Ghi chép nghỉ việc của biên tập viên

Chương 24 : Hết bận rồi tôi mua bánh cho anh.

Khi Bạch Tư Quân tỉnh lại vào sáng hôm sau, Mai Vũ Sâm đang nằm cuộn tròn lại ở bên cạnh anh, ngủ rất say. Anh không biết Mai Vũ Sâm ngủ lúc nào, chỉ mơ hồ nhớ mình nói xong, không lâu phía sau đã truyền đến tiếng hít thở ổn định. Lúc đứng dậy có hơi động mạnh, Mai Vũ Sâm đang ngủ hơi nhíu mày lại, quay người nằm ngửa, mấy lọn tóc trên vai thuận theo chuyển động mà rơi xuống, để lộ ra phần cổ thon dài trắng nõn. Bạch Tư Quân có phần sững sờ, cổ thiên nga hẳn là từ để hình dung phái nữ, nhưng anh lại cảm thấy đặt từ này cạnh Mai Vũ Sâm cũng không có gì kỳ lạ, thậm chí phần yết hầu nhô lên càng tôn thêm vẻ đẹp này theo một phương diện khác. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh giơ ngón trỏ ra, cuốn vài sợi tóc của Mai Vũ Sâm vào ngón tay mình. Sợi tóc bóng nhưng không tính là mềm mại, mỗi lần cuốn được nửa vòng sẽ tự động tung ra, không có cách vào cuốn được vào ngón tay. Không biết Mai Vũ Sâm để tóc ngắn sẽ trông thế nào, đột nhiên anh hơi muốn nhìn. Điện thoại rung lên đánh thức Bạch Tư Quân khỏi trò chơi ấu trĩ nọ, anh vội cầm điện thoại từ đầu giường lên, sợ Mai Vũ Sâm bị đánh thức. Nhìn màn hình, là chủ biên gọi, Bạch Tư Quân đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Anh rón rén ra khỏi phòng nhận điện thoại, chưa được hai giây đã không thể tin được mà hỏi lại: "Đến công ty, bây giờ ạ?" Hôm nay là thứ bảy, hơn nữa giờ này còn chưa tới tám giờ, Bạch Tư Quân không nhớ rõ công ty có giao việc gì vào hôm nay không. Chủ biên vẫn y hệt trước, không nói cho Bạch Tư Quân biết chuyện gì đang xảy ra trong điện thoại, anh chỉ đành phi đến công ty lúc chín giờ. Theo giọng điệu của chủ biên, không chừng đã xảy là chuyện khẩn cấp. Bạch Tư Quân suy nghĩ cặn kẽ một chút, từ đầu năm đến giờ công ty vẫn làm ăn rất thuận lợi, ngoài tác phẩm trong nước, bên công ty còn lấy mấy bản quyền nước ngoài rất khó xơi. Theo lý thuyết mà nói, hẳn bây giờ phải thuận buồm xuôi gió lắm mới đúng, sẽ không có chuyện gì đến mức phải mở họp khẩn cấp vào cuối tuần. Sau khi cúp điện thoại, Bạch Tư Quân không nghĩ quá nhiều, anh đi thẳng xuống tầng dưới. Lúc lấy áo khoác trên móc chợt nhớ lại, chỉ mới vừa đêm qua thôi, anh đã đồng ý sẽ không bỏ hắn lại nữa. Nếu như lúc tỉnh dậy Mai Vũ Sâm không thấy anh, đoán chừng hắn lại không vui. Anh lên lại tầng hai kiếm giấy ghi chú, vội vàng viết vào vài chữ: Bên công ty có chuyện gấp, tôi đi trước. Chữ viết ngoáy hơi xấu, Bạch Tư Quân nhìn hai giây, không hài lòng. Anh xé tờ cũ đi, viết lại ngay ngắn. Viết xong, rốt cuộc anh lại thêm một câu: Hết bận rồi tôi mua bánh cho anh. Bạch Tư Quân dính giấy ghi chú vào đầu giường, rời khỏi biệt thự của Mai Vũ Sâm. Anh cứ đinh ninh chuyện công ty chẳng chiếm bao nhiêu thời gian nên ném hết máy tính đồ sạc lại nhà hắn, chỉ lấy mỗi bóp tiền và điện thoại đi. Đến công ty đã là chín giờ mười, Bạch Tư Quân mở cửa phòng họp ra, ngạc nhiên phát hiện trong phòng họp to lớn chỉ có mỗi chủ biên, phó biên, hai biên tập và Lương Như, tổng cộng năm người. Nếu anh nhớ không lầm, chủ biên rõ ràng đã @ toàn bộ nhân viên, gọi tất cả mọi người đến họp lúc chín giờ. Anh hỏi theo phản xạ: "Mọi người đâu rồi?" Phó chủ biên đẩy mắt kính lên: "Mọi người bận việc cả rồi." Bạch Tư Quân lập tức hiểu, một khi chủ biên đã thông báo họp mà không kèm lý do, người có kinh nghiệm