Gia Ninh Trưởng Công Chúa

Chương 14 : ⊕ Chương 14

Editor: Amber Hai ngày này tâm tình Võ Đế cực kỳ không tốt. Đầu tiên là tin hai nhánh người Hồ có khả năng sẽ hợp tác với nhau, vùng Thượng Quận Hà Tây đang trực tiếp bị uy hiếp. Binh lực trên tay Sở Dịch tuyệt đối không đủ để ngăn cả đám người Hồ này liên hợp với nhau. Triều đình không thể không tăng binh, lại phải cấp quân bị và ngựa cùng vật tư cho Sở Dịch. Mặc dù hiện giờ Sở Dịch và Triệu Nhạc Quân đã hòa li, không thể làm hậu thuẫn cho Thái Tử nhưng Võ Đế vẫn không muốn cấp cho hắn cái gì. Nhưng ngoài hắn thì chẳng có ai tới bảo vệ biên thùy nữa. Vì thế Sở Dịch cò kè với Thái Úy, không chịu đi Thượng Quận. Suốt hai ngày nay cũng chưa thảo luận được biện pháp giải quyết. Việc này còn chưa xong thì ngày kế đã có cáo trạng của Nhữ Nam Mẫn gia nói Hoắc Đình ở Nam Dương chạy qua Nhữ Nam đoạt sắt của nhà bọn họ, còn nói Hoắc Đình sớm đã có tâm làm phản, muốn cấu kết với Nam Dương Vương chuẩn bị tự lập quốc. Chuyện phiền lòng cứ đến liên tiếp, loạn trong giặc ngoài khiến lúc lâm triều Võ Đế lập tức đập vỡ cả nhẫn ban chỉ. Sở Dịch nghe được chuyện ở Nhữ Nam thì thần sắc nhàn nhạt đứng đó. Liên Vân thì nắm chặt tay, quay đầu lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái. Lời nói nhục mạ hôm qua hắn vẫn còn nhớ rõ, nhưng lúc ấy hắn lại chẳng thể tìm được câu nào để cãi lại. Sau khi hắn giúp Thái Tử thì Triệu Nhạc Quân cũng xa cách, cho nên hắn mới không dám mạnh mẽ nhúng tay. Hắn chuẩn bị chậm rãi chữa trị khoảng cách của bọn họ sau sự kiện từ hôn, để nàng lại nguyện ý dựa vào mình như trước đây. Nhưng không nghĩ tới lại để cái tên mãng phu Sở Dịch này lợi dụng. Liên Vân biết mình đã đi sai một nước cờ, chẳng trách được người khác, vì thế chỉ đành mắt lạnh nhìn Sở Dịch. Sau khi triều hội kết thúc, đế vương lưu lại một mình Sở Dịch. “Hôm nay lúc lâm triều ngươi cũng nghe thấy rồi. Nam Dương Vương và Hoắc Đình muốn phản, ngươi về Thượng Quận tạo trấn trước, triều đình tất nhiên sẽ không bạc đãi tướng sĩ!” Sở Dịch kiên trì hai ngày, lúc này cũng vô cùng sảng khoái mà chắp tay đáp: “Thần cùng binh lính đều biết xưa nay bệ hạ hậu đãi. Chỉ là Thái Úy ngồi cao trên miếu đường, tướng sĩ lại da ngựa bọc thây. Những lời ngày ấy nói mà truyền ra sẽ khiến tướng sĩ thất vọng buồn lòng, vì thế thần mới lần lượt mở miệng chống đối. Hôm nay thần đã an bài xong chuyện trong nhà, ngày mai sẽ khởi hành.” Sở Dịch nói lời này có thể nói là cực kỳ nể mặt mũi hoàng đế, Võ Đế cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều, trên mặt cũng có ý cười. Ông ta không để hắn tay không rời đi mà lập tức phân phó người áp tải 5000 thạch lương thực đưa qua, cũng hứa hẹn đem lương thực năm nay triều đình phải đưa cho hắn vận chuyển đến trước khi trung thu. Lúc Liên Vân biết được tin tức này thì thần sắc càng thêm âm trầm. Cái tên mãng phu