Trần lão gia phải về Kinh Thành! Ngải Thanh và Trần Lương cũng là mấy ngày trước đến nhà nghĩa phụ bái phỏng mới biết tin, khoảng thời gian trước phu phu hai người bận việc thu hoạch vụ thu mà ít đến nhà bái phỏng nghĩa phụ, nghĩa phụ cũng chú ý đến cái này, cho nên ông nhiều lần đến cửa tìm Ngải Thanh và Trần Lương. Hiện giờ nghĩ kỹ, nghĩa phụ đến thôn Trần gia cũng xác thực hơn một tháng, nên là ngày về Kinh rồi, nhưng đối với Ngải Thanh vừa có được phụ ái mà nói, nghe thấy nghĩa phụ về Kinh trong lòng vẫn vô cùng lưu luyến. Ở trong mắt người ngoài, Trần lão gia có lẽ chỉ là đại quan công chính nghiêm minh, nhưng trong mắt Ngải Thanh, cởi bỏ áo quan, nghĩa phụ kỳ thật là một người vô cùng ôn nhu, tuy thời gian ở cùng nghĩa phụ không dài, nhưng Ngải Thanh chính là có cảm giác như vậy. Hiện tại, trừ ba viện trưởng và vú nương, nghĩa phụ chính là người trong lòng y kính yêu nhất. Trên bến đò bờ sông chen đầy thôn dân đến tiễn cả nhà Trần lão gia, Trần lão gia sau khi chào mọi người, liền đơn độc gọi Ngải Thanh và Trần Lương lên. "Thanh nhi, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, nếu hôm khác hai người các con đến Kinh Thành, nhớ đến thăm nghĩa phụ." Trần lão gia yêu thương nhìn hai người trước mắt. "Nghĩa phụ___" Ngải Thanh không thích ly biệt, tư vị đó thật khiến người khó chịu, giống như đột nhiên rút đao chặt đứt tình nghĩa không dễ có, ngực ngột ngạt thở không nổi. Kể từ khi xảy ra tai nạn giao thông đến dị thế ly biệt mãi mãi với ba mẹ viện trưởng và bạn bè trong cô nhi viện, cam chịu gả thay tách khỏi vú nương Anh nhi, hiện nay phụ ái không dễ có được lại ly biệt, kết cuộc này không khỏi quá mức tàn nhẫn. Nhìn y hốc mắt ửng đỏ, Trần Lương chỉ nắm chặt đôi tay lẫn nhau. "Nghĩa phụ, đây là bánh ngọt và món ăn con làm, người cầm trên đường ăn. Phải chú ý thân thể của mình, mùa đông sắp đến, mặc thêm áo đừng để cảm lạnh, còn có....." Tuy đã cố nén lại, nhưng Ngải Thanh vẫn nhịn không được rơi lệ, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào, Trần Lương vội vàng lấy tay áo nhẹ nhàng lau cho y. "Tiễn quân ngàn dặm cũng phải chia ly, Thanh nhi, ngày khác con và ta sẽ có ngày gặp lại, năm sau nghĩa phụ nhất định sẽ lại về, hai con nếu có thời gian cũng đến thăm nghĩa phụ." Trần lão gia tự nhận là người lòng dạ sắt thép, nhưng hiện giờ nhìn nghĩa tử không ngừng rơi lệ trước mắt, trong lòng mềm mại. Ông thừa nhận, lúc đầu nhận Thanh nhi làm nghĩa tử là có tư tâm, nhưng sau khi ở chung, ông liền hoàn toàn bị sự thiện lương và đơn thuần của đối phương thu hút, càng ở chung với y, càng yêu thích, có lẽ không phải mình bảo hộ Thanh nhi, mà là Thanh nhi cứu vớt thuần hóa trái tim thương tích đầy mình của mình. "Nghĩa phụ, ta và Thanh nhi nhất định sẽ đến thăm người." Ngải Thanh đã thút thít không thể nói, Trần Lương liền đáp thay. "Ừ. Trần Lương, ngươi tiến lên một bước, nghĩa phụ có lời nói với ngươi." Trần Lương nhìn Ngải Thanh, thả tay đi lên thấp giọng nói, "Nghĩa phụ, Trần Lương ta tuyệt không phải người tham sống sợ chết, đời này để ta gặp được Thanh nhi, nhất định không phụ lòng." Trần lão gia hài lòng nhìn Trần Lương, hắn lại biết chuyện mình muốn, nếu bồi dưỡng thêm, chắc chắn là rường cột của quốc gia, có điều người thông minh và gan dạ sáng suốt như vậy, giao Thanh nhi cho hắn có lẽ cũng đáng yên tâm. "Ừ, nếu như phụ, nhất định không tha cho ngươi." Trần lão gia nghiêm nghị, sau đó lại