đều ngộ ra chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì, tìm đủ cớ chuồn êm. Họp ngoài giờ làm việc thế này chỉ cần có lý do chính đáng đến chủ biên cũng khó tiện nói gì. Chỉ mấy người đàng hoàng như hai đồng nghiệp hoặc Bạch Tư Quân đây, cùng với lính mới Lương Như mới vác mặt đến. Quả nhiên đây không phải chuyện hay ho đẹp đẽ gì. Cuốn tiểu thuyết trinh thám Nhật Hồng Đồ xuất bản năm ngoái bị dịch giả tố sao chép, bây giờ trên Douban và Tieba đang loạn hết lên. Trước khi Hồng Đồ lấy được bản quyền, tiểu thuyết này đã được độc giả dịch trên Tieba, mà biên tập viên lại không kiểm tra vấn đề này, đến giờ dịch giả Dã Sinh đó từ đầu nhảy ra tố Hồng Đồ sao chép bản dịch. Trên thực tế, rất khó để phán định sao chép giữa các bản dịch, bởi vì bản gốc ở đó, dù dịch hay sáng tác lại cũng hầu như không thể ra khỏi vòng nguyên tác, thế nên tất nhiên có chấp nhận nhiều chỗ tương tự. Mà vấn đề nằm ở chỗ, dịch giả Dã Sinh chỉ ra được điểm giống nhau không thể chối cãi được. Khi dịch một cuốn tiểu thuyết, dịch giả cần phải đối chiếu toàn bộ nội dung tác phẩm gốc, nếu như phát hiện lỗi sai trong bản gốc thì cần chú giải để biên tập viên lưu ý. Khi biên tập viên hiệu đính cũng sẽ tiến hành đối chiếu lần hai, nếu như bản gốc có lỗi sai, thì trong ấn phẩm xuất bản phải thêm phần "Chú giải của biên tập". Hiệu đính:là khâu chỉnh sửa của ban biên tập sau khi thông dịch viên hoàn tất bản dịch, nhưng nó không chỉ đơn thuần là việc kiểm tra những lỗi chính tả, ngữ pháp, bố cục của bản dịch, những thứ liên quan đến mặt hình thức, mà hơn thế, hiệu đính còn là công đoạn chỉnh sửa về mặt nội dung của bản dịch. Tác giả người Nhật Bản đã lấy Thế chiến thứ hai làm bối cảnh sáng tác, câu chuyện xảy ra ở chiến trường châu Âu, nhân vật chính là một lính Mỹ. Trong tác phẩm có tình tiết nhân vật nam chính đọc tạp chí "Playboy", nhưng thực tế đến Thế chiến thứ hai tạp chí này vẫn chưa xuất hiện, đến tận chiến tranh Việt Nam, tạp chí này mới bắt đầu trở nên phổ biến với những người lính Mỹ. Tạp chí Playboy: Là một tạp chí cho cánh đàn ông của Mỹ được thành lập ở Chigaco vào năm 1953 bởi Hugh Hefner (trong khi Chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc vào năm 1945). Playboy là một thương hiệu nổi tiếng được biết đến nhiều nhất và xuất bản rộng khắp trên thế giới.Tạp chí được xuất bản ra hàng tháng, đặc điểm nổi bật đó là những chân dung bức ảnh khỏa thân , kèm theo nhiều bài báo về thời trang, thể thao, hàng tiêu dùng và hình tượng hay biểu tượng phổ biến. Tạp chí cũng đưa ra những quan điểm phóng khoáng nhất là lĩnh vực chính trị, sử dụng hình ảnh khỏa thân trang nhã hấp dẫn và mang tính nghệ thuật ở trang bìa nhằm thu hút độc giả. Dịch giả Dã Sinh nhận ra điều này, nhưng không vạch ra mà lựa chọn cách xử lý mập mờ, dịch giả nọ không dịch ra tên tạp chí, mà dịch thành "Tạp chí XXX". Mà trong bản dịch của Hồng Đồ, điểm này giống y hệt với bản của dịch giả Dã Sinh. Sau khi đối chiếu cẩn thận, bản dịch của Hồng Đồ quả thật đã "tham khảo" rất nhiều chỗ, trước mắt dư luận đang đứng về phía Dã Sinh. Nhưng đây vẫn chưa phải vấn đề lớn nhất, điều đáng nói nhất là, biên tập viên Hoàng Thiến chịu trách nhiệm cho tác phẩm này đã đổi việc từ năm trước, giờ trong công ty không có bất kỳ một ai đứng ra gánh trách nhiệm. Bạch Tư Quân đang cực kỳ có dự cảm không lành, bởi năm ngoái khi còn làm trợ lý biên tập anh đã giúp Hoàng Thiến đối