Ăn tết xong, cuộc sống liền như dòng suối không ngừng, lặng im chảy. Vừa vào trung tuần tháng 1, theo nhiệt độ không ngừng tăng lên, Ngải Thanh đã mang thai hơn ba tháng chứng ham ngủ cũng ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày đều vô tri vô giác, không đến giờ ngọ tuyệt không thể rời giường, vội vàng được hầu hạ ăn cơm, rồi rất nhanh lại muốn ngã đầu ngủ. Trần Lương có chút lo lắng, nhưng nhạc phụ thần y xác định nói với hắn đây là triệu chứng điển hình lúc nam tử Hạnh tộc mang thai, thời kỳ ham ngủ cũng tương đối dài hơn nữ tử mang thai bình thường. Biết là hiện tượng mang thai bình thường, Trần Lương cũng không thể làm gì, chỉ có thể tìm cách càng săn sóc chiếu cố Ngải Thanh. Ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn như hiện giờ, cộng với mang thai, cho dù Ngải Thanh nhỏ bé yếu ớt nữa, vóc dáng cũng sẽ giãn nở không ít. Ngải Thanh không phải người thích đẹp, nhưng nhìn bụng không ngừng nhô lên và hai má nở nang, có giây phút trong lòng cũng có chút không tự nhiên. Ý nghĩ của Trần Lương lại vừa vặn tương phản, dáng người Ngải Thanh lúc trước tuy mảnh mai, nhưng chung quy có chút gầy yếu, nhưng hiện tại, mặt trắng nõn mềm mịn đã có chút thịt, tròn trịa, nhéo như bông vải mềm mại, càng lộ vẻ thoải mái và đàn hồi, thắt lưng nở nang ôm càng có cảm giác mượt mà, rất dư dật rất chắc nịch, càng lộ vẻ khỏe mạnh. Khoảng thời gian này, Ngải Thanh hiếm khi tỉnh táo một lần, nghĩ gần đây trải qua thật có chút nhàm chán và vô lực, liền định ra ngoài đi lại chút, xem như giải sầu, nhưng mấy người a cha vô luận thế nào cũng không yên tâm, sợ nhất y đi hồi ngã một bên ngủ say, đành chịu, Ngải Thanh đành phải đáp ứng không đi lại, chỉ đến nhà Vương tẩu bên cạnh trò chuyện, thấy ở ngay bên cạnh, mấy người lúc này mới yên tâm, cho phép y. Không dễ dàng được cơ hội ra ngoài, Ngải Thanh có chút chờ không kịp, cảm nhận hơi ẩm và ấm nhàn nhạt trong không khí, tinh thần cả người cũng vô cùng khoan khoái! Vừa đến cửa nhà Vương gia, Ngải Thanh liền thấy Vương Tiểu Hổ nhanh chóng vụt chạy đến mình, mới qua cái tết, không biết vì sao Ngải Thanh cảm thấy tiểu tử này lại cao lên cường tráng không ít, chính là bởi vì vóc dáng này, mới làm mình lúc đầu tưởng Tiểu Hổ đã là đứa bé 6t, lúc tết cho tiền lì xì mới biết thì ra đứa nhỏ này mới 4t. "Thím, thím, người thật lâu không đến a." Tiểu Hổ là rất thích người thím này, vì thím, Tiểu Hổ tuổi nhỏ trong lòng đã hạ quyết tâm tương lai nhất định phải lấy một thê tử hiền thục dịu dàng như thím, nhưng thời gian này nó mỗi lần khi đến nhà Lương thúc, đều sẽ được báo thím đang ngủ, thật tiếc nuối nha. "Đúng vậy, cho nên hôm nay đến thăm Tiểu Hổ của chúng ta. Ha hả." Ngải Thanh kéo tay của Tiểu Hổ qua đi thẳng vào trong viện Vương gia, "Cha mẹ Tiểu Hổ có nhà