Edit + Beta: Jojo Nguyen Con Yểng tự xưng là gia của Liên đại tổng quản kia toàn thân đen nhánh, đầu mỏ và chân có nhũ vàng, giống như đeo bao tay, toàn thân hình giọt nước, bộ lông đen mượt sáng bóng, hiển nhiên được Liên Ấn Ca nuôi rất tốt. Còn chưa đi tới thư phòng, đã có thể nghe thấy tiếng kêu lảnh lót của Bát gia ngoài hành lang đình: "Các chủ thật tốt, Các chủ tuyệt vời, trứng của Các chủ, xinh đẹp nhất." Trong thư phòng, Ân Thành Lan đang bưng chén trà nhấp một ngụm, nghe thấy câu nói sau cùng này suýt chút nữa không màng hình tượng mà phun ra ngoài, miễn cưỡng đem nước trà nuốt xuống, ho khan hai tiếng. Liên Ấn Ca đi tới, vỗ Bát gia một cái, cười gượng: "Nó nói thiếu một chữ." Bát gia như thể nghe hiểu hắn, bừng bừng khí thế niệm lại câu vừa mới học: "Các chủ thật tốt, Các chủ tuyệt vời, khuôn mặt Các chủ, xinh đẹp nhất." Linh Giang đứng ở góc bàn, kiêu căng liếc nhìn con Yểng đang kêu hót, thấp giọng nói một câu: "Thứ chim ngốc." Thanh âm của y không lớn, vừa vặn đủ cho hai người một chim ở trong phòng nghe thấy. Sắc mặt Liên Ấn Ca tối sầm lại, sắp cùng một màu với con Yểng kia. Ân Thành Lan không nói gì, trong con ngươi lại toát ra chế nhạo. Bát gia nghe thấy lời này, nhớ tới những gì Liên Ấn Ca đã dốc công chỉ bảo, vì vậy không biết thế nào, cư nhiên thông minh lên, nói: "Ngươi mới là chim ngốc." Linh Giang giãn cánh thư giãn, lười biếng nói: "Chim ngốc nói ai?" Bát gia nghe thấy có chim đáp lời nó, lập tức thích thú, lấy ra bản lĩnh ngày thường cùng Liên Ấn Ca mắng nhau, ríu rít nói: "Nói chính ngươi nha." Linh Giang nói: "Ai nói ta?" Bát gia ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy ra bộ rập khuôn Liên Ấn Ca vẫn dạy nó, giống như học thuộc lòng trong sách, rung đùi đắc ý nói: "Bát gia xinh đẹp thông minh lanh lợi ca hát như chim sơn ca của Liên đại tổng quản anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong anh minh thần võ nói ngươi." Linh Giang chưa từng thấy con chim nào dong dài như vậy, không kiên nhẫn nói: "Ngươi nói ta cái gì?" Bát gia miệng lưỡi sắc bén: "Ngươi mới là chim ngốc." Hai chim một hỏi một đáp, ngươi tới ta đi, nội dung theo lời tuy ấu trĩ buồn cười, nhưng vừa nghe, thật đúng là giống như hai người đang nói chuyện với nhau, có hỏi có đáp, cũng không có râu ông nọ cắm cằm bà kia. Nụ cười trên mặt Liên Ấn Ca càng sâu, nói: "Nhìn thấy không, nếu con tiểu lông vàng này có thể gọi là thông nhân tính, biết tiếng người, vậy Bát gia của ta đây cũng được xem như chim thần?" Ân Thành Lan không lên tiếng, biểu tình trên mặt cũng không đổi, đốt ngón tay rõ ràng đặt ở trên đầu gối, dường như đã dự liệu trước điều gì, khí định thần nhàn(*) chờ đợi. ((*) Khí định thần nhàn: dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã) Quả nhiên, lại nghe Linh Giang nói câu tiếp theo: "Chim ngốc nói ai?" Bát gia kia vừa trả lời câu hỏi này, vì thế vô cùng rành rọt nói: "Nói chính ngươi nha." Linh Giang: "Ai nói ta?" Bát gia tiếp tục lặp lại câu nói lúc trước: "Bát gia xinh đẹp thông minh lanh lợi