cẩn thận ở bên tai Trần Lương, tận lực đè thấp giọng dặn dò, "Nhớ kỹ, đôi ngọc bội kia, bảo quản cẩn thận. Hôm nào đó có việc, xuất trình là được." Trần Lương không hỏi nhiều, chỉ sáng tỏ gật đầu. Trần lão gia thấy hắn như vậy, liền cũng biết hắn chắc là trong lòng đã hiểu rõ, ý tán thưởng càng nhiều. Bên kia. Trong lòng Trần Vân rất mâu thuẫn, nhìn người trước mắt, nàng vẫn sạch sẽ thuần khiết như thế, vốn là người mến mộ trong lòng, hiện giờ biến hóa nhanh chóng lại thành "nghĩa muội", "phu nhân" của nam nhân tuấn lãng bên cạnh, chênh lệch này sao có thể không khiến người trong lòng nguội lạnh! Nhưng trừ nguội lạnh, trong lòng mình không còn gì khác. Như lại về đến sáng sớm ngày đó, giọng nói cởi mở tươi đẹp xuyên qua sương mù không hề báo trước đánh thẳng tới mình, lúc đó liền nghĩ hẳn là người trong sáng thế nào mới có tiếng nói sạch sẽ như vậy; gặp gỡ vội vã, giống như giọng nói chiếu vào mắt là mặt cười trong veo. Chính là  giọng nói và khuôn mặt như được tự nhiên tinh chế này mới khiến mình nhất thời mất tâm trí, muốn gặp lại nàng, nghe giọng thuần khiết kia liền thành chấp niệm của mình, song tìm kiếm mấy ngày đổi lại chỉ là thất vọng. Trần Vân nghĩ, có lẽ chính là không cam lòng mới tạo thành kiên trì lúc đó của mình. Gặp mặt lần nữa, lòng Trần Vân xác thực là hưng phấn mà vui vẻ, nhưng hai chữ "phu nhân" kế tiếp lại hoàn toàn phá tan kinh hỉ của hắn, đau lòng đương nhiên là có, nhưng nhiều hơn là không dám tin và lòng không cam. Song, hai chữ "nghĩa muội" của phụ thân lại triệt để tan nát hết thảy chờ mong, phụ thân là người thế nào, hắn tất nhiên rõ hơn ai hết, mình tôn kính phụ thân, đã là quyết định của phụ thân, như thế hết thảy nhớ mong của hắn nên bị trừ tận gốc, hơn nữa sau khi bình tĩnh nghĩ kỹ, hắn cũng biết, là người đọc sách có tri thức, lễ nghi liêm sỉ trong lòng hắn cũng quyết không cho phép hắn làm ra bất cứ hành động vượt qua lôi trì gì. Cứ vậy đi, hết thảy chung quy sẽ qua trở thành chuyện xưa, hiện giờ, đứng trước mặt hắn chỉ là nghĩa muội, không còn gì khác! Thuyền cuối cùng rời bến, thôn dân bên bờ ngày càng ít, chỉ còn lại Trần Lương và Ngải Thanh vẫn không ngừng vẫy đôi tay, cho đến khi con thuyền kia hoàn toàn đi vào trong sương mờ sáng sớm........ Sự rời đi của Trần lão gia xác thực khiến Ngải Thanh buồn một khoảng thời gian, nhưng cuộc sống luôn phải tiếp tục...... Ngày này. "Huynh đệ, có nhà không?" Một giọng nói đôn hậu vang lên trong viện. Ngải Thanh vừa nghe, liền biết là giọng của Vương đại ca hàng xóm, nghĩ Trần Lương ở nhà, liền tiếp tục làm cơm trưa. "Thanh nhi....." Giọng này? Là vú nương, giọng của vú nương. Ngải Thanh nhanh chóng ngẩng đầu lên, liền thấy vú nương xách bọc đồ đứng ở cửa nhà bếp. "Vú nương, sao là người, vú nương,....." Vội vàng dừng việc trong tay, chạy qua ôm lấy đối phương. "Thanh nhi, là vú nương, là vú nương." Lý thị cũng kích động ôm lại Ngải Thanh. Trần Lương thấy hai người ôm nhau bất động, liền lên tiếng, "Thanh nhi, dẫn vú nương vào phòng trước, ta nấu ít nước nóng cho vú nương rửa mặt." Nghe thấy căn dặn của Trần Lương, Ngải Thanh mới phản ứng lại, vội đón vú nương vào nhà chính. Pha ấm trà, sau khi lấy ra ít bánh ngọt để trên bàn, Trần Lương lại lui ra khỏi phòng, chừa lại không gian nói chuyện riêng cho hai người, gặp lại người thân, sợ là có không ít lời tâm sự. "Thanh nhi, con sống tốt không?" Lý thị hiện tại quan tâm nhất là cái này. "Vú