Ghi chép nghỉ việc của biên tập viên
Chương 47 : Chị không nghe lầm, em thích đàn ông.
Nửa tháng sau.
Tháng sáu, tiết trời ở một thị trấn nhỏ phía nam vừa ẩm ướt lại nóng nực, khiến ai cũng ảo não chán chường.
Bạch Tư Quân gửi thư trả lời xong, khép máy tính lại, mệt mỏi xoa mi tâm.
Cửa phòng ngủ bất thình lình bị mở ra, chị gái Bạch Giai Giai của anh ghé đầu vào, nói với anh: "Em tới dạy cháu em xem, chị chịu rồi."
Bạch Tư Quân đứng dậy, máy móc bước chân ra ngoài. Nhưng ngay lúc này, Bạch Giai Giai đột nhiên nắm lấy tay anh, cau mày hỏi: "Em có thể có tí biểu cảm được không?"
Bạch Tư Quân không mảy may phản ứng gì, Bạch Giai Giai lại lên tiếng: "Về đã hơn nửa tháng rồi mà ngày nào cũng trưng bộ dạng vật vờ sống dở chết dở ra, rốt cuộc là em có chuyện gì?"
"Không có gì." Bạch Tư Quân miễn cưỡng cười, "Đi thôi, em qua xem một lúc."
Chị gái và anh rể ở ngay nhà bên cạnh, Bạch Tư Quân xỏ dép ra ngoài, Bạch Giai Giai cứ luôn miệng lải nhải bên tai anh, nhưng anh chẳng nghe lời nào lọt vào tai.
Cháu gái anh đang học lớp ba, bài tập rất đơn giản, nhưng điều nan giải nhất chính là có giải thích kiểu nào cô nhóc cũng không chịu hiểu, gặp bài y chang vẫn cứ sai tới sai lui.
Bạch Giai Giai mất cả kiên nhẫn, nhưng Bạch Tư Quân lại không giống vậy. Anh giảng bài qua một hai lần, không hề tỏ ra nóng nảy, như một cỗ máy đi vào trạng thái hoạt động vậy.
Cái vẻ này Bạch Giai Giai thật sự không nhìn nổi, cô để con gái tự ôn bài, kéo em trai mình ra: "Đi, ra ngoài đi dạo với chị."
Bạch Tư Quân không muốn ra khỏi nhà lắm, anh nhíu mày: "Thôi, hôm nay nắng to."
Bạch Giai Giai vẫn kéo anh ra ngoài: "Buổi tối trời mát mẻ, không nóng."
Bạch Tư Quân không có hứng ăn, dùng đũa chọc chọc miếng cà tím nướng mỡ hành đến nát tươm, Bạch Giai Giai uống một hớp bia, hỏi: "Bị bạn gái đá phải không?"
Bạch Tư Quân khựng lại, mặt không có biểu cảm gì: "Không có."
"Em bị đá." Bạch Giai Giai đặt đũa xuống bàn, tiếp tục mạch chủ đề, "Mẹ đã giới thiệu cho em hai cô mà không lần nào chịu đi, trước đây em có bao giờ làm vậy? Nhất định là tình cảm gặp trục trặc."
Bạch Tư Quân bĩu môi, chị anh cũng biết rõ thật. Anh hít sâu một hơi, hơi nhụt chí: "Em không bị đá."
"Cua người ta nhưng bị từ chối?" Bạch Giai Giai lại hỏi.
"Không phải." Bạch Tư Quân lắc lắc đầu.
"Em lại bị cắm sừng?" Bạch Giai Giai biết chuyện Tiểu Ngải lúc trước.
"Không phải." Bạch Tư Quân lại lắc đầu một cái.
"Vậy rốt cuộc là sao?"
Bạch Tư Quân bị hỏi đến phiền, anh mím mím môi, nhắm mắt nói thẳng ra: "Đối tượng của em là nam."
Biểu cảm trên mặt Bạch Giai Giai cứng đờ, nhưng Bạch Tư Quân đột nhiên cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn hẳn, cầm ly uống một hớp bia. Bạch Giai Giai vẫn đơ người tại chỗ, anh đặt ly bia xuống: "Chị không nghe lầm, em thích đàn ông."
"Em, em làm sao vậy?" Bạch Giai Giai hoang mang, "Trước đây em đâu như thế?"
