Từ sau ngày bị trêu chọc đó, Lê Vân Thanh luôn căm ghét, hận không thể kéo kẻ đầu sỏ háo sắc kia ra, lột da rút gân uống máu. Chỉ hận mình lúc đầu không hỏi rõ họ tên người ta, giờ muốn tìm cũng không biết nguồn gốc, không thể làm gì. Lê Vân Thanh ở khách điếm buồn bực hai ngày, liền mở rộng lòng, một mặt mình không phải loại người quyết chết không buông kia, mặt khác mình còn phải tiếp tục du sơn ngoạn thủy, tâm tình bực tức thật sự không hợp xuất hành, cho nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn tận lực lắng đọng đoạn ký ức thật sự không tính là tốt kia. Ngày thứ ba, Lê Vân Thanh lại khôi phục như thường, sau khi thu xếp áo mũ ở khách điếm, liền ra cửa. Lê Vân Thanh không ngờ, mình chân trước vừa bước ra cửa lớn khách điếm, liền bị người theo dõi. Chiếm ưu thế cách Kinh Thành không xa, trấn nhỏ này tuy không lớn, lại dị thường náo nhiệt, phố lớn ngõ nhỏ người đông đúc, tiếng tiểu thương rao hàng liên tục không ngừng. Lê Vân Thanh là người thích náo nhiệt, nhưng không biết vì sao nhìn thấy cảnh phồn thịnh như hôm nay, y lại hoàn toàn không có tí hứng thú, chỉ có thể mờ mịt tùy ý đi dạo, dòng người ở đâu, y liền theo đó, không có phương hướng và mục đích. Cuối cùng thật sự hết cách, chỉ có thể lại về khách điếm. "Khách quan, ngươi sao quay lại vậy?" Tiểu nhị ca là người nhiệt tình, biết Lê Vân Thanh là người ra ngoài du ngoạn, cho nên liền có chút hiếu kỳ đối phương vì sao sớm như vậy đã về khách điếm. "Ừm, có chút vô vị, liền quay lại sớm." Lê Vân Thanh luôn nho nhã, đối với người khác cực kỳ ôn hòa, tuy trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn cười trả lời tiểu nhị. Tiểu nhị thấy đối phương xác thực vẻ mặt không tí hứng thú, nghĩ ngợi, linh quang chợt hiện, vội vàng đi tới, thấp giọng nói, "Khách quan, tiểu nhân biết một nơi, ngài nhất định sẽ có hứng thú." "Thật sao?" Lê Vân Thanh vội quay đầu nhìn chằm chằm tiểu nhị, trong ngữ khí đầy kinh hỉ, nếu xác thực có nơi thú vị như vậy có thể giải trừ cảm giác khó chịu không hiểu ra sao kia trong lòng mình mấy ngày nay, y trái lại rất mong chờ. Nhìn con ngươi phát sáng, tiểu nhị ca đỏ bừng mặt, lắp bắp đáp, "Ừ, trấn này tuy không lớn, nhưng lại cực kỳ giàu có và đông đúc." Gật đầu, điểm này Lê Vân Thanh rất tán đồng, đến mấy ngày nay đã cảm giác được, nghĩ ngợi, lại dùng ánh mắt ra hiệu tiểu nhị nói tiếp. "Con hẻm sát bên, ban đêm dị thường phồn thịnh, khách quan ngài đi xem thử liền biết." Tiểu nhị không tiếp tục nói nữa, chỉ là ánh mắt và nụ cười dị thường mờ ám, nói đến đây, hễ là nam nhân đều nên biết mình là đang nói nơi nào. "Ban đêm? Nhất định phải buổi tối sao?" Lê Vân Thanh nhíu mày, y muốn hiện tại đi xem thử cảnh phồn thịnh kia. "Ha hả, khách quan, này