ca hát như chim sơn ca của Liên đại tổng quản anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong anh minh thần võ nói ngươi." Linh Giang: "Ngươi nói ta cái gì?" Bát gia: "Ngươi mới là chim ngốc." Linh Giang: "Chim ngốc nói ai?" Bát gia: "Nói chính ngươi nha." Linh Giang: "Ai nói ta?" Bát gia: "Bát gia xinh đẹp thông minh lanh lợi ca hát như chim sơn ca của Liên đại tổng quản anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong anh minh thần võ nói ngươi." Linh Giang: "Ngươi nói ta cái gì?" Bát gia: "Ngươi mới là chim ngốc." Linh Giang: "Chim ngốc nói ai?" Bát gia: "Nói chính ngươi nha." Linh Giang: "Ai nói ta?" Bát gia: "Bát gia xinh đẹp thông minh lanh lợi ca hát như chim sơn ca của Liên đại tổng quản anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong anh minh thần võ nói ngươi." Linh Giang: "Ngươi nói ta cái gì?" ...... Nụ cười thỏa mãn ban đầu trên gương mặt Liên Ấn Ca càng lúc càng cứng lại, cho đến khi mấy câu nói đó được lặp lại đến lần thứ tám, cuống họng Bát gia nhanh mồm nhanh miệng của hắn kia thế nhưng phát ra một tiếng phá âm khàn giọng, ngay sau đó, cái thứ ghi âm ghi hình này dường như có dấu hiệu theo hướng càng ngày càng khàn. Không chờ Liên Ấn Ca dậm chân, cuống họng Bát gia giống như toát khói trắng, chỉ thấy đôi mắt nhỏ như hai viên đậu xanh lật về sau một cái, hơi thở nhất thời không xong, từ trên cổ tay Liên đại tổng quản ngã về phía sau rơi xuống. Liên Ấn Ca vội vàng tiếp lấy nó, Bát gia ở trong lòng bàn tay giãy giụa, chưa từ bỏ ý định vỗ phành phạch cái cánh đen nhánh nhỏ, vào lúc Linh Giang hỏi "Ai nói ta", cổ họng ách một cái, hấp hối nói tiếp: "Anh tuấn... Tiêu sái... Ách!" Sau đó triệt để hôn mê. Thấy thứ ngu xuẩn kia đã ngất đi, Linh Giang ung dung ngậm mỏ lại, vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo cùng dúm lông ngốc bay phất phơ. Ân Thành Lan lấy chén trà trên bàn đưa cho Liên Ấn Ca, không chút lưu tình cười trên nỗi đau khổ của người khác: "Thắng bại đã phân." Liên Ấn Ca giống như con Yểng kia của hắn vẫn chưa chịu hết hy vọng, nhưng nỏ đã hết đà, rắm cũng đánh không ra nổi, đành đau lòng đem từng chút từng chút nước trà rót vào miệng Bát gia. Ân Thành Lan dựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu nhìn về phía Linh Giang. Lúc này, mặt trời rốt cuộc bò tới đỉnh núi Vạn Hải Phong, nắng ấm áp đầu hè xuyên qua cửa sổ rơi xuống đôi cánh nhung nhỏ nhắn của tiểu hoàng điểu, dường như vẩy ánh vàng lên người nó, trông thật đẹp mắt. Ân Thành Lan nói: "Nếu ngươi muốn lấy được câu trả lời của ta, không ngại mai lại đến." Linh Giang thấy hình dáng bé nhỏ của mình phản chiếu trong đáy mắt hắn, cảm giác ánh mắt nam nhân càng thêm thâm thúy, y nhìn hắn cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể gật gật cái đầu nhỏ, chậm rì rì xoay thân. Y vừa mới quay đầu, liền muốn quay lại liếc nhìn hắn lần nữa, nhưng Linh Giang cũng không phải con chim không biết kiềm chế bản thân, ngược lại, y có khả năng tự chủ rất mạnh mẽ, nói đi, là dứt khoát gọn gàng, không