"Vâng, nhưng giờ em lại như vậy." Bạch Tư Quân nói thẳng tuột ra.
"Là bây giờ hai đứa chia tay?" Bạch Giai Giai vẫm bám sát chủ đề, "Chẳng lẽ người kia kết hôn rồi?"
"Không có." Bạch Tư Quân thở dài, cảm xúc biểu hiện ra có phần cô đơn, "Chị, là em bỏ anh ấy lại."
Sau ngày hôm đó, cuối cùng Bạch Tư Quân cũng hiểu vì sao Mai Vũ Sâm lại viết ra được cái tiểu thuyết yêu đương ngu ngốc kia rồi. Cảm xúc yêu đương rất khó kìm hãm, cũng như anh biết rõ hai nhân vật chính cuối cùng không thể đến được với nhau, nhưng anh vẫn không khống chế được muốn Mai Vũ Sâm viết thành như thế.
Nếu sách mới của Mai Vũ Sâm viết ra chỉ để thỏa mãn ham muốn ích kỷ của bản thân anh, vậy Tiểu Tuấn và Tiểu Nhạc có muốn làm trò gì đi chăng nữa cũng không có gì đáng kể. Nhưng sách mới của hắn là để xuất bản, để tiến tới giải thưởng Tinh Mộc, là lời thông báo cho tất cả mọi người biết Mai Vũ Sâm không hề rơi khỏi vũ đài.
Lý trí nói cho Bạch Tư Quân biết, Tiểu Tuấn và Tiểu Nhạc không thể ở cùng nhau.
Mặt khác, đồng tính luyến ái là đề tài không thể lưu hành trong dòng văn học chính thống quốc nội, không thể đạt giải. Mai Vũ Sâm là một tác giả bí ẩn, bi kịch phải là thứ cuốn hút độc giả hơn so với miếng hài kịch. Cho nên ở bất kỳ góc nhìn nào, chuyện của Tiểu Tuấn và Tiểu Nhạc đã được định sẵn là một bi kịch.
Đương nhiên, Bạch Tư Quân biết rõ Tiểu Tuấn và Tiểu Nhạc không phải là Mai Vũ Sâm và anh, tác phẩm bi kịch không đồng nghĩa Mai Vũ Sâm và anh cũng là bi kịch. Chỉ là...
Anh quá sợ.
Mai Vũ Sâm viết tác phẩm mình thành tiểu thuyết yêu đương, vì anh.
Biến một cốt truyện tuyệt vời đến vậy thành một cái dàn ý không trọn vẹn, cũng bởi vì anh.
Anh không muốn Mai Vũ Sâm lại vì anh mà viết nên những thứ không hợp lẽ, bởi dù thế nào, anh cũng không thể biến mình thành chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp của hắn.
Hôm rời đi ấy, Bạch Tư Quân có rất nhiều lời muốn nói với Mai Vũ Sâm. Thế nhưng anh không viết dài dòng văn tự, cuối cùng chỉ có thể thừa dịp hắn ngủ say, để lại vỏn vẹn một miếng giấy ghi chú.
—— Mai, nhịp điệu của phần sau phải chậm lại, nếu như muốn đạt giải, hai nhân vật chính không thể đến với nhau. Em không muốn mình ảnh hưởng đến việc viết sách của anh nên rời đi một khoảng thời gian, Triệu Lâm của Hồng Đồ sẽ đảm nhiệm vai trò biên tập viên của anh. Đến lúc anh xuất bản sách mới xong, em sẽ trở về. ps. Đừng liên lạc, tạm thời em sẽ không dùng điện thoại.
"Vì vậy mà em không cần cả công việc?" Bạch Giai Giai đặt ly bia xuống bàn, mặt mày khó chịu, "Tên này là tác giả nào, hay nhỉ?"
"Chị trách anh ấy làm gì, là em tự nguyện." Bạch Tư Quân không nhịn được giải thích.
"Em hy sinh vì cậu ta nhiều như vậy, lỡ đâu cuối cùng cậu ta viết ra một mớ rác không kiếm được cái giải nào thì sao?"
Bạch Tư Quân bướng bỉnh trả lời: "Lần này nhất định có thể đoạt giải."
