Gia Ninh Trưởng Công Chúa

Chương 56 : ⊕ Chương 56

Editor: Amber Trần Hậu giống kẻ điên mà nhào về phía Thái Tử. Thái Tử cũng không tránh, để mặc bà ta đập đến gnã ngồi trên đất. Trần Hậu kéo vạt áo hắn, ré lên: “Đều là do cái đồ tiện nhân nhà ngươi! Là ngươi hại ta, là ngươi hại Trần gia chúng ta. Ta thật hối hận không sớm độc chết ngươi!” Đế vương ngồi trên cao nghe thế thì thần sắc thay đổi, đáy mắt không ngừng chớp động sau đó ông ta lập tức gọi người kéo Trần Hậu ra. Mặt Thái Tử bị móng tay thật dài của Trần Hậu cào đến rướm máu nhưng hắn giống như không cảm thấy đau. Khóe miệng hắn nhếch lên, dùng giọng nói thấp đến chỉ có hai người nghe được mà nói: “Ngươi cho rằng vì sao ngươi còn có thể sống tới bây giờ? Không phải chúng ta không động được vào ngươi mà là a tỷ muốn để ngươi lại, cả con trai ngươi nữa, để thay ta chắn gió. Vốn dĩ ngươi không sinh sự thì còn có thể ngồi yên trên ngôi Hoàng Hậu……” Giết người giết từ tâm chính là thế này. Thái Tử hiểu rõ Trần Hậu để ý nhất chính là cái gì, cũng hy vọng đạt được cái gì nhất. Càng hiểu được thì hắn càng biết phải nói thế nào mới có thể tàn nhẫn mà hủy hoại bà ta. Hắn vừa dứt lời thì mụ đàn bà đang đánh hắn lập tức hóa đá, tiếng mắng chửi cũng im bặt. Ngay cả thị vệ tiến lên kéo bà ta xuống cũng không khiến bà ta có phản ứng gì. Thái Tử được người nâng dậy, quần áo đều bị xé, kéo đến nhăn nhúm. Hắn giơ tay bám lấy nội thị, chắp tay nói với đế vương lúc này không biết đang nghĩ cái gì: “Phụ hoàng, mới vừa có người gấp gáp muốn hạ độc nhi thần, bởi vì hành động quá mức dị thường nên để lộ dấu vết khiến nội thị bên người nhi thần nhìn thấy. Người nọ đã nhận tội nói là do Trần Hậu sai khiến.” Mới vừa rồi Trần Hậu ở trong đại điện chửi bậy nói không thể sớm độc chết Thái Tử, quay đầu lại Thái Tử lại nói mình suýt nữa bị hạ độc. Người ở đây đều kinh ngạc nhìn về phía Trần Hậu, đế vương cũng mở to mắt, chỉ tay tức giận mắng: “Ngươi là đồ độc phụ!! Cư nhiên dám mưu hại trữ quân!” Trần Hậu đầu tóc rối loạn ngồi dưới đất nghe thấy tiếng mắng chửi này thì hoảng hốt ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: “Ta không làm, không phải ta, ta không làm…… Là Thái Tử muốn hãm hại ta! Ta không làm!! Là tỷ đệ bọn họ trả thù ta! Đúng…… Bọn họ đang trả thù ta……” Nhưng lúc này Thái Tử đã cho người mang kẻ kia tới. Cung nữ chuyên quản phòng ăn kia run rẩy như cái sàng, liên tục nói nàng ta bị Trần Hậu sai bảo. Võ Đế từ trên cao nhìn xuống Trần Hậu điên điên khùng khùng, lại nhìn cung nữ sắc mặt trắng bệch kia sau đó quả quyết lệnh cho người lôi ra ngoài chém. “Trần Hậu đức hạnh bại hoại, tâm như rắn rết, huỷ bỏ hậu vị, đày đến tây cung!” Thái Tử nghe phụ hoàng giống như đang bảo hộ mình mà ra quyết định thì khóe miệng hơi nhếch lên khó ai thấy được, tựa như đang châm chọc đế vương. Sau đó hắn nhanh chóng cung kính quỳ xuống hô to đế vương anh minh. Hằng Vương tiến đến cáo trạng nhìn thấy mẫu hậu bị kéo đi thì cả người đều choáng váng. Lúc nội thị đi lên kéo hắn đưa về cung của mình thì cũng không có phản ứng gì. Chờ đến khi hắn hét to phụ hoàng, lại muốn chạy đến ngự tiền thì có cung nhân vội cản hắn lại nói: “Điện hạ, hiện giờ ngài không cần làm gì hết.” Hằng Vương ngơ ngẩn nhìn cung nhân vừa nói chuyện sau đó ngã ngồi xuống đất, nửa ngày không bò dậy nổi. Chờ đến khi Thái Tử và mọi người đi hết rồi đế vương lại phẫn nộ mà ném hết mọi thứ trên bàn xuống. Ông ta hung ác nham hiểm gọi người tới dặn dò: “Gọi Liên Vân tới, để hắn pha chế cho Trần Hậu một chén thuốc câm.” Hiện tại chuyện của Trần gia còn chưa xong, phế hậu này còn chưa thể chết được nếu không ông ta sẽ mang trên mình một cái tội danh không niệm tình cảm phu thê. Nội thị nghe lệnh thì sắc mặt biến đổi, lập tức đi ngay. Non nửa canh giờ sau Liên Vân tới trong cung Thái Tử, vừa tiến vào đã thấy hắn đang che miệng ho khan. Hắn muốn xem mạch cho Thái Tử nhưng lúc trước hắn vừa tự tay rót thuốc câm cho Trần Hậu nên lúc này để người đưa nước đến rửa tay trước sau đó mới xem mạch cho Thái Tử qua một