Tử Kỳ bảo bảo bình thường cũng có lúc không gặp được a cha nhà mình, nhưng hôm nay khác thường như vậy, hóa ra là bởi vì bảo bảo mỗi tối đều ngủ trong phòng gia gia, nhưng hôm sau thức dậy lại nhất định muốn Ngải Thanh hầu hạ mặc đồ đút sữa, nhưng hôm nay Ngải Thanh dậy muộn, bỏ lỡ thời gian chiếu cố, bảo bảo không gặp được a cha nhà mình, thói quen trong lòng bị phá vỡ, lúc này mới dẫn đến trận khóc nháo sáng nay, có điều hiển nhiên, bảo bảo thành công rồi! "A cha, bảo bảo uống sữa chưa?" Khóc nháo lâu như vậy, không biết có phải đói rồi không. "Uống rồi, vừa ồn ào vừa uống sữa, một ngụm cũng không rơi. Tiểu tử này lanh lợi khiến người sợ luôn." Nhớ cảnh kỳ lạ lúc đút sữa buổi sáng, Lê Vân Thanh nhịn không được phun tào một phen. "Ha hả, đứa bé này tương lai sợ là sẽ ghê gớm lắm a." Vương tẩu đứng bên cạnh cười nói tiếp. Vốn là một câu vô tâm, lại không ngờ sẽ thành thật. Ngải Thanh dỗ bảo bảo trò chuyện mấy câu với Vương tẩu, liền về nhà cùng a cha. Trong viện, Trần Lương đang phân chia trái cây hôm qua hái ra mấy chậu gỗ, nghe thấy tiếng bước chân của hai người, ngẩng đầu hỏi, "Kỳ nhi ổn rồi?" "Ừm, ổn rồi. Ngươi đây là muốn phân chia sao, ta đến giúp." Nói rồi, Ngải Thanh theo bản năng đưa bảo bảo cho a cha. "A a ~~ hu hu ~~ nha nha ~~" Bảo bảo trong lòng lập tức nắm chặt cổ áo của Ngải Thanh không buông tay, trong miệng phát ra tiếng kháng cự rõ ràng. "Xú tiểu tử, có a cha thì không cần gia gia." Lê Vân Thanh trong lòng thật chua, có điều vẫn vào phòng lấy vải bọc ra, giúp Ngải Thanh buộc bảo bảo trước ngực y. Chỉ cần không rời khỏi a cha, bảo bảo cũng không hề gì, vui vẻ để người buột bé trên người a cha. Sau khi làm xong hết thảy, Ngải Thanh đỡ mông nhỏ của bảo bảo, chậm rãi ngồi trên ghế tre. "Thanh nhi, hai đứa hái quả lông này làm gì?" Lê Vân Thanh ngồi một bên, ghét bỏ bóp bóp kiwi, phát hiện lại vô cùng mềm, rất thoải mái, trừ đầy lông đáng sợ. Ngải Thanh cười cười, cầm một quả kiwi mềm lên, nhẹ nhàng lột vỏ, lộ ra thịt quả màu xanh, đưa đến trước mặt a cha, trong ánh mắt rõ ràng viết "mời nếm thử". Bỏ đi da lông mềm mềm kia, bên trong tựa hồ rất hấp dẫn người, hơn nữa Thanh nhi khẳng định như vậy, Lê Vân Thanh do dự một hồi, nhận lấy liền cắn một miếng, hơi có chút nhám miệng, nhưng cũng ngọt chua vừa phải, "Thanh nhi, quả lông này lại mỹ vị như vậy?" Ngải Thanh gật đầu, đem lời hôm qua nói với Trần Lương lặp lại một lần với a cha. Lê Vân Thanh cắn thịt quả, gọi Tô Dịch Dương đến, cũng lột một trái cho ông. "Thanh nhi, quả đỏ này là?" Tô Dịch Dương ăn kiwi trong tay Lê Vân Thanh, lại bị sơn tra trong sọt tre thu hút, nếu ông không nhớ lầm, quả tròn nâu đỏ này hẳn là có công hiệu tan bầm tiêu sưng, giảm cơn đau, tuần hoàn máu v.v "Dạ, quả này tráng bao tử tiêu thực, con muốn cắt nó thành lát phơi khô ngâm trà uống, còn lại ít thì ăn sống, cũng có thể làm thành bánh ngọt, mùi vị đều rất ngon." Ngải Thanh đáp. "Không ngờ đến trong núi này lại có bảo vật nhiều như vậy!" Tô Dịch Dương nghiền ngẫm nói. "Dạ, trong núi xác thực có rất