Gia Ninh Trưởng Công Chúa
Chương 30 : ⊕ Chương 30
Editor: Amber
Thần sắc nàng không tốt, đặc biệt là đôi mắt trong trẻo sâu thẳm kia thoáng nhìn qua hắn thì giống như dao nhỏ muốn chọc hai cái lỗ trên người hắn vậy.
Sở Dịch vì điều này mà sửng sốt, ẩn ẩn cảm thấy không tốt. Hắn tiến vào, do dự một lúc rồi vẫn ngồi xuống đối diện nàng.
Triệu Nhạc Quân nhìn nam nhân ngày hôm qua còn bình tĩnh đối diện với mình thì tức quá hóa cười.
Hôm qua nàng còn nghĩ hà cớ gì phải nghĩ nhiều vòng vo, dám yêu dám hận cũng đáng để nếm thử một lần nữa. Hôm nay cái câu dám yêu dám hận kia đúng là đến khảo nghiệm nàng mà.
Sở Dịch thâm trầm hơn Liên Vân nhiều, chẳng qua bộ dạng lỗ mãng trước kia của hắn khiến người ta khinh định chủ quan thôi.
“—— ta đúng là đã quá đề cao mình rồi.”
Lúc Sở Dịch muốn nói gì đó thì nàng đã chậm rãi mở miệng, khóe miệng cũng mang theo tự giễu.
Lời nói thâm ý mười phần khiến gân xanh trên trán Sở Dịch nảy lên, đôi tay đặt ở đầu gối cũng cứng đờ.
“Quân Quân, sao nàng lại nói lời này?” Hắn thử hỏi, khóe mắt lại quét qua lá thư nàng cầm trên tay.
Triệu Nhạc Quân lại cười, sóng mắt xoay chuyển, cũng không nhìn thấy tức giận. Nàng chăm chú nhìn hắn, nói từng câu rõ ràng: “Vì ta nghĩ tới việc nghị hòa, đa phần những người đi hòa thân đều là những công chúa có địa vị tôn quý.”
Đôi tay cứng còng của Sở Dịch lập tức run lên, vội vàng gọi Gia Ninh, khẩn trương đến nỗi nhũ danh của nàng hắn cũng quên luôn không gọi.
Lúc này phía sau bình phong đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động nho nhỏ, “Cô mẫu, sao ngài không đánh thức cháu dậy? Nếu để tằng tổ phụ biết thì sẽ mắng cháu. Mỗi ngày gia gia muốn cháu phải dậy sớm luyện quyền kia mà……”
Cơ Thượng Lễ xoa đôi mắt đi ra, dưới chân cũng không đi giày.
Triệu Nhạc Quân nhìn thấy hắn đi chân không thì lập tức đứng lên, kéo hắn ngồi lên giường gỗ, phủi đất cát trên chân hắn nói: “Mặt đất lạnh lắm, hôm qua tổ phụ có nói hôm nay cho cháu nghỉ một ngày.”
Thân thể thấp bé của Cơ Thượng Lễ lập tức thả lỏng mà dựa vào người nàng. Ngân Cẩm lấy áo khoác tới: “Tiểu công tử sợ tới mức vừa mở mắt đã nhảy xuống giường. Mai mặc quần áo vào, buổi sáng còn lạnh lắm.”
Đã sắp qua tháng tư mà Thượng Quận vẫn còn gió lạnh khiến người ta run người.
Triệu Nhạc Quân muốn duỗi tay cầm lấy áo mặc cho cháu mình, ai ngờ hắn đã đứng lên, tự mình đón lấy sau đó mặc vào ngay ngắn.
Nàng nhìn thấy thì hơi hơi mỉm cười, cũng quên mất cái tên Sở Dịch khiến người ta chán ghét kia. Nàng vui mừng nghĩ, đứa nhỏ trước kia còn rúc trong lòng nàng làm nũng nay đã trưởng thành rồi.
Sở Dịch vốn muốn giải thích gì đó nhưng lại bị Cơ Thượng Lễ làm gián đoạn, lý do trong đầu cũng quên luôn, chỉ còn lại tâm tình bất an.
Đêm qua hai người mới ước định, sao mới qua một giấc ngủ mà mọi tính toán của hắn đều bị nhìn thấu khiến hắn trở tay không kịp thế này.
Chờ Cơ Thượng Lễ mặc xong quần áo mới ngẩy đầu nhìn Sở Dịch. Hắn sửa sửa tay áo, hành lễ đâu ra đó: “Sở tướng quân, mới vừa rồi thất lễ, ngài đứng cười nhé.”