sao được a, ngài quá nóng lòng, con hẻm này a, phải chờ ban đêm mới náo nhiệt." Tiểu nhị nhìn khách quan trước mắt, có chút không tin được, dẫu sao tướng mạo khách quan này thật nhìn không ra là người khao khát như thế a. "Ồ, đa tạ!" Haizz, xem ra vẫn phải ở trong phòng cả buổi chiều, không bằng ngủ một giấc. Ăn tối xong, Lê Vân Thanh thu xếp một phen liền ra khỏi khách điếm, tất nhiên, người theo dõi phía sau y cũng không phát hiện. Dựa theo chỉ thị của tiểu nhị, y rất nhanh đã đến con hẻm sát bên, đứng ở lối vào, nhìn phía trước, xa hoa trụy lạc, bóng người tới lui, một cảnh ca múa mừng thái bình. Từng hàng nữ nhân, trên mặt trét đầy son phấn dày, đứng trên phố lớn mời chào khách đi ngang qua. Lê Vân Thanh từ bé đã cùng sống với nghĩa phụ là phu tử, sách trái lại đọc không ít, nơi phong hoa tuyết nguyệt này tuy chưa từng đi, nhưng cũng từng xem qua trên thư tịch nào đó, cảnh trước mắt không phải là "kỹ viện" viết trên sách sao! "Ôi chao, khách quan thật anh tuấn a, vào ngồi chút đi, Yên Chi, Liễu Hồng mau đến tiếp khách___" Lê Vân Thanh bỗng chốc thẹn đỏ mặt, mặt nhỏ trắng nõn không bôi son phấn kia lộ màu đỏ tự nhiên, đẹp hơn mấy vị nữ tử trước thanh lâu, hai cánh tay bị hai người ôm, ngực to đôi khi mờ ám cọ sát. "Mau, mau, ngươi buông tay cho ta." Lê Vân Thanh muốn giãy thoát, nhưng nhất thời xấu hổ, cứ thế không thể giãy ra, lời nói cũng có chút rối loạn. "Ai da, khách quan, đừng ngại ngùng, mau vào đi, để nô gia hầu hạ." Bị người ở trên phố lớn trước mặt mọi người lôi kéo, tuy ở con phố này là chuyện rất bình thường, nhưng Lê Vân Thanh vẫn tức giận dị thường, mặt nhỏ trắng nõn vốn đỏ thẫm hiện giờ đã có vẻ giận. Có lẽ là bị phẫn nộ đột ngột của Lê Vân Thanh dọa, hai cô nương ôm cánh tay y lập tức thả ra, Lê Vân Thanh nhân lúc đối phương ngớ người vội vàng thoát thân. Lúc hoảng loạn, Lê Vân Thanh chạy thoát không đi trở về, mà chạy tới trước, trên phố phía trước hiển nhiên thanh tịnh không ít, trong không khí cũng không còn mùi son phấn sặc mũi. Đột nhiên, một tiếng đàn u nhã từ trên lầu phía trước truyền ra, Lê Vân Thanh cũng từng học đàn, nghe tiếng đàn kia, chỉ thấy cả người thoải mái, dư âm văng vẳng không ngừng bên tai. Mang theo hiếu kỳ và kinh hỉ, Lê Vân Thanh vào tòa nhà đó. Bên trong bố trí cực kỳ nhã nhặn, trúc xanh bao quanh, trong không khí bay mùi thơm nhàn nhạt, lại cũng không nồng, rất dễ ngửi. Chỉ là vì sao toàn là nam tử? Lê Vân Thanh lúc này làm sao cũng không ngờ mình lại đánh bậy đánh bạ vào tiểu quan quán có tiếng nhất trong trấn___Thanh Phong Lâu. "Khách quan, mời bên trong." Một tiểu đồng thanh tú thấy Lê Vân Thanh, vội đón tiếp. Sau khi dẫn y lên nhã gian tầng hai, hỏi, "Khách quan, ngài muốn uống rượu