cái khăn lụa. “Đệ hà tất phải đi trêu chọc đế vương lúc này. Thuốc kia chỉ còn hai vị nữa là đủ cả phương thuốc, cứ ba tháng mới có một lần ta được thấy phương thuốc ấy, lúc này đệ lại mượn nó để hại Trần Hậu, vậy là phải ba tháng nữa mới lại thấy nó.” Thái Tử nghe vậy thì chỉ cười khẽ, lười biếng mà giương mắt nhìn hắn: “A huynh, ba tháng đã đủ để ta làm rất nhiều việc. Hơn nữa ta trước nay cũng không thèm để ý có giải dược hay không. Sống thêm được một năm hay ba năm cũng không quan trọng, chỉ cần được việc thì có gì khác nhau.” “—— đệ không nghĩ cho a tỷ của đệ một chút sao?!” Liên Vân đột nhiên nắm chặt tay Thái Tử, không tán thành kế hoạch tổn hại địch 1000 cũng tự hại mình 800 của hắn. “Ta chính là nghĩ cho a tỷ mới quyết định làm như thế.” Thái Tử cười đến vân đạm phong khinh, giọng nói cũng nhẹ nhàng, “Ta không có nhiều cố kỵ như huynh, ta chỉ muốn làm xong càng nhanh càng tốt để a tỷ bớt bị tra tấn.” “A Tấn!” Liên Vân thấp giọng gọi tên hắn, trong lời nói đều là bất đắc dĩ. Đế vương bởi vì nguyên hậu bệnh chết, thế lực của ngoại thích như Cơ gia quá lớn nên nhiễm bệnh đa nghi. Cả ngày ông ta nghi thần nghi quỷ cho rằng Cơ lão thái gia sẽ vì ông ta sủng hạnh Trần Hậu khiến nguyên hậu bị thiệt thòi mà khởi nghĩa lật đổ ông ta, lập Thái Tử lên thay thế. Đế vương vì khống chế Thái Tử cùng Cơ gia nên điên rồ đến độ mỗi ba tháng đều bắt Thái Tử uống một hồi độc dược. Chẳng những Thái Tử, chính Hằng Vương cũng bị âm thầm khống chế. Chỉ là Hằng Vương thân thể khỏe mạnh, độc kia chẳng qua chỉ khiến hắn suy yếu chút, nhưng Thái Tử từ nhỏ đã có bệnh, từ khi sinh ra đã yếu ớt. Độc dược kia đối với hắn chính là dậu đổ bìm leo. Lúc Liên Vân về Lạc Thành phát hiện ra thì đã muộn. Độc khiến bệnh cũ của Thái Tử nặng hơn, tổn thương ngũ tạng lục phủ. Nhưng hắn không lấy được phương thuốc của độc dược đó. Vì thế hắn chỉ có thể cùng Thái Tử nếm độc mỗi ba tháng, sau đó phân tích ra các vị dược khác nhau. Phương thuốc này của đế vương là bí phương cung đình, vốn là do Thái Tổ khai quốc dùng để kiềm chế tâm phúc khi đất nước chưa vững. Thái Tổ không muốn bọn họ làm phản nên mới dùng tới cách này, đời đời chỉ truyền cho đế vương, người ngoài không thể biết được. Đã trải qua gần hai năm, hắn điều phối vô số giải dược nhưng chưa từng thấy hiệu quả chân chính. Hai vị thuốc kia tất nhiên là quý hiếm mới khiến hắn mãi không tìm thấy manh mối. Thái Tử bị Liên Vân phản đối thì vẫn chẳng có biểu tình gì. Liên minh giữa hai người đã tan, hắn chỉ suy nghĩ việc mình phải làm còn những cái khác thế nào cũng được. “Trần Hậu còn chưa có chết.” Thái Tử dựa vào một cái gối mềm, chậm rãi nhắm mắt lại giống như cực kỳ mệt mỏi. Liên Vân thu hồi mảnh lụa, đến hòm thuốc của mình lấy ra hai vị thuốc đưa cho nội thị để hắn sắc chung với thuốc của Thái Tử. Sau đó hắn quay đầu nhìn Thái Tử đã mệt cực kỳ thì tức giận nói: “Không phải đúng như đệ muốn sao? Bà ta sao mà chết nhanh thế được? Đế vương chột dạ, sợ bà ta nói thêm cái gì khiến cho ngươi khác hoài nghi nên để ta bắt bà ta uống thuốc câm!” Thái Tử nghe xong thì khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười nhạt. Giọng nói của hắn như đông hàn: “Cha không ra cha, con không ra con…… Oan nghiệt mà……” Hắn vừa than thở vừa trào phúng, sau đó chậm rãi chìm vào trong mộng. Liên Vân nhìn gương mặt không có huyết sắc của thiếu niên mà cắn răng xoay người rời đi. Hắn chuẩn bị đến phủ công chúa gặp Triệu Nhạc Quân. Lúc hắn muốn xuất cung thì nghe nói Sở Dịch tiến cung. Đế vương không có triệu kiến thì hắn tiến cung…… Liên Vân cúi đầu suy tư một lát đã biết hắn vì Triệu Nhạc Quân. Nhưng đối với thái độ của đế vương đối với hai chị em họ thì sợ là không thành được rồi. Liên Vân vẫn lập tức ra khỏi cung, hắn không thể để Thái Tử làm bậy. Còn Sở Dịch gặp được đế vương thì căn bản không hề khách sáo mà quỳ xuống nói thẳng: “Thần hôm nay tiến đến là muốn cầu thú Gia Ninh với bệ hạ.” Võ Đế vừa mới bị chuyện của Trần Hậu làm cho tức giận không thôi lại bị hắn nháo đến mặt nghẹn xanh mét.