Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy
Chương 30
Edit + Beta: Jojo Nguyen
Hướng ngược lại là cánh rừng hiểm trở của Tây Nam, nơi có những con sông nhằng nhịt ào ạt chảy qua rừng.
Tiếng chém giết từ chỗ sâu trong rừng rậm kéo dài đến quan đạo, âm thanh của binh khí xuyên thủng qua da thịt cùng tiếng ma sát khi va chạm với đá làm người ê răng.
Liên Ấn Ca lưu loát đâm thủng người đối diện, máu từ trên cổ phun ra bắn vào trên mặt, hắn nhấc chân đạp mạnh lên thi thể, rút bội kiếm ra, liếm liếm vệt máu trên khóe môi, nhướn mày nở nụ cười, đối với một người ở cách đó không xa hô: "Nghịch tặc? Không nghĩ tới có một ngày ta cùng gia cũng có thể khoác trên lưng tội danh mưu nghịch này."
Người nọ xoay người, là Phùng Kính.
Liên Ấn Ca trở tay chém rách ngực một người, tiếp lấy thi thể vẫn còn lưu hơi ấm, ném sang bên cạnh, nâng mũi kiếm nhỏ máu lên chỉ vào Phùng Kính: "Nếu luận mưu nghịch, ta với gia so ra đều kém vị chủ tử của ngươi trăm triệu lần."
Lúc Linh Giang cùng Tề Anh chạy tới, Liên Ấn Ca đã giết đỏ cả mắt rồi, khóe môi đỏ thắm giống như vừa uống máu ăn thịt, chống chuôi kiếm đứng ở giữa đám thi thể, trên mặt lại là vẻ tươi cười.
Linh Giang bay đến trước mặt hắn, thấy đôi mắt phượng hẹp dài hơi cong cong kia lập loè lệ quang, một giọt máu từ trên khóe mắt hắn chảy xuống, như là nước mắt rơi xuống mu bàn tay.
Linh Giang hơi nao nao, Tề Anh kéo Liên Ấn Ca tránh thoát một lưỡi đao chém tới, cái gì cũng chưa nói, nặng nề vỗ vỗ bờ vai hắn.
Liên Ấn Ca lau mặt: "Không có việc gì, mải nghĩ."
Phùng Kính rốt cuộc cũng đột phá được ngăn cản của ảnh vệ Ngự Phượng các, đi tới trước mặt hai người, khoảng cách không xa, chỉ có năm bước, nhưng Liên Ấn Ca biết, khoảng cách này chính là hơn mười năm.
"Phùng thống lĩnh, ngươi nghĩ kỹ rồi?" Liên Ấn Ca cầm kiếm nghiêng bên người, lưỡi kiếm đẫm máu, đột nhiên nói một câu.
Phùng Kính lập tức hiểu rõ, đáy mắt dâng lên một cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời, hắn nghe thấy âm thanh truy đuổi của cấm quân truyền đến từ phía sau, mà người của đối phương cũng đã không còn nhiều.
Hắn biết trận nội chiến thâm cung máu chảy thành sông mười mấy năm trước kia, biết cừu hận sâu sắc cắt da cắt thịt của Thái tử, biết nỗi oan ức phẫn hận bất bình của Liên Ấn Ca, nhưng mà, tất cả đều đã qua rồi, bây giờ thái bình thịnh thế, quốc thái dân an không tốt sao.
Nếu như vua của một nước gặp phải chuyện sơ xuất, chắc chắn mấy vạn vạn bách tính cũng sẽ gặp phải tai ương đổ máu theo, lấy cái giá lớn như vậy đổi lấy mối thù của một người, đáng giá sao.
Phùng Kính nhắm mắt lại, mở ra một lần nữa, hạ quyết tâm, đem đao chắn trước ngực.