không?" "Ách, trúc diệp thanh." Lê Vân Thanh là lần đầu tiên đến nơi thế này, y cũng không biết là làm gì, chỉ cảm thấy tiểu nhị của khách điếm này thật nhiệt tình, mình còn chưa nói gì, đã dẫn mình lên. "Tiểu nhân liền đem đến cho ngài, ngài chờ lát." Nói rồi, tiểu đồng nhẹ nhàng đóng cửa lui ra ngoài. Ngoài cửa phòng. "Nhớ làm thế nào chưa?" Một khuôn mặt gầy, trên mặt đầy vẻ dữ tợn. "Tiểu nhân biết, Chu gia ngài yên tâm." Tiểu đồng vừa nãy từ trong phòng Lê Vân Thanh lui ra cuống quýt gật đầu. "Ừ, bỏ thuốc này vào trong rượu, nếu làm xong, gia bọn ta có thưởng." Nam nhân mặt gầy ném một thỏi bạc và thuốc cho tiểu đồng, xoay người rời khỏi. Tiểu đồng nhìn thỏi ngân lượng kia, trên mặt đầy vui vẻ, vội vã xuống lầu. Hai người đều không phát hiện ở ngã rẽ cầu thang, một bóng dáng cao to nhìn rõ hết âm mưu của hai người. "cốc, cốc." "Vào đi." Lê Vân Thanh đang dựa trước cửa sổ nhìn chính giữa đại sảnh, thưởng thức tiếng đàn ưu mỹ. "Khách quan, trúc diệp thanh của ngài đây." Tiểu đồng cẩn thận đặt khay trong tay xuống, lại châm một ly rượu đưa cho Lê Vân Thanh. "Ồ, cảm ơn." Lê Vân Thanh không nghi ngờ, uống cạn. Nhìn đối phương uống cạn rượu, trên mặt tiểu đồng đầy vẻ thực hiện được, có điều cũng chỉ trong nháy mắt, Lê Vân Thanh không hề phát hiện. "Khách quan, vậy ngài nghe tiếp, tiểu nhân ra ngoài, nếu có việc, gọi một tiếng là được." Vô cùng cung kính, tiểu đồng cúi đầu. "Ừ, ra ngoài đi." Lê Vân Thanh cũng không quản đối phương, lại rót ly rượu cho chính mình, dựa song cửa sổ tiếp tục nghe tiếng đàn trong đại sảnh. Ngoài phòng. "A! Đại hiệp tha mạng a, tiểu nhân trên có mẹ già 80 dưới có....." "Câm miệng!" Tô Dịch Dương không kiên nhẫn hét ra tiếng. "Vâng." Tiểu đồng lập tức lấy tay che miệng mình, sợ phát ra âm thanh. "Nói, ngươi vừa nãy đã đem gì vào?" "Kêu ngươi nói!" Đầu mày của Tô Dịch Dương rõ ràng lộ ra ý tức giận. "À, trúc diệp thanh." Tiểu đồng vội vàng đáp. "Đừng lừa ta, trừ phi ngươi muốn chết." Nói rồi, Tô Dịch Dương làm động tác kề đao tới cổ đối phương. "Này, đại gia ta...." "Hử?" Nhíu mày híp mắt, tín hiệu nguy hiểm. "Trong rượu đã bỏ xuân dược thượng đẳng." Tiểu đồng thấy thế lập tức nhắm mắt, một hơi nhanh chóng nói ra ngọn nguồn, không dám nhìn nam tử làm người không thở nổi trước mắt. "Chết tiệt, ai kêu làm?" Dựa trên lan can, Tô Dịch Dương toàn thân đều không ngừng tức giận, đó là mồi của mình, ai dám tìm chết. "Là, là___" Tiểu đồng không biết nên nói hay không, dẫu sao vị gia kia cũng không phải dễ chọc a, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tô Dịch Dương đang đến gần mình, "Là Chu thiếu gia phía đông trấn." "Chu thiếu gia của tiệm gạo Chu gia kia?" "Vâng vâng, đại gia, tiểu nhân không dám giấu