Edit + Beta: Jojo Nguyen Liên Ấn Ca vào phòng đưa chén thuốc, Linh Giang cũng không quay đầu lại dẫn tiểu tỷ muội họa mi đi rồi. Nhìn bóng lưng quyết tuyệt của tiểu hoàng điểu, Ân Thành Lan cảm thấy chén thuốc càng đắng hơn, nước thuốc sẫm màu phản chiếu tuấn nhan tái nhợt của hắn, màu đen cuồn cuộn cũng sắp nhấn chìm hắn chết đuối, hắn nhẹ nhàng lắc chén thuốc đắng, nghĩ thầm, lần sau, chỉ còn một lần cuối cùng nữa thôi, chờ hắn lại nhắm mắt, sẽ vĩnh viễn không mở ra được nữa. Nếu hắn vẫn còn luân hồi, kiếp sau, tiểu hoàng điểu kia vẫn sẽ đi tìm hắn sao. Ân Thành Lan thở dài xa xôi, sợ là sẽ không đi, Bàn Khải cũng thế, Ân Thành Lan cũng thế, hắn đều không thể cho Linh Giang một cái ước hẹn bạc đầu, nghĩ đến vô số lần luân hồi, hắn đã để nhãi con ăn quá nhiều oan ức rồi. "Sơn Nguyệt có tin tức gì sao?" Ân Thành Lan nâng chén thuốc uống một hơi cạn sạch. "Vừa tới Thần y cốc liền có liên lạc." Liên Ấn Ca do dự một chút, nói: "Sơn Nguyệt thu nhận một vị đồ đệ, tên gọi Nhất Huyền, đã mang vào trong cung." Hắn rút thư đưa cho Ân Thành Lan, tiếp lấy chén thuốc không, cau mày lại, chần chừ nói: "Gia, Sơn Nguyệt khả năng có biến." Ân Thành Lan liếc qua vài lần xem hết, đem lá thư trong tay hóa thành bột phấn, như có điều suy nghĩ nói: "Trong thư hắn nhắc đến một người, tựa hồ là người này khiến Sơn Nguyệt nổi lên tâm tư ẩn lui, ngươi đã điều tra kẻ này chưa?" Liên Ấn Ca ngồi vào bên cạnh bàn rót cho mình một chén nước, nói: "Đồ Bách, hiện nhập đinh làm bộ khoái phủ nha thành Lạc An. Sơn Nguyệt sau khi thu được yêu cầu lấy lui làm tiến của chúng ta, liền nghĩ cách rời khỏi đế đô, nơi hắn đi chính là thành Lạc An, ta nghĩ bọn họ hẳn là quen biết khi đó." Ngón tay hắn vuốt ve mép chén trà, hoang mang nói: "Nhưng Sơn Nguyệt cũng không phải người tâm tính không kiên định, trái lại hắn tu thiền từ nhỏ, đã sớm luyện thành thất khiếu lung linh tâm đạm nhiên thoát trần, lúc này làm sao lỗ mãng như vậy, vào lúc gia tiến hành đại kế, lại đưa ra yêu cầu cỡ này?" Ân Thành Lan suy nghĩ một lát, hỏi: "Có bức họa người này không?" Liên Ấn Ca nói có, về phòng cầm tới, Ân Thành Lan kéo bức họa cuộn tròn ra, chỉ thấy phía trên có một thiếu niên thân mang trang phục bộ khoái màu xanh lam, thân hình như ngọc, phong tư tiêu dật, tóc mai như đao cắt, tinh thần phấn chấn, trong lòng thiếu niên ôm một con thỏ non trắng như tuyết, ngón tay khớp xương cân xứng đang xách lỗ tai của tiểu thỏ. "..." Liên Ấn Ca nói: "Đây là bữa trưa hay sủng vật?" Khóe môi Ân Thành Lan cong lên, khép bức họa lại, nói: "Đi an bài đi, ta muốn tới đế đô, gặp Sơn Nguyệt." Liên Ấn Ca đáp lại, lĩnh mệnh rời đi. Cửa phòng khép mở, Ân Thành Lan trông thấy trên cây mai trong viện có một nắm vàng nhạt đang đứng. Vào đêm, gió xuân se lạnh. Trong phòng Ân Thành Lan đèn đuốc sáng trưng, cửa phòng khép hờ, gió lạnh trong cốc nghẹn ngào chui vào trong. Người trong phòng mặc áo đơn dựa vào đầu giường đọc sách, thấp giọng ho khan. Linh Giang đợi ở cửa hồi lâu, thần sắc tối tăm xoay người đi. Liên Ấn Ca ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nhiên cảm thấy rợn cả người. Mở