Liên Ấn Ca nhẹ nhàng thở ra, miệng vết thương không biết bị chém từ khi nào bỗng nhiên đau nhói, nhưng mặt mày hắn vẫn cong lên thành nụ cười: "Ngươi là trung thần, gia không nhìn lầm ngươi, nhưng ngươi... Lại nhìn nhầm gia rồi."
Có ai so với Ân Thành Lan từng đi xa hơn ranh giới của Đại Kinh, gót sắt chiến mã bước qua hoang mạc không có lấy một ngọn cỏ, qua cánh đồng tuyết đóng băng trong giá lạnh, qua hải vực mênh mông mãnh liệt sóng trào. Tự tay hắn bày ra bao nhiêu cửa ải chốt chặng ranh giới kéo dài mười mấy vạn cây số, đóng giữ biên cương được nhiều năm an ổn. Ưng trận trời cao hắn bố trí có thể bảo đảm liên lạc cho bảy mươi tám tòa quân sự trọng địa của Đại Kinh, phàm là một chỗ cửa ải bị xâm phạm, đều sẽ lập tức có được chi viện từ thập phương tứ phía.
Tất cả đều là tâm huyết mà hắn trằn trọc vất vả ngày đêm làm ra, hắn như thế nào có thể nhẫn tâm phá hủy hết thảy đây.
Liên Ấn Ca không biết nên nói gì cho phải, đành nâng kiếm lên.
Cấm quân Hoàng cung từ phía sau đuổi tới, rút ra một loạt lưỡi kiếm sáng như tuyết, hình thành chênh lệch rõ ràng với mấy người lẻ tẻ rời rạc của Liên Ấn Ca bên này.
Một người bước lên phía trước, thế nhưng là hoàng đế đuổi tới, mới qua nửa ngày mà hắn dường như đã già đi rất nhiều, vịn xuống một cấm quân bên cạnh, lớn tiếng ho khùng khục, đáy mắt ngập màu đỏ tươi, khàn khàn nói: "Hắn ở đâu, hắn ở đâu!"
Liên Ấn Ca không nhịn được đắc ý cười rộ lên: "Đại hoàng tử, ngươi quay đầu lại xem, Thái tử ở ngay phía sau ngươi đó."
Hoàng đế đột nhiên cả kinh, hoang mang quay đầu, vừa mới biết bị lừa, sắc mặt tức thì trắng xanh, nổi giận gầm lên: "Ta muốn giết các ngươi!"
Không đợi tiếng hô rơi xuống, Liên Ấn Ca đã rút kiếm xông về phía hắn, coi như hiện tại không thể giết hoàng đế, nhưng chọc hắn một hơi thì đã sao. Kiếm trong tay múa vung lên, bắt đầu chém giết với một loạt cấm vệ quân, một đạo kiếm khí cắt ngang qua bờ vai, Liên Ấn Ca vẫn không hề hay biết, giống như nghe được một câu chuyện cười lớn gì, vừa cười vừa thở không ra hơi: "Đại hoàng tử, như thế nào không xưng "Trẫm"? Ha ha, Lý Quỷ chính là Lý Quỷ, vĩnh viễn không thành được Lý Quỳ(*)."
((*)Lý Quỳ: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử của Thi Nại Am, là một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. Lý Quỳ lỗ mãng hung hăng nhưng rất mực trung thành, bộc trực và tín nghĩa, Lý Quỳ yêu thương huynh đệ hơn cả bản thân mình, đặc biệt là với Tống Giang, người anh kết nghĩa. Vì sao lại so sánh hoàng đế với Lý Quỳ, đoạn sau sẽ rõ nha)
Hoàng đế bị Ân Thành Lan dọa không nhẹ, lại bị Liên Ấn Ca chọc tức muốn hộc máu, trán nhô lên những đường gân xanh dày, đẩy cấm quân đang dìu hắn ra, rút đao của người kia muốn chém tới Liên Ấn Ca.
Xung quanh Liên Ấn Ca lập tức dâng lên một lượng lớn cấm quân, vây hắn cùng hoàng đế thành vài vòng, hắn chiếm tiện nghi xong, mới hết sức chuyên chú chém giết người.