"Ôi, chị mày đến phát điên mà..." Bạch Giai Giai nói tới đây, đột ngột chuyển đề tài, "Vậy em định sau này sẽ tiếp tục với người đó?"
Bạch Tư Quân đáp: "Vâng."
"Em thế này..." Bạch Giai Giai ngừng một lúc, "Chị biết hiện giờ xã hội ngày càng thoáng, người như các em cũng rất nhiều, nhưng mà... mẹ sẽ không chấp nhận."
Bạch Tư Quân trầm mặc không đáp lời. Anh có thể không xem mắt, không kết hôn, cố kéo dài đến năm ba mươi tuổi, còn những gì diễn ra tiếp theo, anh vẫn chưa vội nghĩ đến.
"Bây giờ nghĩ là được rồi," Bạch Giai Giai nói, "Em là người đàn ông duy nhất trong gia đình, chị sinh ra một đưa con gái. Mẹ sẽ mong em duy trì nòi giống gia đình mình."
"Em không lo bên mẹ." Bạch Tư Quân đáp.
"Vậy giờ em lo cái gì?" Bạch Giai Giai hỏi.
"Em..." Bạch Tư Quân mở miệng, thấp giọng trả lời, "Em lo em bỏ anh ấy lại như vậy, anh ấy sẽ trách em."
"Chị thực sự..." Bạch Giai Giai ra vẻ muốn đập anh một trận ra trò, cuối cùng lại chẳng thể làm gì hơn, "Em thật sự hết thuốc chữa mà."
"Vâng." Bạch Tư Quân cười nhạt, "Đã không còn thuốc nào chữa nổi từ lâu lắm rồi."
Nói chuyện rõ ràng với Bạch Giai Giai xong, Bạch Tư Quân về nhà, mẹ anh Lan Nguyệt hỏi sao đi lâu như vậy, anh trả lời mình đi ăn khuya với Bạch Giai Giai, mẹ cũng không hỏi gì thêm.
Rửa mặt xong, Bạch Tư Quân quay về chốt cửa phòng ngủ, sau đó lấy một chiếc khăn quàng cổ màu trắng đen ra khỏi tủ.
Hôm đó anh rời đi rất vội vàng, chỉ mang máy tính và mấy thứ đồ thiết yếu theo, quần áo cũng chỉ mang vài bộ. Dẫu thế, anh vẫn lấy chiếc khăn quàng Mai Vũ Sâm từng quàng vào trong balo.
Trên khăn quàng cổ vẫn còn thơm mùi nước giặt nhà Mai Vũ Sâm, mùi hoa oải ương dễ chịu. Tuy Mai Vũ Sâm đã nói tới mấy lần, muốn anh về đổi khăn quàng cho hắn, nhưng anh vẫn làm bộ quên béng đi mất.
Mai Vũ Sâm và anh có hai chiếc khăn quàng cổ giống hệt nhau, anh giữ chiếc có mùi của Mai Vũ Sâm, còn Mai Vũ Sâm giữ chiếc có mùi của anh.
Anh thích cảm giác thân mật bí ẩn thế này, nhưng lúc đó anh không nhận ra mình đã đem lòng thích hắn.
Hít sâu một hơi, mùi hương quen thuộc tràn vào từng tế bào khứu giác nhạy cảm. Bạch Tư Quân kìm lòng không được, lần tay xuống dưới.
...
Không đủ, hoàn toàn không đủ...
Có cố đến mấy tay của mình cũng thể tạo ra thứ khoái cảm mà Mai Vũ Sâm mang lại cho anh, nơi nên được lấp đầy kia cũng chỉ có thể co rút lại cách đáng thương. Trước đây, mỗi lần phóng thích xong, điều chờ đón anh tiếp theo sẽ là những nụ hôn triền miên cùng những cái ôm ấm áp, nhưng giờ đây trong anh chỉ còn lại khoảng không hư vô cùng nỗi nhớ da diết khôn nguôi.
Quả nhiên, khăn quàng cổ vẫn không thể thay thế Mai Vũ Sâm, nhưng còn cách nào khác chứ? Bên cạnh anh chỉ còn chiếc khăn quàng này.
Giữa tháng bảy tiết trời như biến thành lò thiêu, chỉ cần bước ra khỏi cửa là đủ cảm nhận được cái nóng đến thiêu da cháy thịt.