nói thừa một câu, không dừng thêm một bước, từ trên cửa sổ nhảy xuống, bay đi. Vạn Hải phong cao năm ngàn trượng, gió núi gió biển thổi phần phật, Linh Giang giương cánh đón gió, một đường bay trở về, còn chưa tới tổ chim chữ Hoàng, nửa đường lại bị Quý Ngọc Sơn chờ đợi đã lâu ngăn cản. Quý công tử mang vẻ mặt hóng hớt bát quái, túm lấy cánh nhỏ của Linh Giang kéo tới một bên: "Nói chưa?" Linh Giang rút cánh nhỏ ra khỏi ngón tay hắn, xếp chúng ra sau lưng, hờ hững nói: "Rồi." Ánh mắt Quý Ngọc Sơn sáng lên, biểu tình kia thật giống như mấy bà nương láng giềng tụ tập lại với nhau bàn xem hán tử nhà ai tuấn vậy: "Nói gì?" Linh Giang nói: "Hỏi hắn." Quý Ngọc Sơn trợn to mắt, dào dạt hứng thú muốn tới đây nghe, vậy mà Linh Giang sau khi nói xong hai chữ này liền đóng lại cái mỏ nhỏ, không lên tiếng. Hắn rũ bả vai xuống: "Hết rồi?" Hôm nay tâm tình của Linh Giang rất tốt, bèn thưởng thêm cho hắn một câu: "Hết rồi." Dứt lời, vỗ cánh bay lắc lư về tổ chim chữ Hoàng. Quý Ngọc Sơn nhìn bóng lưng y, hơi mất mát thở dài, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh bị cành cây đan xen che lấp, lẩm bẩm: "Đêm thật dài, chờ đợi rõ sốt ruột, hiếm khi có chút đề tài trò chuyện vui sau bữa tối, không nghĩ tới vật nhỏ này còn khó tính như thế." Hắn chắp tay ra sau lưng, dọc theo con đường nhỏ dưới tán cây liễu trở về Tàng Vũ lâu, miệng lẩm bẩm thầm thì: "Nghiêm Sở à, nếu ngươi cũng ở đây thì tốt rồi." Ngày hôm sau, mặt trời vừa ra khỏi núi rừng, đàn chim Ngự Phượng các lũ lượt ra khỏi tổ bắt đầu tiến hành tập thể dục buổi sáng luyện bay. Đêm qua ngủ rất muộn, buổi sáng Linh Giang bất ngờ tỉnh lại từ rất sớm, nhưng y đương nhiên sẽ không đi luyện bay, mà lão vô lại huấn luyện chim trong tổ chữ Hoàng sau khi uống phải một bầu rượu cứt chim, cùng đại hội chân tuyển chấm dứt, lại héo rút, say rượu rất dữ dội, ngày mới vừa sáng lên đã đổ oặt xuống, nằm ở trên mặt đất đầy phân chim mắng trời mắng đất mắng tổ tông, cũng mặc kệ đám chim già chim nhỏ ốm yếu sống chết thế nào. Linh Giang dễ như ăn cháo mở lồng chim cho mình, chuẩn bị rời đi thật nhanh, lại nghe thấy tiếng chim kêu mềm mềm ở phía sau, đành phải gánh chức trách vú em, banh mặt tới từng lồng cho lũ chim hàng xóm của mình thêm nước thêm thức ăn. Sau đó y đứng bên bồn nước, nhìn hình chiếu tròn vo màu vàng bên trong, dùng cái vuốt nhúng chút nước, tạo hình cho túm lông trên đỉnh đầu, lạnh mặt nhìn hai bên một chút, lúc này mới hài lòng bay lên trời. Ngày hôm qua có Quý Ngọc Sơn dẫn đường, không cần qua cửa ải cũng lên được Thính Hải lâu, Linh Giang không biết có phải Ân Thành Lan có ý thử y hay không, mới để y hôm sau lại đi lên. Nhưng mặc kệ thế nào, nếu đã được Các chủ đáp ứng, vậy đỉnh núi cấm địa y cũng có thể đi, từng cái từng cái cửa ải y cũng có thể xông. Cửa ải bố trí trên đường tới Thính Hải lâu bình thường là vô hình, song một khi tới thời điểm có chim đưa tin nỗ lực bay lên Thính Hải lâu, thì từ trên cây bạch đàn mười người ôm không xuể sẽ xông ra sáu con chim dữ dằn. Chúng là