mắt ra, liền thấy bóng người đứng ở đầu giường, hắn giật mình một cái muốn thét lên, bị một bàn tay túm lấy cổ áo kéo lên. Linh Giang xách hắn tha ra ngoài phòng. "Đợi đã! Không được, ngươi từ từ, đi đâu đây, buông tay ra, ngao ngao, ta không có mặc quần!" Linh Giang đột ngột đứng lại. Ánh trăng mông lung trong tiểu viện, Liên đại tổng quản cong cái mông lớn kinh hoàng trước gió, buồn lo vô cớ nghĩ đến, người này muốn xuống tay với hắn? Hắn vẫn biết mình lớn lên cũng không tệ lắm... A! Linh Giang hung hăng cho hắn một quyền, vừa đấm vừa thấp giọng nói: "Vì sao không đóng cửa? Không ai nói cho ngươi tiện tay đóng cửa là đức tính tốt sao!" Liên Ấn Ca né chạy trối chết: "Ngươi đâu cho ta cơ hội mặc quần chứ!" Linh Giang khựng lại. Phẫn nộ mà ghét bỏ nói: "Ta nói là cửa phòng Ân Thành Lan!" Liên Ấn Ca: "..." Không phải cửa sau của hắn à, hù chết hắn. "Gia không cho đóng, hắn nói hắn phải đợi ngươi, bên ngoài quá lạnh, hắn phải đợi ngươi về phòng ngủ." Mở đầu một câu, câu sau hoàn toàn tự biên tự diễn, Liên Ấn Ca lập tức diễn tả sinh động như thật: "Gia nói không có chim nhỏ của hắn hắn không ngủ được. Có thể nói là đầu giường ánh trăng rọi, trên cây chim một đôi. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ Linh Giang(*)." ((*)Nhái theo bài thơ Tĩnh dạ tư của Lý Bạch: Đầu giường ánh trăng rọi, Ngỡ mặt đất phủ sương.  Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương.) Linh Giang: "..." Thiếu niên tuấn mỹ thả tay ra, rũ mí mắt xuống, hàng lông mi khẽ run, mày mắt y đen nhánh, sắc môi tái nhợt, cả khuôn mặt nổi bật rõ ràng, Linh Giang hung tợn trừng mắt liếc Liên Ấn Ca một cái, không nói một câu đi mất rồi. Một lát sau, cách vách trắc viện phát ra một tiếng đóng cửa kinh thiên động địa. Chim nhỏ phẫn nộ ôm hai con tiểu họa mi ngốc manh bò lên giường Ân Thành Lan. "Ngủ!" Ân Thành Lan buông sách xuống, vung tay áo lên dập tắt nến, sờ sờ chim nhỏ trong chăn dưới bóng đêm: "Hóa thành người được không?" Một con tiểu họa mi yếu ớt nũng nịu kêu pi lên. "..." Ân Thành Lan: "Xin lỗi, sờ lầm." Tiếp tục sờ, sờ đến cái mông chim trụi lủi, ngón tay cong lại, xách Linh Giang đưa tới trước mắt. Linh Giang bị hắn kẹp vuốt vuốt, treo ngược trên không trung, tiểu mắt tròn đen nhánh phiếm ám dạ lưu quang, sâu thẳm cùng Ân Thành Lan đối diện nhau. Ân Thành Lan vén túm lông ngốc chướng mắt của tiểu hoàng điểu lên: "Đừng giận nữa được không, thời gian của ta không nhiều lắm, ta không muốn trước khi chết thứ nhớ đến lại là dáng vẻ tức giận của ngươi đâu." Linh Giang dời mắt, khàn giọng cười nhạo nói: "Vậy ta làm cho ngươi không chết có được không, ta không muốn lần nào cũng nhìn thấy dáng vẻ ngươi chết đi." Ân Thành Lan nhấp môi cười khổ: "Việc này khó mà vẹn toàn đôi bên." Lại dời đi đề tài, đem chuyện Sơn Nguyệt ra nói. Linh Giang nói: "Cũng không phải toàn bộ đều là chuyện xấu, có lẽ đây là một cơ hội, nếu có một loại người, bất luận hắn nói lời kinh hãi thế tục gì, người khác nghe đều sẽ tin tưởng, ngươi cảm thấy là người nào?" Ân Thành Lan nhìn y: "Người chết." Linh Giang nói: "Người sắp chết, lời nói cũng là