Sở Dịch kia giúp Triệu Nhạc Quân không nói lại còn kiếm được tiện nghi của đế vương. Hắn cãi cọ với Thái Úy hai ngày lại được hoàng đế rủ lòng thương, đem quân lương một năm ra cấp trước để dỗ dành. Hắn biết mình trước kia đã quá coi thường Sở Dịch, không nghĩ tới hắn còn dám thực hiện khổ nhục kế trước mặt đế vương. Có sẵn 5000 thạch lương thực trong tay, tuy không tính nhiều nhưng cũng đủ để Sở Dịch kiên trì một hai tháng khi có chiến sự. Lúc rời khỏi hoàng cung tâm tình của hắn không tồi, khi trở về nhà cũng phân một đội tinh binh đi theo áp tải lương thực, còn tự mình thì mang người đuổi tới Thượng Quận trước. Sở lão phu nhân nghe tin này thì tới gặp con trai, nước mắt lưng tròng nói, “Con ta nhất định phải bảo trọng, đao kiếm không có mắt.” Sở Dịch vốn muốn nói vài câu trấn an mẹ già nhưng không nghĩ tới lại nhìn thấy Ngô Liên Nương mặc một thân trắng tuyền đứng ngoài cửa thì mọi lời trấn an chỉ biến thành một chữ vâng nhàn nhạt. Sở lão phu nhân biết con trai lãnh đạm thì ảo mà quay đầu lại ngó cháu gái. Bà ta đúng là không nên mềm lòng mang nàng ta lại đây. Nhưng Sở Dịch cũng không có nhiều tâm tư quản mẹ mình có hối hận hay không. Hắn nhanh chóng hạ lệnh tiễn khách nói: “Nhi tử còn có quân vụ phải sắp xếp nên không thể giữ mẫu thân ở lại đây.” Sở lão phu nhân tất nhiên cũng không dám miễn cưỡng ở lại, chỉ đành xoay người đi ra khỏi đó, sau đó nhìn Liên Nương mắng: “Đồ vô dụng!” Bà ta đem tức giận trút lên người cháu gái sau đó còn hung hăng trừng mắt lườm nàng ta một cái. Ngô Liên Nương tủi thân đến mức mắt đỏ bừng, nhưng chỉ có thể khom lưng cúi đầu. Nàng ta biết mình bị Sở Dịch ghét bỏ, hiện tại chỉ có nịnh bợ Sở lão phu nhân mới có thể có ngày lành. Nàng ta cố nén tủi thân đi kéo tay áo Sở lão phu nhân nói: “Mẫu thân, ngài không phải nói đến chuyện tìm mối cho biểu ca sao? Hôm nào đó chúng ta thỉnh đám phu nhân tới tụ tập, truyền tiếng gió ra ngoài xem sao.” Sở lão phu nhân nghe vậy thì sắc mặt cuối cùng mới đẹp hơn một chút, nhưng vẫn lạnh giọng nói: “Ngươi nói ngươi phụ trách bếp núc, nếu hầu hạ không ra gì thì xem ta hỏi tội ngươi!” Dứt lời bà ta ném nàng ta lại nơi đó, mang theo đám vú già và hầu gái nghênh ngang rời đi. Ngô Liên Nương lẻ loi đứng tại chỗ thật lâu, nhìn về phía Sở lão phu nhân vừa rời đi mà để lộ một nụ cười nhạt, sau đó nàng ta giơ tay sửa lại sợi tóc bị gió thổi loạn, rồi cũng đuổi theo. Sau khi mẹ hắn đi rồi, Sở Dịch lẳng lặng ngồi dưới hành lang, nhìn cả sân viện dần bị trời chiều bao phủ. Chỗ tường viện có vài cọng nghênh xuân hoa đang nở rực rỡ một mảnh. Mấy cây chuối trồng ở góc cũng xanh mướt, toàn bộ khoảng sân đều là cảnh xuân bừng bừng. Hắn nhớ tới đống hoa cỏ này đều là do Triệu Nhạc Quân xử lý. Ngày thường nàng thích an tĩnh, không phải ngồi cạnh bàn vẽ bản đồ thì ngồi xổm cạnh ao chăm sóc hoa cỏ. Nàng không chê bùn đất bẩn tay, tự