Gia Ninh Trưởng Công Chúa
Chương 45 : ⊕ Chương 45
Editor: Amber
Lanh mồm lanh miệng nhất thời vui vẻ nhưng qua rồi thì hối hận dài lâu.
Sở Dịch đứng trước cửa lớn đóng chặt của phủ công chúa mà triệt để thấu hiểu câu này. Chẳng qua hắn chỉ nói mấy câu nửa đùa nửa âu yếm mà đã bị Triệu Nhạc Quân đuổi ra ngoài. Nàng bảo để hắn bình tĩnh suy nghĩ hơn nữa trong phủ cũng không có quần áo cho hắn tắm rửa.
Hắn đứng trước cửa lớn khẽ cắn môi, trước kia cảm thấy nàng chỉ có thể dỗ dành, ăn mềm không ăn cứng, hiện tại hắn mới phát hiện kỳ thật nàng mềm cứng đều không ăn!
Nhưng hiện tại hối hận đã muộn, hắn chỉ có thể xoay người lên ngựa, vung roi về tướng quân phủ trống rỗng kia.
Buổi chiều ngày đó Triệu Nhạc Quân nhận được một cái rương gỗ, Đậu Chính Húc nói là tướng quân phủ đưa tới.
Nàng nghi hoặc mở ra thì trực tiếp bị chọc giận điên lên. Đó là nửa rương quần lót, dùng đầu ngón chân cũng biết đây là của ai. Ngoại trừ cái tên Sở Dịch chết giẫm kia thì còn có thể là của ai!
Nàng hung hăng đóng nắp rương lại, nhìn chằm chằm nó rồi bảo Ngân Cẩm lấy bút mực tới rồi làm một việc ấu trĩ nhất cuộc đời này.
***
Chuyện trước cửa phủ công chúa rất nhanh đã truyền đến tai Liên Vân. Lúc này đang là hoàng hôn, hắn vừa mới từ trong cung của đế vương ra về.
Lần trước đế vương ngất xỉu nên mấy ngày gần đây đều lệnh cho hắn đến chăm sóc sức khỏe. Một ngày ba lần uống thuốc hắn đều phải tự tay sắc, giữa lúc đó sẽ có Thái Úy đến nghị sự.
Sở Dịch có rất nhiều thời gian đi quấy nhiễu Triệu Nhạc Quân còn hắn thì không. Hôm nay đế vương lại nhắc đến chuyện tứ hôn. Lúc trước hắn yêu cầu thời gian đi thuyết phục Triệu Nhạc Quân, hiện giờ nhoáng cái đã mười ngày, Sở Dịch cũng trở về thành nên đế vương tất nhiên không ngồi yên được.
Không những ông ta không ngồi yên mà còn yêu cầu ngày mai hắn đề xuất việc này trên triều, ông ta tất sẽ để hắn được toại nguyện.
Nói trắng ra là đế vương muốn âm thầm thao túng mọi việc, nhưng vẫn không muốn cõng trên lưng danh tiếng loạn chỉ tứ hôn nên mới đẩy hắn ra. Giống như việc này là hắn chủ động nhắc đến, người đời sẽ không biết tâm tư ông ta u tối thế nào.
Mà hôm nay hắn cũng không từ chối. Hắn đã đồng ý với Triệu Nhạc Quân là sẽ chờ Sở Dịch trở về. Hiện giờ người đã về, nếu Sở Dịch không có bản lĩnh ngăn cản thì cũng đừng mắng hắn chơi thủ đoạn.
Liên Vân trầm mặt mà về nhà. Liên tổ mẫu gọi hắn đến trước mặt mà hắn cũng không lộ ra chút tươi cười nào.
Liên lão phu nhân thấy biểu tình của cháu mình thì biết lòng hắn có tâm sự. Nhưng từ khi hắn đi chu du trở về biết nhà bọn họ tự hủy bỏ việc đính thân với Triệu Nhạc Quân thì hắn chưa bao giờ tỏ ra vui vẻ trước mặt người nhà.
Bà ta cân nhắc một lát mới nói đến tiệc ngắm hoa Mẫu Đơn lúc trước.
“Tam Lang, hiện tại tuổi cháu không còn nhỏ nữa. Lúc trước cháu đến dự Mẫu Đơn yến, tuy Thái Tử có tới nhưng cháu cũng không lộ diện nhiều. Có điều lúc ấy cháu cũng đã thấy không ít tiểu thư nhà thế gia, rốt cuộc cháu có ưng ai không? Nếu có thì cứ nói với ta rõ ràng.”
Trong nhà vẫn luôn muốn làm mai cho hắn khiến hắn không kiên nhẫn, cũng chưa bao giờ đồng ý.