Đứa bé có lễ có phép, học bộ dáng người lớn nói chuyện khiến Sở Dịch mới có cảm giác tồn tại.
Sở Dịch nhếch khóe miệng cười nói: “A Lễ lại cao hơn rồi.”
Cơ Thượng Lễ đang muốn vui vẻ nói chẳng những hắn cao hơn mà còn học được bản lĩnh nhưng ai ngờ Triệu Nhạc Quân lại nói: “A lễ đi vấn an tằng tổ phụ đi.”
Không thể để cháu nàng nói chuyện nhiều với Sở Dịch được.
Tâm Sở Dịch lại nảy lên cổ.
Cơ Thượng Lễ gật đầu ừ một tiếng nói: “Vâng, Sở tướng quân và cô mẫu nói chuyện đi.” Sau đó hắn ngồi xuống, mặc tất và giày Ngân Cẩm đưa, hành lễ với hai người sau đó chạy chậm ra ngoài.
“Gia Ninh……”
“Sở tướng quân bận rộn quân vụ như thế, xin mời đi về đi.” Nàng cũng không cho hắn nói gì nhiều.
Nhưng Sở Dịch làm sao chịu đi dễ thế. Cả người hắn nghiêng về trước, muỗi duỗi tay cầm tay nàng. Triệu Nhạc Quân thuận tay cất lá thư trên bàn cũng tránh luôn tay hắn.
Tay Sở Dịch trống không, khóe mắt lại nhìn thấy trên lá thư có đề tên —— Liên Vân.
Hai chữ này làm tâm tình hắn có thể nói là càng trầm xuống. Cái tên kia đúng là âm hồn không tan, lúc nào cũng xuất hiện giữa bọn họ.
Trong thư chẳng lẽ có viết gì mới khiến nàng nghi ngờ hắn? Sở Dịch chậm rãi nắm chặt tay, gân xanh nổi gồ lên mu bàn tay.
“Gia Ninh, là Liên Vân lại châm ngồi cái gì đúng không? Cùng người Hồ nghị hòa là điều tất nhiên, ta không thể ở ngay lúc này để tướng sĩ tiếp tục chiến đấu rồi thương vong nhiều hơn. Quan Thành mới vừa thu hồi, người Hồ đã hạ sĩ khí, bây giờ lại thêm nội loạn nên chúng ta mới có thể may mắn một đường thu phục bắc địa. Nếu bức nữa thì chính là mấy năm khổ chiến……”
“Cái này ta và nàng đều rõ. Bá tánh không chịu nổi mấy năm chinh chiến liên tục. Nàng có tính toán khác mà ta cũng có tính toán khác là sự thật. Ta cũng chẳng phải cao thượng gì, lúc đầu muốn cùng nàng tái hôn cũng chính là vì suy nghĩ tới lợi ích đôi bên.”
Triệu Nhạc Quân hít sâu một hơi, đánh gãy lời hắn, “Nhưng mà Sở Dịch, nếu ta không muốn bị kiềm chế thì ta có thể tự mình nghĩ cách!”
Lời này khiến Sở Dịch á khẩu không trả lời được. Hắn nhắm mắt, trầm giọng nói: “Gia Ninh, ta tính kế là ta sai nhưng chuyện tái hôn ta tuyệt đối không lùi bước.”
Dứt lời, hắn đứng lên không cần nàng xua đuổi đã đi trước. Lúc này nàng đang tức giận, đợi hai ngày nữa hắn lại đến gặp nàng.
Mới xoay người thì lưng hắn đã bị thứ gì đó đập trúng, ẩn ẩn đau, khiến bước chân hắn lảo đảo.
Một chén trà lăn bên chân hắn, mà nước trà thì chậm rãi thấm vào lưng áo của hắn, hóa thành lạnh lẽo dính lên da thịt.
Hắn không quay đầu lại, kiên định bước ra ngoài doanh trướng. Triệu Nhạc Quân bị cỗ quyết tâm của hắn chọc cho tức đến bật cười.
Lúc Sở Dịch chật vật đi ra thì thấy Cơ lão thái gia đã đứng ngoài cửa, còn có cả Cơ Thượng Lễ mời rời đi. Những lời vừa rồi ông lão nói đã nhanh chóng trở thành sự thật.
Hắn thẳng lưng, mà Cơ lão thái gia cũng chỉ thoáng nhìn sắc mặt xanh mét của hắn sau đó cũng không thèm mở miệng châm chọc gì.