nương, Thanh nhi sống rất tốt, người xem con còn mập hơn trước." Ngải Thanh vỗ về nói. Thấy Ngải Thanh xác thực mặt hồng hào, tròn không ít, Lý thị cũng an ủi không ít. "Vú nương, người sống tốt không, Anh nhi tỷ đâu? Ngươi sao đến thôn Trần gia, là trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?" Mình đến thôn Trần gia cũng hai tháng rồi, cơ thể của Anh nhi hẳn ba tháng rồi đi, nghĩ đến đây, Ngải Thanh liền có chút sốt ruột. "Không sao, trong nhà hết thảy đều tốt, vú nương rất tốt, Anh nhi tỷ của con___cũng rất tốt," Thấy Ngải Thanh phản ứng lớn như vậy, Lý thị vội vàng giải thích, "Vú nương lần này đến, là có đồ trả cho con." "Trả cho con?" Ngải Thanh khó hiểu, lẽ nào là đồ để lại Tô gia chưa mang đến. "Ừ," Lý thị nói rồi, mở bọc đồ trên bàn ra, mở ra tầng tầng vải, hiện ra hộp gỗ bên trong, "Trong đây là khế đất và khế nhà lão gia phu nhân lưu lại, còn có địa tô vừa thu năm nay." "Vú nương, người đây là?" "Vốn nghĩ con sẽ trở về, liền cũng không chuẩn bị, con trở về lần đó lại quá mức vội vàng cũng không nhớ đến, sau đó Anh nhi tỷ của con thai nghén quá nghiêm trọng, thật sự không rút thân ra được, lại không thể tìm người ngoài chăm sóc, liền đành phải nghĩ chờ sau khi thu xong địa tô năm nay cùng giao cho con. Con xem xem, có gì không ổn không?" Lý thị cười nói. Vú nương tuy đang cười, lời nói cũng rất bình thường, nhưng xuyên qua ánh mắt kia, Ngải Thanh vẫn nhìn ra vú nương đối với việc mình gả thay vẫn áy náy không thôi, cho dù mình cam tâm tình nguyện ở lại Trần gia, ý hối hận của bà cũng chưa từng giảm, hai tháng này vừa phải chăm sóc Anh nhi vừa mang sự cắn rứt lương tâm, lại làm bà già thêm mấy tuổi. Nhìn người từ nhỏ chăm sóc mình, hiện nay lại bể dâu không thôi, Ngải Thanh chỉ thấy lòng từng trận đau đớn. "Vú nương, khế đất khế nhà vốn là cha mẹ giao cho người bảo quản, người cứ cầm đi; còn địa tô, con ở đây không lo ăn không lo mặc, cũng không cần, trái lại người và Anh nhi tỷ, hẳn là cần." Ngải Thanh không nhận lấy hộp gỗ, chỉ đẩy trở về. "Thanh nhi, lão gia phu nhân chính là cho con, chỉ là thấy con còn bé mới để vú nương giữ, hiện giờ con đã lớn, lại___" Nói đến đây, Lý thị dừng chút, nói tiếp, "Con lại đã đến Trần gia, mấy cái này nên trả cho con, vú nương là tuyệt không thể nhận. Còn địa tô này, vú nương có tay có chân, sẽ chăm sóc tốt bản thân và Anh nhi tỷ của con." "Này___" Ngải Thanh còn chưa nói ra, liền bị tiếng gõ cửa của Trần Lương cắt ngang, "Thanh nhi, nước nóng xong rồi, để vú nương rửa mặt trước đi." Vốn không biết nên thuyết phục vú nương thế nào, Trần Lương xuất hiện trái lại thật đúng lúc, Ngải Thanh vội đổi đề tài, "Vú nương, mấy cái này để sau hãy nói, người rửa mặt trước, con đi nấu cơm." Lý thị thấy Trần Lương vẫn đang chờ ngoài cửa, liền đành phải đáp ứng trước. Trong nhà bếp, phu phu hai người. "Trần Lương, vú nương mang hết khế đất khế nhà và địa tô đến." Ngải Thanh hỏi rất cấp thiết, nghĩ Trần Lương có lẽ có cách. "Ngươi không muốn?" Trần Lương nhóm lửa tự nhiên hỏi. "Ừm. Ngươi cũng biết, hiện tại trong nhà chỉ có hai người vú nương và Anh nhi tỷ, nếu không có chỗ tiền này, các nàng nên sống thế nào?" Sau khi thêm ít gỗ vào trong lò, Trần Lương phủi quần áo đi đến trước mặt Ngải Thanh, ôm chặt người đầy mặt lo lắng, Trần Lương không biết nên vui hay buồn, bảo bối của mình thiện lương như cũ, dù là bị ép gả thay cũng chưa từng hận người khác, nếu không phải cuối