diếm." "Hừ. Biết rồi." Tô Dịch Dương gật đầu ra hiệu đối phương đi. "Ối, tiểu nhân đi liền, cảm ơn đại gia, cảm ơn." Tiểu đồng xoay người muốn đi, nhưng chưa đi hai bước, đột ngột ngửi một mùi hương kỳ đị, người liền ngã xuống. Tô Dịch Dương vác người lên, trực tiếp ném vào phòng củi. Đột nhiên nghĩ đến Lê Vân Thanh còn ở trên lầu, vội vàng lên lầu. Tô Dịch Dương trước giờ đều rõ mình là người thích nam sắc, tuy không người ái mộ, nhưng cũng chưa từng ủy khuất dục vọng của mình, cho nên tiểu quan quán liền thành nơi ông thường xuyên quanh năm nán lại. Hôm nay, vốn cũng là muốn đến tìm thú vui, lại có chút cụt hứng, một mình ở đại sảnh uống rượu sầu, đột nhiên thấy bóng người quen thuộc, lúc này mới nhớ đến mỹ nhân chua ngoa ngày đó, đáy lòng hiếu kỳ liền đi theo, nhưng không ngờ lại phát hiện quỷ kế của tiểu đồng cùng nam nhân mặt gầy kia, liền muốn yên lặng xem biến, chờ lúc hành động. Tiếp theo đã phát sinh màn chặn đường ép hỏi kia. Tô Dịch Dương vừa đẩy cửa phòng ra, trong phòng không có người khác, cũng không có tiếng đánh nhau, có lẻ Chu mập hẳn còn chưa chạy đến; thế là lại vào gian trong, phóng tầm mắt nhìn, liền thấy trong giường lờ mờ nằm một người, nhưng bị màn giường mỏng che mất, nhìn không rõ lắm, nhấc chân đi tới, kéo màn giường ra. Chỉ một cái nhìn, Tô Dịch Dương liền cảm thấy hô hấp đình trệ, khí huyết trào lên, hạ thân cũng xao động. Chính giữa giường đỏ tươi, đang nằm chính là Lê Vân Thanh bị hạ xuân dược. Có điều, bởi vì toàn thân khô nóng khó nhịn, quần áo trên người sớm đã bị kéo lộn xộn không chịu nổi, lộ ra cả hai vai trắng ngần và mảng ngực trắng sáng, quần lót ở hạ thể đã bị đôi chân cọ đi, đôi chân trần truồng trắng ngần thon dài từ vạt áo ẩn ẩn lộ ra, trong miệng nhỏ hồng hào liên tục toát ra tiếng rên rỉ, "Ưm....thật nóng....a....giúp ta...." "Yêu tinh!" Vừa nói xong, Tô Dịch Dương lập tức nhào lên, đôi tay không ngừng vuốt ve thân thể non mềm sờ rất sướng dưới thân, đôi môi mút chặt khóe miệng đối phương, liều mạng gặm. "Ưm, thật thoải mái....." Cảm nhận được hơi lạnh trên người, Lê Vân Thanh vô thức dựa đến, đầu vùi trước ngực đối phương, lại châm lửa cọ sát hai cái. "Đây là ngươi tự tìm!" Không thể nhịn được nữa, Tô Dịch Dương vươn tay kéo chăn đỏ qua quấn người lại, ôm ra cửa phòng, vào phòng đối diện mình đặt trước. "Ưm, đừng, thật nóng." Bị chăn đỏ bọc lấy cơ thể, cảm giác khô nóng trên người càng thêm mãnh liệt, Lê Vân Thanh nhịn không được muốn kéo ra. "Ngoan, ta giúp ngươi." Tô Dịch Dương cười ở bên tai đối phương, khẽ nói, đôi tay lại không ngừng nghỉ, lột người sạch sẽ. Cơ thể non mềm, trắng nõn, ở trên chăn đỏ, lộ ra mị hoặc yêu diễm, Tô Dịch Dương lần đầu tiên mất mặt chảy máu mũi. Phẫn nộ kéo khăn trên