Thị trấn nhỏ này của Bạch Tư Quân chỉ có một nhà sách lớn, cách nhà Bạch Tư Quân không xa, đi bộ chừng mười lăm phút. Bỏ qua thời tiết ẩm ương khó chịu như thế, Bạch Tư Quân vẫn kiên trì tới nhà sách mỗi ngày.
Mẹ anh còn nói anh, nếu thích nhà sách kia đến vậy thì ra đó mà làm, còn hơn mỗi ngày thấp thỏm ngồi nhà trông tiệm.
Mà tiệm trong nhà cũng có thuê nhân viên, Bạch Tư Quân ở đó cũng dư thừa.
Đến giờ tiệm nghỉ trưa, Bạch Tư Quân theo lệ tới nhà sách, vừa ra đến cửa, mẹ đã gọi giật anh lại: "Buổi chiều con về sớm một chút, nhà dì La mời ăn cơm."
Bạch Tư Quân không nghĩ sâu xa, gật đầu: "Vâng."
Đã lâu lắm rồi Bạch Tư Quân không dùng điện thoại, chỉ dùng máy tính lên mạng. Tuần trước anh thấy trên mạng lên kệ sách mới của Mai Vũ Sâm, nhưng tên sách, bìa, giá cả trống không, tạm thời không mua được.
Trên mạng đã rục rịch chuyện sách mới khắp nơi, nhưng vẫn chưa có thời gian ra mắt cụ thể. Bạch Tư Quân lượn qua lượn lại trên Weibo, khu bình luận luôn đầy ắp lời thúc giục của độc giả, thậm chí còn rần rần đến mức sách chưa ra đã được chín điểm trên Douban.
Mấy ngày vừa rồi Bạch Tư Quân chạy ra nhà sách, đơn giản là vì muốn được cầm sách mới của Mai Vũ Sâm sớm nhất mà thôi. Thế nhưng đến cả nhân viên cũng không biết khi nào sách của hắn mới bắt đầu lên kệ.
Khác với nhà sách lớn ở thành phố, chỗ này sẽ không làm hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ gì, sách mới ra thị trường nhiều lắm cũng chỉ treo thêm áp phích quảng cáo trên cửa ra vào.
Gần đây nhà sách vẫn dán quảng cáo sách của Tề Quân. Cuốn "Thùng rác bí mật" trước đó đã đứng đầu bán chạy, mà sách mới ra thị trường chưa được nửa tháng, dưới sự tuyên truyền rợp trời rợp đất của Hồng Đồ, đã bay thẳng lên hạng nhất.
Bạch Tư Quân liếc mắt nhìn tấm áp phích, không quan tâm lắm. Anh đưa tay đẩy cửa nhà sách ra, đúng lúc này, ánh mắt anh dừng hẳn lại, tập trung vào chiếc áp phích dán trên cửa kính.
Sách mới của Tề Quân là gam màu tối tăm, rất nổi bật trên nền kính. Nhưng hôm nay màu đen thường ngày chẳng thấy đâu, lại biến thành một mảng xanh nhạt lạ lẫm.
Trước khi lên thị trường, một cuốn sách có thể có đến mấy cái tên, sửa bản thảo xong xuôi rồi đổi lại tên sách là chuyện thường xảy ra. Bạch Tư Quân vẫn không biết sách mới của Mai Vũ Sâm tên gì, giờ đây nhìn tấm áp phích quảng cáo trước mặt, cảm thấy tim mình như muốn bốc cháy.
Tên sách mới của Mai Vũ Sâm, "Lời thổ lộ".
Bạch Tư Quân hít sâu một hơi, hoảng loạn vọt thẳng vào trong nhà sách, đến quầy sách mới cầm lên cuốn sách anh đã chờ đợi từ rất lâu.
Anh cố kìm lại mười đầu ngón tay run rẩy, mở trang bìa ra, thông tin xuất bản lập tức đập vào mi mắt.
Tác giả: Mai Vũ Sâm
Biên tập viên mời riêng: Bạch Tư Quân
Có giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống, nhỏ xuống màu mực in mới, lan trên giấy hương màu vàng nhạt, ôm lấy hai cái tên rất đỗi quen thuộc kia.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
86 chương
95 chương
63 chương
74 chương