cùng gả cho mình, Trần Lương nhất định sẽ chán ghét Lý thị và nữ nhi bà, bởi vì bà, Thanh nhi mới bị ép gả thay, nhưng cũng may mắn như vậy, lại sai lầm ngẫu nhiên mà thành toàn mình và Thanh nhi, nghĩ đến đây, phần khó chịu này mới giảm bớt không ít, hơn nữa bảo bối là yêu vú nương của y như vậy. "Trần Lương, ngươi nói ta nên làm sao? Vú nương lần này hình như đã hạ quyết tâm." Hấp thu ấm áp trên người, Ngải Thanh nghẹn ngào nói. "Ngươi không bằng nhận khế đất và khế nhà," Trần Lương lên tiếng kiến nghị, cảm giác người trong lòng giãy dụa, vội bổ sung, "Địa tô, để lại cho bà. Vú nương chắc là luôn áy náy với ngươi, cho nên mới kiên quyết như vậy, nếu ngươi đều không nhận, bà sợ là sẽ kiên định hơn. Thay vì như vậy, không bằng nhận khế đất và khế nhà, địa tô thì để lại cho bà, nói là để bà dốc sức trông coi Tô gia, dùng làm tiền công." Nghe xong đề nghị của Trần Lương, Ngải Thanh nghĩ ngợi cũng cảm thấy có lý, liền đồng ý. Lúc cơm trưa, Ngải Thanh liền nói ra đề nghị của Trần Lương với vú nương. "Thanh nhi, này không cần, trông coi Tô gia, là vú nương nên làm, vú nương không thể lại...." "Vú nương," Trần Lương luôn trầm mặc, lúc này lại đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời kế tiếp của Lý thị, "Vốn là chuyện của người và Thanh nhi, ta không nên xen vào, nhưng liên quan đến Thanh nhi, không biết người bằng lòng nghe vãn bối nói một lời không." Lý thị không lên tiếng cự tuyệt, chỉ nghi hoặc nhìn Trần Lương. Ngải Thanh sau khi nhận được ánh mắt làm yên lòng của Trần Lương, đành phải đứng lên rời khỏi phòng. "Vú nương, người ở Tô gia cũng đã mười mấy năm, Thanh nhi từ nhỏ liền theo người, y xem người như mẹ, nếu người có khó khăn, y chắc chắn không hề do dự mà ra tay tương trợ, giống như chuyện gả thay, y cũng vậy." Trần Lương thừa nhận nói lời này hắn là có ý khiến Lý thị áy náy. Nghe thấy lời của Trần Lương, hốc mắt Lý thị lập tức hơi ẩm ướt. "Hiện nay người nếu cố chấp không nhận tiền này, Thanh nhi hẳn sẽ lo lắng, tin tưởng này tuyệt không phải người và ta muốn thấy, này chỉ là thứ nhất; thứ hai, nữ nhi người hiện đang có thai, sợ là không ít chỗ sẽ dùng đến tiền, thai phụ nên dưỡng tốt." Trần Lương không nói nhiều nữa, đứng lên rời đi. Có rất nhiều chuyện vẫn phải chính bản thân nghĩ kỹ. "Thế nào, vú nương đáp ứng chưa?" Vừa ra cửa phòng, Ngải Thanh liền đi tới kéo Trần Lương hỏi. Trần Lương không đáp, chỉ cười. Ngải Thanh thấy vậy, liền biết nhất định đã thành, đáy lòng cũng không nén được thả lỏng. Lý thị sau khi nghiêm túc suy nghĩ lời của Trần Lương, cuối cùng đáp ứng nhận tiền này, có điều lại chỉ chịu nhận một nửa, nửa còn lại vô luận thế nào cũng không chịu lấy. Ngải Thanh nghĩ ngợi, cảm thấy chỗ tiền này cũng đủ rồi, liền cũng không miễn cưỡng nữa. Bởi vì thật sự không yên tâm mình Lý Anh ở nhà, Lý thị buổi chiều liền vội vã chạy về, Ngải Thanh tuy muốn kêu vú nương ở thêm vài ngày, nhưng cũng biết cơ thể Anh nhi bất tiện, đành phải tiễn biệt vú nương, nghĩ lần sau cùng Trần Lương về thăm. ------- Tgclmn: haizz, rất nhiều đồng chí lo lắng vấn đề gia sản, hiện tại làm rõ a. Ngải Thanh không có quan niệm giai cấp, y từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, người bên cạnh đều không phải người có huyết thống, nhưng Ngải Thanh vẫn đối đãi như người thân, cho nên, đối với vú nương và Anh nhi, Ngải Thanh không có xem họ như người làm, mà thật lòng xem như mẫu thân và tỷ tỷ.