Hôm nay gọi hắn đến chứng tỏ tổ mẫu không còn muốn hắn kéo dài nữa.
Liên Vân nghĩ đến ý tứ của đế vương thì trầm giọng nói: “Thánh thượng đã có tính toán, chuẩn bị tứ hôn cho cháu, tổ mẫu đừng sắp xếp cái gì vội.”
Lão phu nhân nghe vậy thì kinh ngạc, trên mặt chợt nổi lên ý vui mừng, liên tục hỏi hắn: “Thánh thượng muốn tứ hôn sao? Có nói là ai không?”
Lời này làm cho Liên đại phu nhân ở bên cạnh cũng vui mừng không ngừng, vội vàng thúc giục.
Nhưng Liên Vân chỉ chắp tay, mặt không biểu tình mà nói: “Việc này còn chưa được xác định, hoàng thượng chỉ nói qua với cháu. Nếu cháu thật sự có may mắn cưới nàng làm vợ thì tổ mẫu và mẫu than phải đồng ý không được khó xử nàng nửa phần.”
Lời hắn nói khiến hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều không thấy tươi cười đâu nữa.
Thánh thượng tứ hôn mà sao theo lời hắn lại giống như bọn họ sẽ không hài lòng là sao. Mẹ chồng nàng dâu đều mẫn cảm nhận ra cái gì, muốn hỏi lại nhưng Liên Vân đã không kiên nhẫn ở lâu. Hắn nói lời cáo lui rồi vội vàng rời đi.
Hôm qua Thái Tử nói cho hắn biết Triệu Nhạc Quân đã không chuẩn bị đợi nữa, nàng đang muốn xuống tay với Trần gia. Trong tay hắn có vài thứ có thể trợ giúp cho nàng. Hắn thật sự không có công sức lực vòng vo với trưởng bối trong nhà. Có xác định hay không thì ngày mai sẽ biết ngay.
Màn đêm buông xuống, Sở Dịch tùy tiện ăn chút đồ ăn ở tướng quân phủ sau đó nằm trên bàn viết cái gì đó.
Hắn về Lạc Thành rồi sẽ có rất nhiều việc hắn cần hoàn thành và tính toán. Trong đó có việc dọn sạch chướng ngại cho Thái Tử.
Hắn biết muốn khiến Triệu Nhạc Quân an tâm mà tái hợp với mình thì nhất định phải có thể sóng vai với nàng. Chuyện nàng cần suy nghĩ quá nhiều, nhưng nàng cũng chỉ là người phàm, không thể chu toàn mọi mặt. Chuyện trong triều nàng có thể thành thạo, nhưng nhìn xa một chút thì có thể thấy tâm tư của đám võ tướng không phải có thể nhìn thấu hết được.
Trước khi hắn về Lạc Thành cũng đã nhận được tin tức vài võ tướng khác đang đóng quân ở các quận ngo ngoe rục rịch.
Hắn và Cơ gia quân đoạt lại bắc địa, chẳng những triều đình và đế vương nhìn chằm chằm mà đám võ tướng bị tịch thu quặng sắt cũng nhìn chằm chằm. Thậm chí có người còn phái tâm phúc đến dò hỏi hắn có bất mãn nào với đế vương không.
Dám ở trước mặt hắn nói ra nói như vậy thì khẳng định bọn họ đã đoán được hắn có dã tâm. Nhưng kỳ thật dã tâm của hắn chỉ là để hoàng đế không bức bách, bảo đảm chỗ đứng cho bản thân. Nhưng hiển nhiên những kẻ khác không cho là như thế.
Ngoại trừ việc này, hắn còn biết Hoắc Đình đang âm thầm liên hệ võ tướng không phải xuất thân thế gia ở các quận để mưu đồ việc gì đó bí mật.
Từ khi đế vương khất nợ lương, bất mãn của đám võ tướng ngày càng tăng lên, nhưng đa số còn muốn ỷ vào sĩ tộc cung cấp nên chỉ có thể nén giận. Từ khi Trần Hậu vì mượn sức mà cấp quặng sắt cho bọn họ thì đa số bọn họ đều có tiền tài trong tay, đối với áp chế của sĩ tộc triều đình cũng không còn e ngại nữa.
Dưới tình huống này mà lòng người không loạn mới là lạ. Huống chi hiện giờ còn có Nam Dương Vương suýt nữa bị chỉ hươu bảo ngựa, bị chụp cái mũ mưu phản khiến đám phiên vương lạnh tâm. Bọn họ sợ ngày nào đó đế vương không vui thì bọn họ sẽ thành Nam Dương Vương thứ hai. Mà đến lúc đó sợ là bọn họ sẽ không được may mắn như Nam Dương Vương khi giữ được mạng vì người Hồ tấn công. Thế nên phiên vương gần đây cũng đa phần có mưu đồ riêng.