Nhưng là, hắn vừa rồi mắng người mắng đã nghiền, lúc này lại bị người không ngừng xông đến chém cho một thân thương tích, rách tung tóe.
Tề Anh nửa đường giữ chân Phùng Kính, nhất thời cũng không rảnh phân tâm.
Linh Giang thừa dịp loạn chen vào, bay đến bên người Liên Ấn Ca đang không ngừng thở dốc mệt muốn chết, tiến sát lỗ tai hắn, thấp giọng nói: "Thập Cửu ở nơi nào?"
Liên Ấn Ca đang giết đến thích thú, thình lình thấy một âm thanh phát ra ở bên tai, làm hắn tức thì toát ra mồ hôi lạnh, hắn theo bản năng vung kiếm qua, bị tiểu hoàng điểu né thoát.
Lúc này Liên Ấn Ca mới nhận ra là tiểu lông vàng, mày kiếm nhăn lại, ánh mắt như có thâm ý liếc sang bên cạnh.
Trong khu rừng rậm rạp, một cỗ xe ngựa màu xám chợt lóe qua những cành cây đan xen.
Linh Giang không chút do dự bay qua, Phùng Kính vẫn luôn nhìn chằm chằm Liên Ấn Ca dường như cũng phát hiện ra cái gì, liếc mắt nhìn vào trong rừng, tàn nhẫn hạ quyết tâm hô lên: "Tới đó!"
Tốc độ của Linh Giang mau đến mức chỉ có thể nhìn thấy một bóng mờ lóe qua, y bay lên cao cao, sau đó như một mũi tên kéo căng dây bắn ra, từ trên không lao xuống, bắn chuẩn xác tới trước xe ngựa.
Xe ngựa không có người lái, chỉ có con ngựa cất vó chạy trong rừng, Linh Giang kìm chế không nổi trước tiên hô một câu "Ân Thành Lan", rồi lập tức chui vào.
Cấm quân truy sát chia thành hai nhóm, một nhóm ít người lưu lại dây dưa với đám người Liên Ấn Ca, một nhóm khác đi theo Phùng Kính cùng hoàng đế chui vào trong rừng, tìm kiếm tung tích Ân Thành Lan.
Liên Ấn Ca cùng Tề Anh liếc mắt nhìn nhau, rất mau giải quyết xong số cấm quân còn lại.
"Cơ hội tốt như vậy." Liên Ấn Ca ném kiếm trong tay, vịn lên một thân cây, tay phải che lấy miệng vết thương nằm trên bụng, nhe răng trợn mắt nói.
Tề Anh xé một mảnh vải sạch sẽ trên người xuống ném cho hắn, "Chưa đến lúc thì không thể động thủ, gia đều nhịn được, ngươi cũng phải nhịn."
Liên Ấn Ca tái mặt u oán trừng mắt nhìn hắn.
Tề Anh duỗi tay xoa nhẹ mái tóc hắn, xoa đến khi Liên Ấn Ca nổi lên một thân da gà, bĩu môi lầm bầm né qua một bên, ngửa đầu nhìn không trung: "A Thanh đã tìm được Sơn Nguyệt rồi đi."
Trong ngôi chùa ngàn năm yên tĩnh, một con ưng cường tráng rơi xuống trên mái hiên, một vị tăng nhân đang nắm chổi quét lá rụng trong chùa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hải Đông Thanh, hắn khẽ mỉm cười, mặt mày như họa, duỗi cổ tay quấn chuỗi Phật châu đỏ thẫm lên, ôn thanh nói: "Ngươi đã đến rồi."
Linh Giang chui qua mành, mới phát hiện xe ngựa là trống không, tia sáng bên trong rất mờ, cửa sổ nhỏ trên xe đều bít kín, Linh Giang không biết nghĩ tới cái gì, con mắt tròn nhỏ đen như mực lóe lóe.