bàn qua, ra sức lau mũi hai cái, cũng không nhịn được nữa nhào lên. "A~~~~~" Hôm sau, trong Thanh Phong Lâu truyền đến một tiếng hét chói tai kinh thiên động địa, đánh thức không ít người đang say sưa trong mộng đẹp. "Bảo bối, làm gì hét lớn như vậy, sẽ đánh thức người khác." Tô Dịch Dương khó chịu xoa lỗ tai của mình, trên mặt vẫn là mệt mỏi, hết cách, đối phương thật sự quá mức mỹ vị, mình là muốn ngừng mà không được, thẳng đến sáng sớm mới ngủ. "Ngươi khốn kiếp, sắc quỷ, đê tiện, ngươi đã làm gì ta?" Tuy hỏi như vậy, nhưng nhìn chấm lốm đốm trên cơ thể trần trụi của hai người, còn có cảm giác đau đớn chỗ đó truyền tới, không cần nghĩ cũng biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. "Ta đã cứu ngươi!" Híp mắt, Tô Dịch Dương đáp. "Cứu ta? Ngươi có bệnh!" Lê Vân Thanh trừng đối phương, trong mắt đầy lửa. "Đừng ồn...." Thật sự không chịu được giọng lớn của đối phương, Tô Dịch Dương lại nhào lên, trực tiếp dùng miệng bịt đôi môi đối phương. "Ô ô ô ô...." Lê Vân Thanh trợn tròn hai mắt, không dám tin, muốn thoát khỏi giam cầm của đối phương, lại làm sao cũng giãy không ra. Cho đến khi Lê Vân Thanh đỏ bừng mặt, hô hấp không thông, Tô Dịch Dương mới thỏa mãn rời khỏi đối phương, ngón tay sờ hai má đối phương, dịu giọng nói, "Ta thật sự đã cứu ngươi." Tiếp theo, Tô Dịch Dương đem chuyện đêm qua mình tình cờ gặp y ra sao, đánh đập kẻ đánh lén thế nào, anh hùng cứu mỹ nhân thế nào, giải "độc" thay đối phương thế nào thêu dệt động lòng người vạn lần hơn trên sách viết, cuối cùng, lại thêm một câu, "Bảo bối, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, ta yêu ngươi!" Lê Vân Thanh là người thông minh, này không cần nghi ngờ, buổi sáng tỉnh lại phát hiện mình đã bị người chiếm thân, trong lòng đầy hận ý, nhưng phát hiện đối phương lại là "thần y mặt đen" ngày đó, không biết vì sao hận ý mất hết, cũng không chán ghét, chỉ còn lại tức giận toàn thân tâm, vừa nãy chửi bới đối phương như vậy cũng chỉ là thật sự tức đối phương lại là người hèn hạ như vậy bỏ thuốc chiếm tiện nghi của mình, nhưng lúc này nghe một phen giải thích rõ ràng bịa thêm của đối phương, không biết là nguyên do gì, cơn tức trong lòng lại tiêu tan không ít, nhất là nghe câu cuối cùng, nghe ra được, đối phương lúc nói lời này, là chân thành. "A cha, đó gọi là nhất kiến chung tình!" Ngải Thanh ngồi bên cạnh trực tiếp cho ra đáp án kinh người mà lại chính xác. "Sao có thể, cha ngươi lúc đó trêu chọc ta như vậy, ta sao sẽ nhất kiến chung tình với hắn." Lê Vân Thanh lập tức phản bác, nhưng tiếng lòng nói y biết, lời của Ngải Thanh là đúng, tuy dáng vẻ lúc đó của đối phương như tên lưu manh vô lại, nhưng mình xác thực đã động lòng. "A cha, cha lúc trước đều phong