nhiều quả dại và thảo dược, có lẽ do vị trí địa lý thôn Trần gia sinh sôi rất tốt." Ngải Thanh vừa nói vừa thuần thục lựa kiwi từ trong sọt ra, cứng để một bên khác. Tô Dịch Dương không lập tức nói lại, chỉ cúi đầu, như đang suy nghĩ, qua một hồi, mới lại ngẩng đầu, có điều lại nói với Trần Lương, "Lương nhi, lần sau hai chúng ta lại vào núi một chuyến." Trần Lương nhìn nhạc phụ, gật đầu. Bốn người sau khi chọn lựa trái cây thỏa đáng, Ngải Thanh ngẩng đầu nhìn trời, nhìn mặt trời này, cũng nên làm cơm trưa rồi, liền muốn đứng lên. "A?" "Sao vậy?" Trần Lương vội vàng đứng lên đỡ y. "Chân tê." Thì ra Ngải Thanh phải xử lý trái cây trong sọt tre, trong lòng lại địu bảo bảo, căn bản không dám ngồi ghế cao, sợ ép bảo bảo. Ngồi trên ghế thấp quá lâu, chân luôn co lại, không tê mới lạ. "Ngươi đừng động, ta xoa giúp ngươi." Trần Lương nói rồi liền ngồi xổm nhấc chân đối phương lên đặt trên đùi mình, cẩn thận xoa ấn. Lê Vân Thanh mếu máo, xoay đầu ra lệnh với Tô Dịch Dương còn vùi trong đống sơn tra, "Tô Dịch Dương, ta muốn cõng." "Hả?" Tô Dịch Dương mù mờ, Vân nhi sao sẽ có ý nghĩ như vậy. Lê Vân Thanh híp đôi mắt, lộ ra một cỗ nguy hiểm. Tô Dịch Dương thấy thế, vội vàng ngồi xổm, lộ ra cái lưng rắn chắc hướng đối phương. Lê Vân Thanh cười cười, trên mặt đầy vẻ đắc ý, không có nằm úp lên, lại cầm chậu gỗ đựng sơn tra lên lướt qua đối phương trực tiếp đến phòng bếp. Ngải Thanh và Trần Lương ngồi bên cạnh, nhìn rõ ràng hỗ động của hai cha, muốn cười mà ngại đối phương là trưởng bối, chỉ có thể liều mạng nhịn, bảo bảo trong lòng lại không hiểu khách khí, hướng gia gia cười khanh khách không ngừng. Sau khi xoa chân xong, Ngải Thanh kêu Trần Lương đem kiwi cứng và quả hồng về phòng hành hóa, quả chín thì được giữ lại, kiwi có thể ăn trực tiếp, quả hồng Ngải Thanh định làm thành bánh hồng. Phải nói bánh hồng này, Ngải Thanh kiếp trước từng ăn qua, nhưng nói đến tự mình động thủ làm lại chưa từng có, buổi sáng nói qua với Vương tẩu, biết được cách làm, liền hẹn buổi chiều đến nhà cùng làm bánh hồng. Sau cơm trưa, Vương tẩu đúng hẹn mà đến, bên người còn đi theo Vương Tiểu Hổ yên lặng. "Chào gia gia, chào Lương thúc, chào thím." Vương Tiểu Hổ không vui chào hỏi. "Đây là sao vậy?" Ngải Thanh có chút kỳ quái, Tiểu Hổ luôn hiếu động, hôm nay lại buồn thiu. "Haizz, tiểu tử này cũng không biết sao nữa, mấy ngày nay không thích ăn cơm, ngươi xem sắc mặt nó đều có chút xanh xao rồi." Vương tẩu đáp. (Sẽ không phải là có giun đũa đi?) trong lòng Ngải Thanh nghĩ thầm. "Đến đây cho ta xem xem." Tô Dịch Dương lên tiếng, gọi Tiểu Hổ đến. "Vậy thì thật sự thật cảm tạ ngài." Trên mặt Vương tẩu chứa ý cười, kéo Tiểu Hổ đi đến bên cạnh Tô Dịch Dương, nàng hôm nay mang theo Tiểu Hổ đến, vốn cũng là như vậy, dẫu sao cha của Ngải Thanh là một đại phu. Sau khi Tô Dịch Dương nhìn tưa lưỡi của Tiểu Hổ, bắt mạch, sắc mặt tự nhiên, nói, "Yên tâm đi, không sao, chỉ là dạ dày có chút khó chịu." Ngải Thanh nghe xong, biết cũng có lẽ là tiêu hóa của đứa nhỏ tạm thời không tốt, vội