thật, nếu người của ngươi muốn bứt ra, vậy khiến hắn làm việc này đi." "Ngày mai ta sẽ đáp lời Sơn Nguyệt." Ân Thành Lan nói. Chim nhỏ treo ngược không mặn không nhạt ừ một tiếng. Trong phòng tối om im ắng. "Linh Giang", Ân Thành Lan gọi y một tiếng, nói: "Ta không muốn để ngươi vì ta mà bị thương." Linh Giang nhìn hắn, Ân Thành Lan nói: "Có một loại người bất luận là hắn nói câu gì lời gì, người khác nghe đều sẽ tin tưởng, ngươi cảm thấy là người nào?" Đôi mắt Linh Giang nóng rát, cơ hồ muốn chảy ra máu. Hóa ra hình người đem Ân Thành Lan áp xuống dưới thân, da thịt ấm áp vừa mới kề sát bên nhau, liền điên cuồng lên, Linh Giang ra tay rất nặng, roẹt một tiếng xé nát vạt áo trước của Ân Thành Lan, rút hết đai lưng hắn, sau đó nâng thân lên, lung tung cởi xiêm y của mình ra ném xuống đất, phần eo dùng sức đè chặt lên nam nhân, vào lúc đối phương nỗ lực vùng vẫy, thẳng lưng hung hăng đâm về phía hắn. Ân Thành Lan cảm giác được thứ để lên eo bụng hắn nóng rực, trong lòng hoảng hốt, chỉ cảm thấy nếu mặc cho Linh Giang cứ làm xuống như thế, mình có lẽ ngay cả đêm nay đều không sống qua nổi: "Linh Giang dừng tay, dừng —— a!" Bờ môi bị lấp kín, Ân Thành Lan mở to mắt trong bóng đêm, Linh Giang cắn chặt cánh môi hắn, chảy cả ra máu, máu tươi nóng bỏng hòa lẫn giữa môi lưỡi giao nhau, Linh Giang khàn giọng nói: "Ta muốn ngươi." Âm thanh mang theo lửa nóng hừng hực của nam tính bức ra từ yết hầu, như thể giờ này khắc này nếu như Ân Thành Lan không cho y, y sẽ đem người giết chết ngay đương trường. Ân Thành Lan giãy giụa, hai chân bị Linh Giang gắt gao cuốn lấy, hoàn toàn giãy không ra, càng không có bất kỳ khe hở đảo ngược tình thế nào, hắn kịch liệt thở hổn hển một hơi, nhìn nóc nhà đen như mực, thắt tâm nghĩ, đôi chân tàn phế này, không chỉ muốn hắn chết, còn muốn trinh tiết hắn. Hắn cảm giác được thú nhỏ trên người đã đạt đến nông nỗi cực hạn, không đáp ứng y nữa, sợ là con chim kia đều phải điên rồi, liền nhận mệnh thở dài, xoa xoa cái đầu trên ngực, dang đôi tay ra, nhụt chí nói: "... Vậy ngươi tới đi." Vừa dứt lời, chỗ sưng bên dưới eo cũng trần truồng va chạm vào nhau. Linh Giang không có kết cấu đâm lung tung mấy lần, luôn có cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa, không phải tư vị như tưởng tượng, y nhụt chí nằm úp sấp trở lại, cắn cổ Ân Thành Lan, rầu rĩ nói: "Ta không biết... Người và chim không giống nhau." Ân Thành Lan bị y khơi lên dục hỏa, lại nghe thấy câu này, nghẹn khuất nói: "Ngươi ngủ với con chim nào?" Linh Giang: "Không có, tình cờ trông thấy." Bấy giờ Ân Thành Lan mới câu lên khóe môi, trong mắt đại hỉ, đôi tay giữ chặt vòng eo dẻo dai của Linh Giang, dịu dàng nói: "Ta dạy cho ngươi." Dứt lời, bên hông dùng sức uốn một cái, xoay mình phủ lên, đè chặt Linh Giang, nhẹ nhàng hôn y, đồng thời, một tay trượt từ bên hông xuống. Liều chết triền miên, cuồn cuộn như sóng. Trăng đến ngọn cây, đêm còn chưa hết. Linh Giang mồ hôi ướt đẫm, mềm nhũn nằm bẹp trên giường, một bàn tay lực đạo thích hợp xoa bóp thắt lưng y, Linh Giang cau mày, cong eo hướng vào trong giường trốn tránh, Ân Thành Lan quấn