Có điều Cơ Thượng Lễ lại tròn xoe mắt nhìn hắn một cách quan tâm. Cô mẫu và Sở tướng quân nói những lời này hắn không hiểu nhưng hắn biết Sở tướng quân nói mình đã sai.
Hắn đột nhiên nhớ tới trước đó không lâu tằng tổ phụ không cho hắn gọi Sở tướng quân là dượng nữa. Cái này chắc là vì Sở tướng quân phạm sai lầm cho nên cô mẫu mới không cần ngài ấy nữa.
Sự quan tâm trong mắt hắn nhanh chóng trở thành đồng tình. Trước kia hắn chọc cô mẫu tức giận thì cô mẫu cũng nói không thèm để ý tới hắn nữa.
Sở Dịch vốn còn muốn hành lễ với Cơ lão gia tử nhưng bị đứa nhỏ bên cạnh nhìn chằm chằm khiến hắn cảm thấy như bị chĩa mũi dùi. Hắn nghiêng đầu thì lập tức nhìn thấy đứa nhỏ đang dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, vì thế hắn nhịn không được lập tức bước nhanh mà đi.
Lúc hắn đi xa còn nghe thấy Cơ Thượng Lễ thấp giọng nói: “Sao Sở tướng quân còn chảy đầy mồ hôi thế kia?”
Lời lẩm bẩm lầu bầu của đứa nhỏ khiến hắn suýt thì ngã chổng vó.
Cơ lão thái gia lại không chút nào nể tình cất tiếng cười to, Cơ Thượng Lễ đang cười theo thì giống như hiểu ra cái gì —— Sở tướng quân bị cô mẫu hắn dọa sợ đổ mồ hôi!
Thật là đáng thương.
Tiếng cười bên ngoài khiến Triệu Nhạc Quân chú ý. Nàng mới vừa muốn ra ngoài đón lão tướng quân thì đã thấy ông lão nắm tay Cơ Thượng Lễ đi vào.
Ông lão mở miệng hỏi: “Cháu biết rồi hả?”
Triệu Nhạc Quân nhấp nhấp môi, rũ mắt che khuất ảm đạm trong đáy mắt sau đó mời ông lão ngồi: “Ông ngoại sớm đã nhìn ra nhưng lại gạt cháu.”
“Không để chính cháu suy nghĩ cẩn thận thì sao cháu biết trong lòng mình cảm thấy thế nào.” Cơ lão thái gia vén áo choàng ngồi xuống, nói thẳng vào ý chính.
Triệu Nhạc Quân nhìn dáng ngồi tiêu sái của ông thì trong lòng có chua xót, thấp giọng nói: “Cháu hiểu được thì thế nào, luôn có người không hiểu đấy thôi.”
Dáng ngồi của ông ngoại thật giống hắn.
Cơ lão thái gia vui mừng gật đầu, trong mắt là ý cười hiền lành: “Quân Quân, từ nhỏ cháu đã lớn lên trong biến cố, cho nên cháu vẫn luôn cẩn thận bảo vệ người bên cạnh, muốn chu toàn mọi việc. Kỳ thật chúng ta đều hy vọng cháu tự chăm sóc bản thân một chút. Cháu phải hạnh phúc thì chúng ta mới thấy thoải mái được.”
Đạo lý đơn giản này được ông lão nói ra khiến Triệu Nhạc Quân tươi cười xinh đẹp: “Là cháu gái nhất thời si ngốc. Cháu sẽ không phụ khổ tâm của ông. Cháu không thể bị động, cũng không phải chỉ có hắn mới có thể có âm mưu.”
***
Sở Dịch rời khỏi đó thì lập tức trở về viết một bức thư trả lời người Đàn Nhị. Nội dung thư thì ấn theo ý của Cơ lão thái gia, để Thiền Vu của người Đàn Nhị tự mình tới thương nghị.
Tướng lãnh của Đàn Nhị biết được thì đều sôi nổi khuyên can: “Ngài mà đi lữo bọn chúng đặt bẫy thì sao? Chẳng phải chúng ta sẽ phải làm theo ý bọn chúng ư? Quá nguy hiểm.”
Nam Thiền Vu trầm tư thật lâu rồi mới đập lá thư lên bàn nói: “Sở Dịch làm người giữ chữ tín ta tin hắn. Các ngươi phái người truyền tin lại nói hai ngày sau gặp mặt. Chúng ta đi đường phải tránh người Bắc Hồ.” Vì sự phát triển tốt hơn của người Đàn Nhị, bọn họ tuyệt đối không thể để người Bắc Hồ dắt mũi.
Hiện giờ đám Bắc Hồ kia đang nội chiến kịch liệt, ông ta mới không thèm về Bắc Hồ chịu chết đâu!