những con ưng, hai cánh mở ra dài tới chừng một trượng, cánh màu đen, thời điểm từ trên trời giáng xuống, giống mây đen áp đỉnh, uy phong đường đường, mỏ cùng vuốt tựa như móc sắt, có thể dễ dàng xé toạc bụng con mồi. Sáu con ưng đã trải qua huấn luyện này phục kích ở bên trong tán cây bạch đàn, tạo thành cửa ải thợ săn trời cao, một khi có con mồi ngẫu nhiên xâm nhập, thì sẽ như tia chớp lao thẳng lên trời, giang đôi cánh đen kịt, giống vạn quân lôi đình chắn phía trước kẻ đi lạc, đầu tiên phóng ra uy áp, bức chim đưa tin đi nhầm đường trở về tổ, nếu không được, lại bật ra móc sắc tiến hành đánh giết kẻ lạc đường. Phàm là loài chim bay, thì chim ưng hung dữ mạnh mẽ nhất, chính là bá chủ của bầu trời rộng lớn, một con ưng đã đủ khiến cho vô số loài chim phải kiêng nể sợ hãi, càng miễn bàn có sáu con quái khổng lồ bố trí ở nơi này, theo lời của Liên đại tổng quản, chính là: "Có sáu ưng này ở, đến muỗi cũng không lọt vào được Thính Hải lâu." Tuy nhiên, câu nói này hiển nhiên là thổi phồng. Linh Giang nghe nói khi sáu con ưng kia vừa mới hoàn thành việc huấn luyện được bố trí tại cửa ải, có một ngày Liên đại tổng quản thấy Hải Đông Thanh vừa trở về từ cánh đồng tuyết, bèn nhanh chân chạy vèo đến bên người Ân Thành Lan, nói muốn dùng Hải Đông Thanh thử cửa ải, bên ngoài nói là tỷ thí, bên trong lại ngầm cố ý muốn chứng minh cho tất cả người huấn luyện ở đây xem, Hải Đông Thanh cũng chẳng phải bất bại. Ân Thành Lan suy nghĩ một lát, bèn đem thần ưng cho hắn mượn thử nghiệm, ai biết Đại tổng quản Liên Ấn Ca này bề ngoài thì xinh đẹp, kỳ thực nội tâm rất đáng khinh, lập tức đem sáu con ưng kia của hắn ra bày binh bố trận, nhất định muốn bắt lấy Hải Đông Thanh. Trước khi thử nghiệm còn một mực đứng đắn nói để chim chạm tới là ngừng, đến khi thật sự thả ra rồi, Liên đại tổng quản ở dưới mặt đất mãnh liệt múa may cờ huấn luyện, gửi tín hiệu cho sáu con ưng, toàn lực bắt lấy Hải Đông Thanh. Thần ưng của Ân Thành Lan cũng chẳng phải ăn chay, sau một tiếng huýt sáo của chủ nhân lập tức đập cánh bay lên, bức thẳng tới mây trời, hai cánh của nó càng thêm hùng vĩ, nhào xuống không trung phảng phất như có thể che kín bầu trời, dưới ánh nắng mặt trời chói chang cùng sáu con ưng kia gào thét vật lộn, chưa tới nửa canh giờ, đã đột phá trận địa sáu ưng trời cao, đón gió núi phần phật bay trở về cổ tay Ân Thành Lan, xoay người hướng lên trời đập cánh gào một tiếng, tiếng kêu như răn đe chấn nhiếp, vang vọng khắp sơn cốc, áp bức sáu con chim ưng kia rơi xuống dưới ngọn cây, một lúc lâu sau cũng không dám giương cánh phi hành. Về sau, sáu con chim ưng đó thối giống như chủ nhân không biết xấu hổ của chúng, vừa thấy Hải Đông Thanh trở về, liền cúi đầu khom lưng, co lại thành một đống, gọi cũng không dám kêu, chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường cho Thần ưng, chờ Hải Đông Thanh mang tin rời khỏi các, sáu ưng lại uy phong đi ra, quả nhiên là lão hổ không ở núi, hầu tử(*) xưng đại vương. ((*) Hầu tử: con khỉ) Linh Giang bay tới chỗ cửa