lấy dán người lên, cúi đầu hôn đốt xương sống bởi vì gầy gò mà hơi nhô lên của y. Ngày hôm sau ánh mặt trời từ bên ngoài thẩm thấu vào trong màn, từng tia từng sợi rơi nhè nhẹ xuống mí mắt Linh Giang. Lông mày y nheo lại mở mắt ra, nhìn thấy đôi tiểu tỷ muội hoạ mi của y kia run run lẩy bẩy rúc vào một góc trên đầu giường, y muốn ngồi dậy, vừa động, đau đớn nhức mỏi như che trời lấp đất bừng lên khắp người. Linh Giang hừ nhẹ một tiếng lần nữa ngã xuống ổ chăn, nhớ lại chuyện phát sinh đêm qua. "Xuỵt, đừng nhúc nhích, ngươi ngủ tiếp một lát đi." Có người nhẹ nhàng vỗ y. Sắc mặt Linh Giang trầm xuống, đột nhiên hất tay Ân Thành Lan ra, cắn răng nhịn đau ngồi dậy, y không rên một tiếng, mặt âm trầm, đem Ân Thành Lan ấn xuống giường, nắm lấy đôi chân không còn tri giác của hắn khiêng lên vai. "Bình tĩnh, Linh Giang, ngươi bình tĩnh trước đã, ngươi nghe ta nói." Ân Thành Lan từ một con mèo trộm tanh ăn no đảo mắt đã biến thành dê béo đợi người làm thịt, ngay cả quá trình thích ứng đều không có. Linh Giang ôm bắp đùi hắn, giọng điệu hờn dỗi ủ rũ nói: "Ta học xong rồi, ta phải thử một chút." Ân Thành Lan: "..." Ân Thành Lan thành khẩn khuyên nhủ: "Lại học thêm mấy tư thế đi đã." Linh Giang lạnh lùng nhìn hắn. Ân Thành Lan càng thêm tha thiết chân thành. Linh Giang liền ồ một tiếng, bên hông mềm nhũn, một lần nữa nằm úp trên người hắn: "Vậy được." Ân Thành Lan: "..." Đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Ba ngày sau, bọn họ khởi hành đi đế đô, thời điểm rời khỏi Thần y cốc, Nghiêm Sở ra ngoài đưa tiễn, vừa thấy Linh Giang, liền kêu lên: "Tiểu Phượng Hoàng." Linh Giang ngẩn ra. Nghiêm Sở thừa dịp Ân Thành Lan đã lên xe ngựa, gọi Linh Giang qua một bên: "Chữ trên thạch giản ta đã có thể luận ra rồi, muốn cùng ngươi xác nhận một chuyện." Linh Giang nhìn mành cửa xe ngựa cách đó mười bước khẽ lung lay, y không biểu tình gì nói: "Chuyện gì." Nghiêm Sở hạ thấp giọng hỏi: "Bàn Khải ngoại trừ gọi ngươi như vậy, còn ưa thích làm gì với ngươi?" Giữa chân mày Linh Giang nháy mắt tụ lại một loại hàn ý, y nhìn chằm chằm Nghiêm Sở, ánh mắt như lưỡi dao chợt lóe hàn quang, lạnh lùng quét xuống cổ Nghiêm Sở. Nghiêm Sở chẳng hề để ý nói: "Kể cả ngươi không nói cho ta, trên thạch giản cũng sẽ có viết, chẳng qua không biết Ân Thành Lan có thể đợi được đến lúc ta dịch hết toàn bộ ra hay không." Bàn tay rũ bên người của Linh Giang đột nhiên nắm chặt lại, mu bàn tay banh nổi gân xanh tái nhợt, cả người y run rẩy, cật lực nhịn xuống xúc động muốn động thủ, lạnh nhạt nói: "Hắn không thích gọi ta như vậy. Chỉ một lần duy nhất là thời điểm hắn sắp chết." "Hắn cũng không trò chuyện cùng ta, xưa nay đều đối với ta làm như không thấy, chưa bao giờ để ta tiếp cận hắn, ngươi cho rằng hắn sẽ làm cái gì với ta, ngươi muốn biết cái gì?" Linh Giang sắc bén hỏi. Nghiêm Sở ngẩn người, không ngờ tới lại là như thế này, hắn cho là Bàn Khải cũng giống Ân Thành Lan, coi y như mạng, đối đãi y như thế. Nghiêm Sở suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Trên thạch giản ghi lại, Bàn Khải thả hai thứ khác biệt ở trên người của ngươi."