Bỗng nhiên, xe ngựa xóc nảy lên thật mạnh, con ngựa giống như bị người cưỡng ép kéo giật lại, Linh Giang núp ở một góc trong thùng xe bất động thanh sắc, bên ngoài dồn dập truyền đến tiếng rống giận, một người đột nhiên nhấc mành lên, vách xe phát ra một tiếng "Kịch" rất nhỏ, đồng thời ngay khi ánh sáng vừa chiếu vào, mấy chục mũi tên ngắn bị kích hoạt cơ quan gào thét bắn ra ngoài.
Trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng động, Phùng Kính vội vã đẩy hoàng đế sang một bên, mà phía sau, một cấm quân tránh không kịp bị bắn thành cái sàng, mấy lỗ trên người chảy máu tươi ồ ồ, ngã xuống chết không nhắm mắt.
Hoàng đế trơ mắt nhìn, trên mặt là một mảng xám xịt, quay người đỡ lấy càng xe nôn mửa, trong lòng tuôn ra nỗi sợ hãi vô cùng vô tận, như thể có người ghé vào lỗ tai hắn không ngừng thì thào, hệt như lời nguyền – hắn là Thái tử, ngươi giết không được hắn, vĩnh viễn giết không được hắn...
"Không, ta đã giết chết hắn." Hoàng đế bị vây hãm trong nỗi sợ hãi Ân Thành Lan mang đến, không cách nào thoát ra.
Linh Giang ngồi xổm trong một góc tối tăm thờ ơ lạnh nhạt, thừa dịp không có ai chú ý, lén lút chạy ra ngoài.
Rất mau sau, y phát hiện ra cỗ xe ngựa màu xám thứ hai chạy trong rừng, đồng thời, Phùng Kính cũng dẫn người đuổi theo, bọn họ thật cẩn thận đẩy mành xe ra, không có ám khí, cũng chẳng có người.
Chiêu số tương tự, Ân Thành Lan sẽ không dùng lần thứ hai.
Từng cỗ xe ngựa giống nhau như đúc bắt đầu liên tiếp xuất hiện trong rừng rậm, như là u linh. Tiếng vó ngựa "Cộp cộp" từ đằng xa vọng tới, như bùa chú đòi mạng đập vào đầu hoàng đế, chỉnh tề mà có quy luật, làm cho hắn nhớ lại nhiều năm về trước, Thái tử ngồi ở trên chiến mã, thống lĩnh đại quân chiến thắng trở về, vó ngựa cứng như sắt thép đạp trên đường cái rộng lớn của kinh thành Đại Kinh, nam nhân tự tin cầm cương thúc ngựa, ở giữa tiếng hoan hô của bá tánh cùng bá quan văn võ khắp thành, điều khiển con ngựa chiến tốt nhất của đại Kinh, từng bước từng bước một đi tới trước mặt hắn lúc còn là Đại hoàng tử, nhìn hắn nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Hoàng huynh ta đã trở về."
Hoàng huynh, ta đã từng tín nhiệm ngươi đến thế – giọng nói đau đớn tột cùng từ hơn mười năm xa xôi truyền về, rốt cuộc bay tới tai hoàng đế, hắn đột nhiên run rẩy, mờ mịt nhìn cánh rừng âm u, nghẹn ngào tự lẩm bẩm, "Không thể không giết a, không giết, ai cho ta thứ ta muốn."
"Bệ hạ, ngài nói cái gì?" Phùng Kính nghe không rõ, cảnh giác nhìn chung quanh, hỏi.
Hoàng đế dần dần bình tĩnh lại, thần sắc tối tăm: "Lục soát cẩn thận cánh rừng này cho trẫm, trẫm không tin hắn có thể chắp cánh bay đi được!"
Linh Giang không tìm thấy Ân Thành Lan, đành phải đậu trên chạc cây nhìn bọn họ soát núi đào đất tìm người.