Hiện tại việc hắn phải làm là giúp nàng phòng ngừa chu đáo.
Trong lúc bất tri bất giác nắng sớm đã mờ mờ. Ánh mặt trời dần dâng cao đâm vào mắt Sở Dịch. Hắn ngẩng đầu, bừng tỉnh phát hiện một đêm cứ thế trôi qua, đã đến giờ thượng triều.
Lúc hắn mặc quan phục, đạp lên phiến đá bóng loáng trong cung thì ẩn ẩn cảm thấy hôm nay sẽ có rất nhiều sự tình phát sinh. Hẳn là đế vương sẽ bày trò trong cái mà ông ta gọi là luận công ban thưởng.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là đế vương lúc này lại vô cùng hào sảng mà khao hai quân, đã thế còn lập tức hạ chỉ đốc thúc, liên tiếp đề bạt hai gã phó tướng của hắn. Còn hắn cũng được đề bạt lên chức vị tướng quân xung phong.
Chức vị này có thể nói là vinh sủng của hắn. Trong bối cảnh võ tướng bị thế gia chèn ép mấy năm nay thì việc được thăng lên chức vị này khiến hắn trở nên cực kỳ nổi bật.
Lúc Sở Dịch quỳ xuống tạ ơn thì trong lòng lại càng thêm cảnh giác.
Đúng lúc hắn cảm thấy chuyện này có kỳ quặc thì Liên Vân đã bước ra khỏi hàng, ở trước mặt triều thần mà cao giọng nói: “Thần có việc muốn bẩm bệ hạ.”
Sở Dịch lập tức quét ánh mắt sắc bén về phía hắn. Trong cái nhìn chằm chằm của hắn, Liên Vân lại vững vàng nói: “Triều đại ta đánh lui người Hồ, thiên uy vang dội, là việc rất vui mừng. Thần muốn nhân tin vui này mà cầu một chuyện nữa khiến bệ hạ càng thêm vui vẻ. Thần muốn cầu thú Gia Ninh trưởng công chúa, mong bệ hạ thành toàn!”
Hắn nói xong thì vững vàng quỳ xuống, triều thần lại ồ lên!
Gân xanh trên trán Sở Dịch thì nhảy dựng, thần sắc trở nên hung ác nham hiểm. Hắn đã bảo mà, sao đế vương lại có thể hòa phóng thế được. Kịch hay chính là cái này đây.
Mọi người đều biết hắn và Triệu Nhạc Quân đã hòa li, đế vương không so đo hắn làm tổn thương thể diện hoàng gia mà còn đề bạt hắn. Lúc này Liên Vân lại cầu thú, nếu hắn cũng cầu thú thì ở trong mắt mọi người Sở Dịch hắn chính là cậy sủng mà kiêu, có công cao là lấn chủ.
Như thế, Sở Dịch chính là không biết cảm ơn, không biết tốt xấu! Chiến công hắn lập ra sẽ biến thành tội lớn của hắn!
Những kẻ này đã chặn đứng đường lui của hắn. Lúc này trong lòng hắn đã hiểu vì sao Liên Vân lại muốn hắn trở lại Lạc Thành. Đây chẳng qua là cái bẫy của hắn mà thôi.
Cái tên trứng thối Liên Vân này trong lòng đều là mưu mô đen tối!
Hắn cố gắng kiềm chế xúc động muốn xông lên đánh cho tên kia một trận. Lúc này hắn đột nhiên cười, sau đó cũng quỳ xuống giương giọng nói: “Bệ hạ! Thần cũng có một chuyện liên quan đến trưởng công chúa muốn bẩm báo.”
Sau khi dập đầu xong hắn cũng mặt kệ đế vương có cho phép hay không mà ở ngay trước mặt triều thần, nhanh chóng nói: “Thần ở Thượng Quận đã giải quyết hiểu lầm trước kia với trưởng công chúa. Trong bụng công chúa lúc này có lẽ đã có con của thần, sao thần có thể để người khác làm cha con mình chứ!”
Lời này vừa nói ra trong đại điện lại ồ lên lần nữa.
Liên Vân bỗng nhiên quay đầu, vì sự không biết xấu hổ của hắn mà đến tay cũng run lên, suýt thì đánh rơi cả ngọc bài!
Hắn…… Không làm sao nghĩ ra Sở Dịch sẽ dám ở trên triều đình nói Triệu Nhạc Quân có con cảu hắn!
Quả là vô sỉ đến cực điểm!
Đế vương ngồi trên cao cũng sững sờ.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
66 chương
101 chương
67 chương
240 chương
43 chương
110 chương