mình nhổ cỏ, lúc mùa hè gương mặt nàng sẽ bị phơi đến đỏ bừng, nhưng vẫn tươi cười khi nhìn hoa cỏ nở rộ. Nàng cẩn thận như đang chăm sóc con trẻ, lúc ấy hắn nghĩ nếu hai người có con vậy nàng cũng sẽ làm một người mẹ ôn nhu cẩn thận. Đứa nhỏ kia của Cơ gia không phải do nàng một tay nuôi lớn sao? Còn có Thái Tử…… Sở Dịch nghĩ đến xuất thần, cảnh xuân trước mắt chậm rãi bị màn đêm bao phủ, tâm tình của hắn cũng chìm xuống từng chút một, không sao nâng dậy nổi. —— hiện giờ nàng đang mang thai con người khác. Nhưng Sở Dịch vẫn không nhịn được đi đến phủ công chúa, vào phòng nàng. Cả người hắn hòa vào bóng đêm, lặng yên không một tiếng động mà nhìn chăm chú màn lụa buông xuống kia. Nữ tử bên trong đang ngủ say, cả người chìm trong chăn đệm, khiến chúng hơi phồng lên, hô hấp nhẹ nhàng. Căn nhà này cũng không vắng vẻ như căn nhà của hắn, nơi này có hơi thở của nàng. Bên người hắn đã từng có loại hơi thở nhàn nhạt ấm áp này. Sở Dịch chậm rãi tới gần giường, không phát ra chút tiếng động nào. Hắn xoay người vén màn lên, vì không có ánh sáng nên dung nhan của nàng không rõ. Hắn cẩn thận cúi người, rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt mày tinh xảo của nàng. Rất nhanh hắn đã đứng thẳng dậy, tầm mắt đảo quanh phần bụng còn chưa nhô lên của nàng, tham luyến trong mắt bị lãnh đạm thay thế. Hắn dứt khoát xoay người rời đi. Ngày tiếp theo Sở Dịch mang theo thuộc hạ rời đi. Đống bản đồ hắn đã thu dọn xong, được bọc trong túi da dê, buộc trên ngựa. Một đường này hắn chạy không nghỉ, chờ thôn làng dày đặc qua đi, trước mắt trở nên trống trải, tầm mắt chỉ thấy non xanh nối tiếp thì lại gặp một nam tử đầu đội đấu lạp ngăn cản đường đi. Bọn thuộc hạ của hắn sôi nổi rút kiếm, lúc này người kia mới xốc mũ trùm lên, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc. Người nọ là Đậu Chính Húc. Đậu Chính Húc thấy hắn nhận ra mình thì bước nhanh tới. Sở Dịch giơ tay ý bảo thuộc hạ thu hồi đao kiếm, trầm mặc mà nhìn Đậu Chính Húc trình lên một lá thư. Hắn chần chờ một lúc mới mở ra đọc. Bên trên là chữ viết thanh tú, ghi thay Thái Tử cảm tạ. Là chữ của Triệu Nhạc Quân. Nàng cũng đoán được hắn giúp nàng kéo dài thời gian. Nhưng chỉ sáu chữ ngắn ngủi này lại kéo quan hệ của hai người ra giống như cách núi ngăn sông, giới hạn vạch đến rõ ràng. Nàng cảm tạ thay Thái Tử…… Sở Dịch cười nhạo một tiếng, trực tiếp xé tờ tin kia. Hắn vốn cũng nên giúp Thái Tử, không hề muốn nàng phải cảm tạ! Đậu Chính Húc nhìn hắn xé tờ tin thì chỉ nhíu nhíu mày, chuẩn bị nhường đường cho hắn đi. Hắn chờ ở đây nủa ngày, cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Sở Dịch lại nắm chặt dây cương, lúc giơ roi lên lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn Đậu Chính Húc nói: “Ngươi nói với công chúa, vì đứa con trong bụng, nàng cũng nên tự chăm sóc mình cho tốt.” Mắt Đậu Chính Húc