Cho tới bây giờ, từ trong đôi câu vài lời ước chừng y cũng đã nhìn ra được chút gì, cơ hồ có thể chắp vá thành vài câu chuyện vụn vặt liên quan đến quá khứ Ân Thành Lan.
Nhưng trước mắt ngoại trừ tung tích Ân Thành Lan, Linh Giang cái gì cũng đều không muốn nghĩ, trong lòng y bướng bỉnh mà đơn thuần kiên trì – những gì liên quan tới nam nhân kia, hy vọng sẽ có một ngày, Ân Thành Lan có thể chính miệng nói cho y hết thảy.
Hoàng đế không tìm thấy người, tức đến hộc máu hạ lệnh thả một mồi lửa lớn vào trong rừng, ngọn lửa đón gió dần lan ra, một đường thiêu đốt từ sườn núi hướng lên đỉnh, bầy chim bị lửa nóng bức ra khỏi núi rừng, kêu khặc khặc quái dị trên bầu trời, xoay quanh không chịu tản đi.
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn lửa cháy cuồn cuộn bốc cao, đột nhiên, hắn trông thấy trên một chỗ cắt ngang qua vách núi có một mạt thân ảnh màu đen.
Không biết đã đợi ở đó bao lâu rồi, cứ như vậy lẳng lặng nhìn bọn họ nhảy nhót trong cánh rừng.
Sau lưng hoàng đế rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, cắn răng nói: "Người đâu, bao vây toàn bộ nơi này, phong kín đường lui của nghịch tặc cho trẫm, trẫm muốn cho hắn tan xương nát thịt, chết không có chỗ chôn."
Số ít người đi theo hoàng đế từ một sơn đạo khuất gió bò lên, Linh Giang nhân cơ hội đuổi theo, nghênh ngang vẫy cánh nhỏ ngay sau lưng bọn họ.
Y hướng tới vách núi nhìn lại, chỉ thấy ba mặt vách cheo leo, phía dưới là rừng sâu núi thẳm đến ngàn trượng, Ân Thành Lan có vẻ rất yêu thích cái cảm giác tứ cố vô thân này, chỗ ngủ chỗ nghỉ chỗ làm việc, thậm chí cả chỗ trốn đều phải là cô lập mạo hiểm.
Vừa lên đến vách núi, Linh Giang nấp vào một ngọn cây, nhìn hoàng đế đem đường lui duy nhất vây kín đến hoàn toàn. Kỳ thực đến bây giờ, y cũng không hề lo lắng Ân Thành Lan, nếu hắn dám ở chỗ này chờ, trừ phi muốn chết, bằng không nhất định sẽ giữ đường lui cho chính mình.
Gió núi thổi xiêm y Ân Thành Lan bay phần phật, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, mặt hắn hướng về phía cánh rừng bao la, hơi nheo mắt lại, như thể hồi tưởng chuyện cũ, khóe mắt hiện ra mệt mỏi khó phát hiện.
"Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, mùa đông Trường An năm thứ ba, ta bị người vu hại nhốt vào trong nhà lao, thời điểm ngươi ở ngoài đại điện phụ hoàng quỳ cầu xin cho ta một ngày, trong lòng nghĩ cái gì."
Hoàng đế không lên tiếng.
Ân Thành Lan lại hỏi: "Trường An năm thứ bảy, ta xuất chinh Nam Cương, thời điểm ngươi giục ngựa ba trăm dặm đưa cho ta một bộ khôi giáp, chúc mừng ta chiến thắng trở về, trong lòng nghĩ cái gì?"
"Ngày nhỏ ngươi mắc bệnh sốt rét, là mẫu hậu ta ở trước giường chăm sóc ngươi, đêm ngày đắp chăn bón thuốc cho ngươi, thời điểm ngươi lấy tánh mạng nàng uy hiếp ta, lại là nghĩ cái gì?"
Đáy mắt hoàng đế đỏ lên, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, không nói một lời.
