khi đã có được Đoạn Phong lại rất nhanh chán ghét Thích Vũ Lan, thậm chí trong thời kỳ phát tình của cô cũng không thèm trở về nhà, chỉ cho bác sĩ tới xử lý. Lúc học tiểu học, nguyên cả ngày thứ mà Đoạn Từ nghe thấy không phải là Đoạn Phong rít gào, thì là tiếng Thích Vũ Lan cuồng loạn. Thích Vũ Lan không có công việc, cũng không thích ứng được với cách sinh hoạt trong giới xã hội thượng lưu, trạng thái tinh thần dần trở nên không ổn định. Cảm xúc mỗi ngày đều như hai thái cực, khi thì mang vẻ ôn hòa nhìn Đoạn Từ, khi thì nhìn hắn rồi chửi ầm lên. Sau đó Đoạn Chính An biết được, liền mang Đoạn Từ tới bên người để nuôi nấng. Sau khi kỳ phân hoá kết thúc, Đoạn Từ về nhà. Thấy Thích Vũ Lan đã tự tử trong vài ngày trước đó, thi thể đã bốc mùi. Nghe xong điện thoại của Đoạn Từ, Đoạn Phong lúc này mới trở về nhà, đi cùng bên cạnh là một ả thư ký Omega trẻ trung quyến rũ. Độ xứng đôi của ả thư ký này cùng Đoạn Từ rất cao, khi ả cảm ứng được tin tức tố của Đoạn Từ liền mềm nhũn đi. Đoạn Từ lúc đó trong đầu đều là chuyện mẹ hắn qua đời, không hề chú ý tới việc này. Đoạn Phong không giống vậy, buổi tối ngày hôm ấy, ông ta đem ả thư ký đang trong thời kỳ động dục đưa vào trong phòng Đoạn Từ. Vào cái đêm khi biết tin mẹ mình qua đời ... Đoạn Từ chỉ cảm thấy buồn nôn mối liên hệ giữa Omega và Alpha, ghê tởm Đoạn Phong. Ghê tởm kể từ ngày đó, hắn không còn chịu được tin tức tố của Omega nữa. Đoạn Từ nghiêng đầu nhìn Lâm Dữ, nghiêm túc nói: "Anh không hề chạm vào cô ta, cả một sợi tóc cũng không." Lâm Dữ nắm lấy tay của hắn, khịt khịt mũi: "Vết sẹo đó là..." Đoạn Từ nhẹ giọng nói: "Là để anh có thể gặp được em." Hắn trước đây luôn chán ghét mình là một Alpha, nhưng giờ đây hắn lại rất vui vì mình là một Alpha. Điện thoại di động của Lâm Dữ đột nhiên vang lên, nhạc chuông vang vọng trong nghĩa trang vắng vẻ. Cậu vội vàng nhận điện thoại: "Cửu cha." Phượng Cửu hỏi: "Bảo bối bây giờ con đang ở phòng ngủ sao?" Lâm Dữ đi tới bên cạnh, nói: "Hôm nay nghỉ lễ, con đang ở bên ngoài ạ." Tâm tình cậu đang không tốt, giọng nói nghe ra còn có chút nghẹn ngào, Phượng Cửu cau mày hỏi: "Con đang ở đâu?" Lâm Dữ buồn buồn nói: "Ở nghĩa trang." Phượng Cửu trầm mặc chốc lát: "Đoạn Từ chết rồi sao?"