chậm rãi trợn ngược, hắn đang nói cái gì vậy?! Công chúa…… mang thai ư? Ai? Hắn muốn hỏi nhưng Sở Dịch đã hét một tiếng, phóng ngựa vọt qua người hắn mà phi ra ngoài, nhanh chóng biến thành một chấm đen rồi biến mất. *** “…… Mang thai?!” Triệu Nhạc Quân nghe thấy lời Đậu Chính Húc đưa tới thì cho rằng mình nghe lầm. Đến Ngân Cẩm cũng ngây ngốc mà nhìn nàng. Đậu Chính Húc nghiêm túc nói: “Sở tướng quân xác thật đã nói như thế.” Nàng mang thai con ai?! Triệu Nhạc Quân hơi suy nghĩ, đột nhiên tức quá hóa cười! Hoá ra Sở Dịch cho rằng nàng mang thai cốt nhục của Liên Vân sao? Lúc này mọit hành động quái dị trong lần thứ hai hắn xông đến đều đã rõ ràng. Lần đó hắn tới đây, lúc đầu thần sắc của hắn cực kỳ kích động, còn thân mật ôm nàng, hoàn toàn không có tức giận vì hiểu lầm sau lần đầu gặp mặt. Nhưng vừa xoay mặt hắn đã hừng hực lửa giận, lúc ấy…… Hắn còn sờ soạng bụng nàng. Hắn rời nhà hơn ba tháng, bụng nàng vẫn bình thường nên hắn cho rằng nàng mang thai con của Liên Vân, sau đó giống như mất đi lý trí, tức giận đến hận không thể một ngụm nuốt sống nàng! Hắn…… Sao hắn có thể hiểu lầm đến mức này chứ. Nếu nàng mang thai thì có thể đứng một canh giờ trước tẩm điện của đế vương mà đợi sao? Không phải lúc ấy hắn cũng ở trong điện sao?! Đầu óc hắn bị chó ăn rồi hả? Hay trong lòng hắn nàng đã hèn hạ đến mức đó, cứ thế không danh không phận mà cẩu thả với người khác. Cảm kích trong lòng Triệu Nhạc Quân vì hắn lại lần nữa ra tay tương trợ lúc này tan không còn gì. Nàng tức đến mức mặt xanh mét, cả người đều run lên. Ngân Cẩm phát hiện thần sắc của nàng không đúng thì lo lắng tiến lên dìu nàng, sau đó lập tức đi mời đại phu. Triệu Nhạc Quân duỗi tay túm được nàng, phun từ kẽ răng ra một câu: “Đậu phó tướng, ngươi đi nói cho Sở Dịch biết bạc hắn thiếu ta trước trung thu phải trả hết, lấy lương thực để trả!” Nếu không phát tiết được cục tức này thì nàng sẽ bị hắn làm cho tức nghẹn mà chết! Màn đêm buông xuống, Sở Dịch ở bên ngoài ngủ cảnh màn trời chiếu đất lại gặp Đậu Chính Húc. Đậu Chính Húc đơ mặt nói: “Công chúa để ta chuyển lời cho tướng quân là bạc ngài thiếu, trước trung thu phải trả hết, có thể lấy lương thực để trả.” Sở Dịch nghĩ rằng mình đang ngủ mơ chưa tình, thế nên mờ mịt ngây ra, sau đó hắn mới hung hăng gào lên: “Triệu Nhạc Quân điên rồi hả?! Muốn ta dùng quân lương tới gán nợ hả?!” Đế vương đồng ý trước trung thu sẽ đem lương thực tới, Triệu Nhạc Quân quay đầu đã bảo hắn dùng lương thực gán nợ đến thời gian cũng đúng lúc quan trọng kia. Đó chẳng phải vì nàng biết hiện tại hắn không có bạc, nên buộc hắn phải đưa quân lương sao. Nữ nhân này rốt cuộc có biết đạo lý hay không? Lúc hắn biết được tình cảnh của nàng gian nan còn tự tổn hại lợi ích của mình để giúp nàng kia mà! Đậu Chính Húc nhìn hai tròng mắt sắp bốc hỏa của đối phương thì trong lòng nghĩ: Ngươi mới điên ấy.