không?" "Dạ, cha không có, mẹ ở trong phòng may đồ. Con dẫn thím vào phòng tìm mẹ." "Được." Vừa vào phòng, liền thấy Vương tẩu ngồi bên bàn đang cầm kim chỉ chuyên chú may, nếu không phải Tiểu Hổ lên tiếng, nàng sợ là sẽ không phát hiện hai người vào phòng. "Ôi, là Ngải Thanh à." Từ sau khi biết Ngải Thanh là nam nhi, Vương tẩu cũng không gọi Ngải Thanh là "muội tử" nữa, trực tiếp sửa miệng gọi tên; lúc này đột nhiên thấy Ngải Thanh xuất hiện trong phòng nhà mình, vội vàng buông việc may vá trong tay xuống, đi qua đỡ Ngải Thanh ngồi xuống, lại thêm ly nước ấm đưa cho y, "Hôm nay sao đến đây, mang thai ba tháng đầu, phải chú ý chút." Đúng, hồi trước dưới sự đạo diễn một loạt sự kiện "bất ngờ" của cha và a cha Ngải Thanh, hiện tại người cả thôn Trần gia đều biết Ngải Thanh mang thai, Ngải Thanh và a cha y chính là nam tử có thể mang thai sinh con mang đến vận phúc cho thế nhân, đầu tiên là sững sờ, tiếp đó là cuồng hỉ. Nghĩ năm đã qua, từ sau khi Ngải Thanh đến, trong thôn xác thực là xảy ra không ít hỉ sự, lương thực bội thu, tào phớ có thể ăn, hoàng đế ban biển, khó trách cả Trần lão gia người địa vị cao như vậy cũng phân biệt đối xử với y, còn nhận y làm nghĩa tử........ Này quả thật là người có phúc a, nếu vô phúc, sao trời xanh phù hộ, lại cả nam tử cũng có thể mang thai! Tuy nói thôn dân có thể tiếp nhận sự thật Ngải Thanh và a cha y có thể mang thai nhanh như vậy, một nửa là xuất phát từ lời nói "vận phúc" kia, nhưng cũng có một nửa là bởi vì thái độ làm người của Ngải Thanh và Trần Lương, hai phu phu đều thiện lương hiền lành, chịu khó giỏi giang, thường ngày qua lại với người khác rất tốt, giúp người làm niềm vui, người như vậy sao có thể sẽ không được hoan nghênh? "Khoảng thời gian trước có chút ham ngủ, nhân hôm nay đầu óc tỉnh táo liền đến đây." Ngải Thanh giải thích với Vương tẩu, mắt lập tức lại chuyển đến quần áo chưa hoàn thành trên bàn, "Tẩu tử đây là đang làm gì?" "À, sắp vào xuân, ta mấy mấy cái áo cho Tiểu Hổ." Hai người vốn quen thân, Vương tẩu cũng không khách khí nữa, cầm áo trên bàn lên lại bắt đầu may, vừa làm vừa trò chuyện với Ngải Thanh. Nhìn Vương tẩu đang nghiêm túc may áo cho hài tử của mình, ánh mắt chuyên chú lại xen chút dịu dàng, toàn thân như bọc một lớp ánh sáng, đó là ánh sáng mẫu ái! Nghĩ hồi, Ngải Thanh liền phủ bàn tay lên mặt bụng đã có chút nhô lên, cách áo chậm rãi vuốt ve trái phải, như có điều suy nghĩ. "Đây là sao vậy?" Vốn Vương tẩu đang may áo, phát hiện Ngải Thanh ngồi rất lâu đều không nói chuyện, liền ngẩng đầu muốn hỏi, lại phát hiện đối phương bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ, tưởng đã xảy ra chuyện gì, liền vội vàng hỏi ra tiếng. "A, không, không sao," Đột nhiên bị Vương tẩu đột ngột lên tiếng đánh thức, Ngải Thanh mới từ trong suy