vàng từ trong bếp lấy ra ít sơn tra còn chưa cắt lát đã rửa sạch, bỏ vào trong tô sứ, giao cho Vương tẩu, "Tẩu tử, ngươi cho Tiểu Hổ ăn quả đỏ này, trị ăn không tiêu không tệ." Nói xong, Ngải Thanh lại lấy ra mấy quả sơn tra đưa cho Vương Tiểu Hổ, dịu giọng nói, "Tiểu Hổ, ăn thử xem." Kỳ thật Ngải Thanh vốn muốn lấy ít kiwi cho Tiểu Hổ nữa, nhưng nghĩ nhi đồng có thể mẫn cảm, cho nên chỉ lấy sơn tra này. Vương Tiểu Hổ nhìn quả đỏ trong tay, cầm lên cắn một cái, chua chua, lại chứa vị ngọt, mùi vị rất ngon. Nghĩ rồi, Vương Tiểu Hổ lại cắn thêm mấy cái. Tô Dịch Dương nhìn Ngải Thanh, như có điều suy nghĩ, ông có phải nên truyền y thuật cho Thanh nhi không. Vương tẩu nhìn Tiểu Hổ lại khôi phục mặt cười vốn có, trong lòng cảm kích bất tận với Ngải Thanh và cha y, lúc dạy Ngải Thanh làm bánh hồng càng ra sức. Không có lò hong khô hiện đại, Vương tẩu dạy Ngải Thanh quả nhiên là cách làm khô tự nhiên. Đầu tiên là chọn quả, quả này cần phải là chín muồi, hơn nữa tốt nhất là ít hột; tiếp theo là lột vỏ, quả hồng chín có chút mềm, vỏ không dễ lột, Trần Lương sợ Ngải Thanh cắt bị thương, không cho y động thủ, may mà Trần Lương là người thông minh, cộng với quanh năm lao động, đôi tay này sớm đã vô cùng linh hoạt, vỏ cũng rất nhanh lột xong. "Nhân lúc có mặt trời, các ngươi đi tìm vài cái chiếu tre, để quả hồng bên trên phơi chừng 10 ngày là được. Có điều, phải chú ý sương đêm, tìm chiếu đậy lên, còn có cứ cách hai ba ngày phải trở mặt một lần, nếu không thì sợ là phơi không đều." Vương tẩu nói với Ngải Thanh. "Ừm, ta nhớ rồi. Tẩu tử, vậy sau khi phơi xong, nên làm gì?" Ngải Thanh hỏi. "Sau khi phơi xong, nên phủ sương lên." "Phủ sương?" Ngải Thanh nghi hoặc. "Chính là đem bánh hồng phơi xong bỏ vào trong chậu bịt lại, để nơi khô ráo. Đây chính là hóng mát, phủ sương cũng càng tốt." Vương tẩu giải thích. Vương tẩu ở lại sau khi nói vài điều cần chú ý thì dắt Vương Tiểu Hổ đi. Trần Lương đến trong phòng tìm một tấm ván gỗ và một cái chiếu, đặt ván gỗ trên ghế gỗ với ánh nắng nghiêng, lại trải chiếu lên, cầm dây thưa cột bốn góc, sau khi trải bằng, cùng hai người Ngải Thanh, "nhạc mẫu" đặt từng quả hồng đã lột vỏ lên. Mặt trời xác thật chiếu lợi hại, làm xong loạt việc này, ba người đều đã đổ mồ hôi. Tô Dịch Dương vội vàng bưng nước, cầm khăn ướt đến bên cạnh Lê Vân Thanh ra vẻ ân cần, người sau cũng không khách khí, vừa hưởng thụ săn sóc phục vụ lau mặt của đối phương, vừa đón lấy nước trực tiếp uống. Ngải Thanh và Trần Lương đã quá quen với hiện tượng như vậy, hai người cầm chậu gỗ về phòng. "A a ~~~" Tiếng kêu khóc của hài nhi từ trong phòng truyền đến. Ngải Thanh vừa lau mặt xong vội vàng đến phòng hai cha, bế bảo bảo từ trong nôi ra, nâng trong tay từ từ lắc lư. "Ê ê a a ~" Bảo bảo vừa nhìn thấy là a cha nhà mình, lập tức ngừng kêu gào, đầy mặt thoải mái. Trái tim của Ngải Thanh a, tức thì tan thành vũng nước. Cũng không biết có phải bị ảnh hưởng chuyện ban ngày không, đến ban đêm lúc nên lên giường, bảo bảo vẫn không chịu rời khỏi Ngải Thanh. Ngải