Ân Thành Lan điều khiển xe lăn xoay người: "Vậy ngươi có biết ta nghĩ cái gì không, ta là nghĩ, để có được vị trí này, ngươi thật đúng là trăm phương ngàn kế, ở bên cạnh ta nhịn nhiều năm như vậy."
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, nâng kiếm trong tay lên, lưỡi kiếm ánh lên hàn quang lạnh lẽo, soi sáng một đôi mắt nham hiểm: "Ta đều đã nhịn nhiều năm như vậy..."
Hắn chậm rãi đi về phía Ân Thành Lan, cấm vệ quân phía sau cũng giương kiếm đi theo sau hoàng đế: "... Làm sao còn có thể tiếp tục nhịn nữa đây."
Ân Thành Lan không nhúc nhích, giống như còn bị vây trong hồi ức, đôi mắt hơi rũ, biểu tình mơ hồ có bi thương: "Hoàng huynh, ngươi giết ta một lần, còn muốn giết ta lần thứ hai sao?"
Hoàng đế bật cười châm chọc, như thể đã nắm chắc phần thắng, Ân Thành Lan bị ép tới rìa núi thẳm, làm cho hắn nhớ tới dưới tường thành hoàng cung năm ấy, Thái tử ngông cuồng tự đại cuối cùng khuất phục ngay bên dưới chân mình, tự tay nuốt xuống độc dược hắn đưa lên.
Hoàng đế từng bước từng bước ép sát, Ân Thành Lan cũng bắt đầu lùi từng bước từng bước về phía sau, lui tới sát rìa núi, xe lăn nghiền ép trên mặt đất, từng khối đá trên vách núi vỡ vụn, rơi xuống dưới vực sâu, ngay cả âm thanh đều không có.
Mặc dù biết Ân Thành Lan sẽ không thể cứ như vậy bó tay chịu trói, tâm Linh Giang vẫn nhảy lên cuống họng.
Gió núi gào thét qua vách đá.
Cái lưng Hoàng đế chặn lấy tầm mắt của Linh Giang, ngay khi y chuẩn bị đổi tư thế, vòng lên phía trước, Ân Thành Lan bỗng nhiên chuyển động, hắn thả người nhảy một cái, mang theo cả người cùng xe nhảy xuống.
Hô hấp của Linh Giang cứng lại, một luồng máu nóng vọt thẳng lên đỉnh đầu, trong nháy mắt tim y như ngừng đập, không rảnh lo nghĩ gì, thậm chí nghĩ cũng chưa nghĩ, lao ra khỏi cây, không chút do dự nhảy xuống vực.
Trên vách núi gió lớn lạnh thấu xương, trong khoảng khắc nhảy xuống Linh Giang biến hóa lại thành người, đưa tay muốn bắt Ân Thành Lan.
Nhưng mà, y lại ở giữa cuồng phong gào thét trông thấy nụ cười trên mặt Ân Thành Lan.
Nam nhân mở rộng hai tay đón gió núi, trên mặt mang theo một mạt tươi cười như có như không, sắc mặt tái nhợt chiếu trên mái tóc đen, làm cho hắn thoạt nhìn giống như là tu la từ địa ngục bò ra, ánh mắt u tối dường như muốn đem người uống máu nhai xương, xé ra nuốt chửng vào trong bụng.
Hắn mở miệng nhẹ nhàng nói một câu.
Hoàng đế nhìn thấy nụ cười của hắn, hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào quỳ sụp xuống, hắn không nghe thấy âm thanh, lại biết câu đó nói cái gì.
— Chỉ cần ta còn có một mẩu xương một tấc thịt một nắm máu trên cõi đời này, ngươi vẫn sẽ không giết chết được ta, ta sẽ giống như ma quỷ dây dưa lấy ngươi, phá xương xẻo thịt uống máu ngươi, đời đời kiếp kiếp, làm cho ngươi vĩnh viễn không được an bình.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
16 chương
21 chương
52 chương
139 chương