Thấy ông ta giải quyết dứt khoát thì đám tướng lĩnh cũng không nói gì nữa. Ai ngờ lại có tai vách mạch rừng, có người âm thầm đem tin này truyền tới Bắc Hồ.
Các tướng lĩnh Bắc Hồ cũng nóng nảy. Có người tức giận đấm lên cây trúc, cả giận nói: “Đám người phía nam này đúng là đồ bại não. Bọn chúng thật sự muốn bỏ qua chúng ta mà nghị hòa với Triệu Quốc. Tướng quân, không bằng chúng ta nhân cơ hội này giết Nam Thiền Vu, chiếm lấy đất đai của Đàn Nhị. Chẳng lẽ đến lúc đó không đánh thắng được đám người kia chắc?!”
Đại tướng quân nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn hắn bằng thần sắc cổ quái, sau đó chợt nhếch miệng thành một nụ cười lạnh.
***
Người Đàn Nhị quyết định trong dự kiến của Sở Dịch. Ngày thứ hai hắn nhận được hồi âm. Sau khi suy nghĩ một chút hắn vẫn cầm tin đi cầu kiến Cơ lão thái gia.
“Nếu bọn chúng dám đến thì để bọn chúng tới. Địa điểm nghị hòa ở chỗ ta.” Ông lão vuốt râu, nhàn nhạt nói.
Địa điểm nghị hòa đặt ở đây cũng được, chỉ cần nghị hòa thuận lợi thì sẽ thành công bức bách người Bắc Hồ đưa ra quyết định.
Sau khi hắn đồng ý thì nghĩ tới Triệu Nhạc Quân hôm qua dùng chén trà đập mình. Hắn vội nói: “Nam Thiền Vu đến nghị hòa, Gia Ninh lại ở quân doanh thì cũng nên ra mặt. Nàng là trưởng công chúa, lại người chưởng quản Cơ gia quân…… Cháu sẽ báo với nàng một tiếng.”
Rõ ràng muốn gặp người lại còn phải lấy nhiều cớ thế làm gì? Cơ lão thái gia xì một tiếng rồi mặc kệ hắn.
Sở Dịch cam chịu xoay người đi tìm Triệu Nhạc Quân.
Nàng đang ở trên bãi đất trống ngoài doanh trướng của mình nhìn Cơ Thượng Lễ luyện kiếm. Đứa nhỏ cầm thanh kiếm đúc bằng sắt tuy đã được làm ngắn để phù hợp với chiều cao của hắn nhưng vẫn khiến hắn phải cố hết sức.
Lúc Sở Dịch vừa xuất hiện thì Triệu Nhạc Quân đã nhàn nhạt đi vào trong, căn bản không thèm nhìn mặt hắn.
Sắc mặt Sở Dịch đen vài phần, vừa muốn đuổi theo thì Cơ Thượng Lễ lại đột nhiên duỗi tay kéo hắn qua một bên.
“Sở tướng quân, có phải ngài chọc cô mẫu giận không?” Nói xong hắn còn dùng ánh mắt đồng tình nhìn Sở Dịch.
Sở Dịch nghẹn một lát mới chậm rãi gật đầu.
Ánh mắt Cơ Thượng Lễ càng trở nên đáng thương cho hắn. Thằng bé chớp chớp mắt, nói: “Sở tướng quân, ngài chọc cô mẫu bực thì ta cũng nên giận ngài. Nhưng nể tình khi ta còn nhỏ ngài đã làm kiếm gỗ cho ta, còn dạy ta kiếm pháp nên bây giờ ta sẽ nói cho ngài một cách để khiến cô mẫu hết giận.”
Sở Dịch: “……”
Dưới ánh mắt trong trẻo của đứa nhỏ, hắn vẫn động tâm, thở sâu một hơi rồi hỏi: “Phải làm sao để trưởng công chúa nguôi giận vậy?”
“—— phạt quỳ chứ sao.” Cơ Thượng Lễ lập tức trở nên rất nghiêm túc, “Lần trước ta làm cô mẫu tức giận khó thở ta liền quỳ trước măt cô mẫu một canh giờ thế là cô mẫu mềm lòng. Lần trước ta cũng khiến tằng tổ phụ cáu tiết, sau đó cũng bị phạt quỳ.”
Sở Dịch nhắm mắt. Hắn đúng là không nên tin một đứa nhỏ sẽ có cái biện pháp hay gì để dỗ dành người khác!
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
50 chương
196 chương
38 chương
11 chương
59 chương