nghĩ hồi thần lại, dừng chút, mới cẩn thận hỏi, "Tẩu tử, cái kia, ta cũng muốn may mấy cái áo, ngươi có thể dạy ta không?" Thì ra là vì cái này! Nhìn bàn tay Ngải Thanh còn đặt trên bụng, Vương tẩu đại khái cũng đã biết đối phương vừa nãy nghĩ gì, cười đáp, "Ta tưởng là chuyện lớn gì, được, ngươi chờ chút, tẩu đi lấy ít kim chỉ, vải." "Ừm, cảm tạ tẩu." Hướng Vương tẩu đứng lên đi ra cửa phòng, Ngải Thanh cười hô lớn. "Này có gì mà tạ, chờ tẩu." Ngải Thanh không thích may vá thêu thùa, quần áo bình thường đều là Trần Lương mua may sẵn, lúc thật sự cần cũng đều là tìm Vương tẩu giúp, nhưng hôm nay khi y nhìn thấy Vương tẩu may áo cho Tiểu Hổ, toàn thân tỏa ra ánh sáng tình mẹ, không biết sao, liền đột nhiên nhớ đến bảo bảo trong bụng chưa ra đời của mình, Ngải Thanh tức thì cảm thấy trong lòng có xung động, tình kết rất mạnh mẽ quấy rối thân tâm khuyến khích y, cổ động y, thúc giục y học may vá thêu thùa, y muốn may một cái áo cho bảo bảo, chỉ một cái, lượng không nhiều, nhưng lại nhất định phải làm, đây là suy nghĩ duy nhất lúc này của Ngải Thanh. Ngải Thanh cũng xác thực làm được lời hứa của mình, có điều có chút tính sai, áo không chỉ một cái, ai kêu bảo bảo trong nhà nhiều như vậy, dù sao cũng phải đối xử công bằng mới được a! Vương tẩu đã dạy Ngải Thanh may vá cả chiều, không thể không thừa nhận, Ngải Thanh xác thực có thiên phú, hoặc là nói, người một khi trong lòng có loại tín niệm nào đó, hiệu suất tất nhiên khỏi phải nói. Nếu không phải Trần Lương đến thúc giục Ngải Thanh về nhà ăn cơm, phỏng chừng hai người đã quên luôn thời gian. Ngải Thanh hạ quyết tâm, lại học may vá với Vương tẩu hai ngày, sau khi được Vương tẩu đồng ý, Ngải Thanh lúc này mới yên tâm về nhà, hối Trần Lương đến trong trấn mua vải và kim chỉ, bận hơn nửa tháng, tốn không ít kim chỉ và vải, lúc này mới hoàn thành một cái yếm lót của em bé! Yếm nhỏ đỏ thẫm, chính giữa là một con thỏ nhỏ dùng chỉ trắng thêu thành, mắt đỏ, tai dài thông minh, nhìn thế nào cũng khiến người thích, quanh yếm thì là bốn chữ "phúc" dùng chỉ vàng kim thêu thành, còn là bút tích của Trần Lương, chữ viết không lớn, bốn phía đối xứng, phước lành tràn đầy! Nhưng ai cũng không ngờ, yếm đáng yêu như vậy, sau này lại thành sai sót lớn nhất trong đời đại bánh bao, sau khi bị vị kia nhà cậu cầm đến tay, lại đã thành thứ bản thân bị trêu chọc, quấy rầy cả đời! Thật gọi là thế sự khó lường! Có điều dễ nghe chút, đó chính là nhân duyên trời định, ai cũng không thoát được! ------- Tgclmn: đừng cảm thấy gì mà chỉ có nữ tử mới có thể may vá a, kỳ thật có rấtnhiều nam nhân đều biết, ba và mẹ tôi đều biết may đồ. Haha, spoil một cái, bảo bảo của Ngải Thanh không chỉmột đứa nha, câu chuyện của các bảo bảo cũng đã nghĩ xong rồi, tôi thật có xung động đi viết phiên ngoại nha.