trận, trước tiên lặng yên không tiếng động hạ xuống một cành cây thấp bé, nấp bên trong lá cây nhìn về phía cây bạch đàn khổng lồ, thấy sáu con chim ưng kia quặp móc câu cực sắc bén vào cành cây tráng kiện, ánh mặt trời từ bóng cây rơi xuống, ngẫu nhiên có chiếu tới, liền hiện ra hàn quang như lưỡi đao ngâm tuyết. Y nhìn thoáng qua, mất hết cả hứng cúi đầu mổ vài miếng lá cây vào trong miệng nhai, dùng sức đem hai phiến cánh chỉ to bằng bàn tay trẻ con giãn gân cốt một chút, nhảy hai cái rồi xông thẳng vào chính giữa trận địa. Vừa bay tới không trung, đỉnh đầu bỗng nhiên tối sầm lại, Linh Giang ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đôi cánh đen thui cuốn theo một cỗ đặc mùi tanh của loài chim hướng về phía y đè ép tới, có lẽ sáu ưng cảm thấy y quá nhỏ, không đáng để lo ngại, chỉ cho một con ra cản đường. Linh Giang lắc lư trên không trung, nhẹ nhàng tránh thoát rồi tiếp tục bay lên, lúc này, con ưng thứ hai thứ ba một trái một phải vọt lên, lái gió tạo thành luồng khí lưu vô hình vây khốn tiểu hoàng điểu. Thể trọng Linh Giang hơi nhẹ, thân hình lại nhỏ, không thể như Hải Đông Thanh dựa vào kình lực một thân thần võ phá tan luồng khí, bèn lùi lại tính kế khác, y bất chợt thu hồi cánh rơi xuống dưới, nhưng chỉ sau khi rời ra khỏi luồng khí, lại như chim én đoạt nước lướt qua ngọn cây gần nhất, đột nhiên đập cánh bay nhanh, trong chớp mắt đã bay đến ba con ưng phía trên. Con ưng một đòn không trúng, sôi nổi lấy ra móc câu, ba con khác cũng từ trên trời hạ xuống, ba con trên ba con dưới đem phía trước cùng đường lui của Linh Giang phong kín, vây lại giữa không trung. Sáu gã côn đồ này được Liên Ấn Ca huấn luyện thật không giữ mặt mũi chim gì hết, kéo bè kéo lũ đánh hội đồng coi như chuyện đương nhiên, ba con vỗ cánh tạo ra một luồng khí xoáy tròn, ba con khác mắt lộ hung quang hướng Linh Giang mổ tới, hiển nhiên đã coi y thành một bữa ăn ngon. Tiểu hoàng điểu mảnh mai khéo léo không còn đường thối lui, chỉ có thể dang cánh thuận theo luồng khí lưu bay ra, một con ưng đột nhiên nhắm về phía Linh Giang, y vỗ cánh xoay người, con ưng kia đuổi sát không bỏ, cuối cùng một khuôn mặt chim phóng đại đưa tới trước mặt Linh Giang, há cái mỏ hình móc câu mổ xuống, con mắt Linh Giang rung lên, nhấc cánh vỗ vào khuôn mặt nó, nhẹ nhàng đẩy con ưng kia một cái văng vào thân một con ưng đối diện. Tiếp theo, Linh Giang lợi dụng khoảng trống vừa tạo ra, ở giữa không trung xoay mình, từ trong miệng phát ra tiếng huýt sáo nhỏ, chiếc lá rách bị y thổi phóng ra, cắt chính xác vào móng vuốt hai con ưng gần nhất. Lá cây mỏng như cánh ve, lại sắc bén vô cùng, Linh Giang hạ vuốt lưu tình(*), chỉ tước đi móng vuốt của hai con ưng kia, thừa dịp chúng nó còn đang ngao ngao gào thét, vỗ cánh phành phạch xông qua cửa ải. ((*) Hạ vuốt lưu tình: nhái theo câu "Hạ thủ lưu tình") Qua lại chưa đến nửa chung trà, chờ tới khi Liên Ấn Ca thu được tin có chim đưa tin xông vào cửa, Linh Giang đã không nhanh không chậm dừng ở trên bệ cửa sổ thư phòng Ân Thành Lan.