Thanh chỉ có thể ra sức bế, dỗ, hi vọng bé nhanh ngủ, hai cánh tay đều có chút cứng đờ. Trần Lương đau lòng, thử đón lấy bảo bảo trong lòng Ngải Thanh, đành chịu bé chỉ nhận định Ngải Thanh, dù là cha nhà mình cũng không khách khí kêu gào. Cuối cùng, thật sự hết cách, Trần Lương đề nghị, "A cha, nếu không thì chuyển giường gỗ của Kỳ nhi đến trong phòng bọn con đi, cơ thể của Thanh nhi hiện giờ cũng đã không sao." Lê Vân Thanh nhìn bảo bảo trong lòng Ngải Thanh, trong mắt đầy rối rắm, tuy nói bảo bảo do a cha nó chiếu cố là không thể tốt hơn, nhưng nói thế nào cũng nuôi bé hơn một tháng, thật không nỡ nha. Tô Dịch Dương nghe vậy, trong lòng sóng lớn trào dâng, cuối cùng tiễn được tổ tông này đi, phải biết, đều là bởi vì bé, cuộc sống phu phu của mình và Vân nhi hoàn toàn bị làm loạn, mình hiện giờ cũng chỉ 39, nghẹn khuất là không tốt cho thân tâm. Hiện giờ thân thể nhi tử đã khôi phục, con rể lại chủ động nêu ra muốn mang bảo bảo về phòng tự mình chiếu cố, mình sao có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy, "Vân nhi, Lương nhi nói đúng, Kỳ nhi theo Thanh nhi là rất tốt." "Ngươi là nói ta chiếu cố không thỏa đáng sao? Ngươi là đang chỉ trích ta sao?" Lê Vân Thanh quay đầu hung hăng trừng Tô Dịch Dương, trong lòng y vốn mâu thuẫn dị thường, tìm không được chỗ phát tiết, hiện giờ có người đụng đến, y sao có thể bỏ lỡ. "Không, Vân nhi, ngươi biết ta không phải ý này." Tô Dịch Dương luống cuống lắc đầu xua tay. "Ta không biết!" Nói xong, Lê Vân Thanh thở hồng hộc chạy ra phòng lớn về phòng mình, không bao lâu chuyển giường gỗ và một đống quần áo, đồ chơi của bảo bảo vào phòng Ngải Thanh. Ngải Thanh nhìn mà kinh hồn bạt vía, sau khi trao đổi ánh mắt với Trần Lương, mở miệng gọi a cha nhà mình, "A cha, con......." "A cha biết con muốn nói gì, a cha không tức giận, bạch nhãn lang này lợi hại, con ban đêm để ý nhiều chút." Lê Vân Thanh cắt ngang lời Ngải Thanh, y nào sẽ tức giận, đều là người một nhà, lại không phải cũng không gặp được bảo bảo nữa, chỉ là trong lòng nghẹn, vừa vặn Tô Dịch Dương đụng đến họng súng, mình còn có thể không nổi bão sao? Ngải Thanh nhìn a cha, thấy trong mắt đối phương xác thật không có ý giận, mới yên tâm. "Vân nhi, vậy ta....." "Ngươi đi khách phòng ngủ!" Nói rồi, Lê Vân Thanh liền sải bước đi tới phòng mình, nhanh chóng đóng cửa lại. "Vân nhi!" Tô Dịch Dương dậm chân kêu trời, mình là đã trêu ai chọc ai sao? "Cha, con đi lấy chăn mỏng và đệm cho cha." Nói xong, Trần Lương về phòng mình thu xếp. Ngải Thanh đồng tình nhìn cha mình, lại nhìn bảo bảo dị thường hưng phấn trong lòng, ở đáy lòng thở dài sâu sắc, (Bảo bảo, con a, lại gây họa rồi!) --------- Tgclmn: xin lỗi gia gia Lê Vân Thanh vất vả chiếu cố bảo bảo, cho nên tam bánh bao sẽ hảo hảo bên cạnh y, ha ha...... Ps: Lê Vân Thanh năm nay 36t, Tô Dịch Dương 39t, lúc Lê Vân Thanh sinh Ngải Thanh chỉ 20t, phải biết có thần y bên cạnh, loại bảo dưỡng này tất nhiên không tệ, cho nên hai người trông trẻ tuổi, giống như ca ca của Trần Lương, cũng không kỳ lạ.