lưu như thế sao?" Ngải Thanh sau khi lại thêm ít củi lửa vào trong lò, vô thức buột miệng nói ra nghi vấn trong lòng, may mà Trần Lương không đi tiểu quan quán, không đúng, chỉ đi qua một lần, nhưng đó không tính. "Răng rắc......" Trong phòng vang lên mấy tiếng siết chặt hai nắm tay. Ngải Thanh nghe thấy vội vàng xoay đầu nhìn a cha mình, hai má vốn vẫn thẹn đỏ lúc này sớm đã dữ tợn như la sát nhập thể, cả Ngải Thanh cũng không nén được rùng mình, cẩn thận mở miệng, "A cha, người không sao chứ?" Lê Vân Thanh không để ý lời của Ngải Thanh, trong đầu đều là câu "cha lúc trước đều phong lưu như thế sao", không sai, đây chính là điểm vướng mắc từ trước đến nay trong lòng y, tuy Tô Dịch Dương sau khi có y cũng không đi qua chốn phong nguyệt nữa, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến nợ phong lưu lúc trước của hắn, cơn tức trong lòng cũng không sao yên được. "Trứng gà đỏ nấu xong chưa?" Một giọng nam đột nhiên vang lên ở phòng bếp. Nhắc tào tháo, tào tháo đến. Tô Dịch Dương ôm bảo bảo trong tay, lúc này đang đứng ở cửa phòng bếp. "Cha, người tự cầu nhiều phúc!" Ngải Thanh đi đến bên cạnh cha mình, nhỏ giọng nói, đáng tiếc nhìn đối phương một cái, vẻ mặt "lực bất tòng tâm", đón lấy bảo bảo trong tay đối phương đi thẳng ra khỏi phòng bếp. "Vân nhi, Thanh nhi sao vậy?" Tô Dịch Dương cảm thấy có chút lạ lùng, đi đến bên người Lê Vân Thanh, hoàn toàn không phát hiện hàn lộ trên mặt đối phương lúc này. "A.....Vân nhi, ngươi mau thả tay, đây lại là sao vậy?" Nhìn Tô Dịch Dương ở cửa phòng bếp đột nhiên tai phải mình bị người hung hăng nhéo, vội kêu la để người buông ra. "Tô Dịch Dương, chúng ta ngủ riêng!" Nói xong, Lê Vân Thanh lại tăng thêm lực trên tay, hung hăng giẫm đối phương mấy cái, mới phẫn nộ rời đi. "Vân nhi, đây là vì sao a?" Tô Dịch Dương cảm thấy mình thật vô tội, mình cái gì cũng chưa làm a! Trần Lương đang bện hàng rào ở trong viện đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm từ trong bếp truyền tới, cơ thể run run, ngẩng đầu hỏi Ngải Thanh ngồi bên phải mình đang chọc bảo bảo, "Thanh nhi, đã xảy ra chuyện gì?" "Không, chuyện của cha và a cha, chúng ta đừng để ý." Ngải Thanh lắc trống bỏi trong tay, tùy ý đáp, bảo bảo nằm trong lòng y, cười khanh khách không ngừng. "Đúng rồi, ta cảnh cáo ngươi a, nhất thiết đừng vào chốn phong nguyệt kia nữa, nếu không thì, kết cục của cha hôm nay chính là chuẩn bị cho ngươi." Nói xong, Ngải Thanh ôm bảo bảo vào phòng. Trần Lương ngồi xổm, vẻ mặt kiên định, đã có giáo huấn thê thảm của cha, mình sao có thể tái phạm! ----------- Tgclmn: hồi Lê Vân Thanh còn trẻ, quốc gia còn chưa cho phép nam nam thông hôn, cho nên tiểu quan quán là sẽ không phồn hoa náo nhiệt như kỹ nữ quán.