chiếu cuốn tiểu thuyết này. Quả nhiên, chủ biên nói rõ ngọn ngành vấn đề ra xong xuôi, ánh mắt rơi thẳng lên người Bạch Tư Quân, dùng giọng điệu không cho phép thương lượng: "Theo tôi biết, cuốn tiểu thuyết này cậu từng tham dự vào việc hiệu đính, nên tôi hy vọng cậu chủ động chịu trách nhiệm cho việc này." "Khoan đã." Bạch Tư Quân vội vàng lên tiếng, "Việc tôi tham gia hiệu đính là thật, nhưng tôi chỉ hỗ trợ kiểm tra lỗi chính tả, nội dung sách không phải do tôi phụ trách." Hiệu đính là một quá trình rất phức tạp, có đôi khi mất cả một ngày chỉ để xác nhận một chi tiết không quá quan trọng. Đây là trách nhiệm của biên tập viên phụ trách, không liên quan đến bất kỳ ai khác. Bạch Tư Quân chỉ giúp Hoàng Thiến kiểm tra lỗi chính tả của bản thảo mà thôi, vốn không hề biết tác phẩm này đã có bản dịch trên Tieba. Nếu việc này có liên quan đến trách nhiệm của anh, vậy chủ biên và phó chủ biên kiểm duyệt cuối cùng cũng phải có trách nhiệm tương tự. Đương nhiên, Bạch Tư Quân nào dám nói suy nghĩ này ra. Chủ biên lại nói: "Chuyện ai kiểm duyệt nội dung là chuyện riêng giữa cậu là Hoàng Thiến, tôi làm sao xác nhận được. Vậy giờ tôi hỏi cậu, nếu cậu không xử lý thì ai sẽ đứng ra nhận trách nhiệm?" Bạch Tư Quân nhíu mày nhìn hai đồng nghiệp đang ngồi trong phòng, người uống nước, người thì bấm điện thoại, nói chung đều là vẻ không muốn dây vào. Vậy cũng hết cách, Bạch Tư Quân oan uổng chịu thiệt, giao cho người khác họ còn chịu thiệt thòi hơn. Dưới gầm bàn, anh siết chặt tay lại, nén lại lửa giận đang bùng lên trong lòng, nói: "Chuyện lớn thế này, tôi tự cảm thấy mình không có đủ năng lực xử lý." Chủ biên lập tức đáp: "Có đủ khả năng xử lý hay không là một chuyện, có đi xử lý hay không lại là một chuyện khác." Bạch Tư Quân cắn chặt răng, không biết phản bác thế nào. Lúc này, phó chủ biên lên tiếng: "Cậu cũng đừng áp lực quá, sự tình đã ra đến đây chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng bù đắp phần nào. Tôi và chủ biên phụ trách mảng internet, cậu là Hoàng Thiến liên lạc với dịch giả kia đi." Chủ biên cũng nói thêm: "Đây là cơ hội trau dồi rèn luyện rất tốt, chúng tôi quý cậu mới giao chuyện này cho cậu làm." Khóe miệng Bạch Tư Quân giật một cái, bộ nhìn anh giống người dễ ăn hiếp lắm hả? Thằng ngu cũng nhìn ra nếu gọi được Hoàng Thiến ra nói chuyện với vị dịch giả kia thế nào cũng ra một đống cãi lộn loạn cào cào lên, cuối cùng lại biến thành làm ơn mắc oán. Đột nhiên anh nghĩ, nếu như anh nghỉ việc phát một rồi cuốn gói lượn đi, chủ biên có thể đẩy việc này cho ai? Một khi ý nghĩ này đã nảy sinh, nó không ngừng quấn lấy trong đầu Bạch Tư Quân như ma như quỷ. Anh trầm mặc không nói gì, trong đầu tưởng tượng cảnh mình hất tài liệu xuống, gào lên với chủ biên và phó chủ biên: "Ông đây mặc kệ." Hẳn sẽ đặc sắc phải biết. Nhưng còn chưa quá vài giây, Bạch Tư Quân đã lướt vội ý nghĩ này đi. Vì anh bất chợt nghĩ đến Mai Vũ Sâm. Nếu anh nghỉ việc, Mai Vũ Sâm sẽ thực sự không còn ai quan tâm nữa, anh không muốn mình vừa ký tên cam kết, hôm sau đã nuốt lời. Cuối cùng, Bạch Tư Quân thở dài tuân mệnh, nhìn chủ biên nói: "Tôi biết rồi." Hai đồng nghiệp kia về nhà, chủ biên và phó chủ biên cũng ra khỏi công ty không biết đi đâu. Lương Như hỏi Bạch Tư Quân có cần giúp gì không, nhưng thực tế hai người đều biết rõ, newbie Lương Như chẳng giúp được gì thêm. Trong công ty chỉ còn quạnh quẽ mỗi mình Bạch Tư Quân, anh gọi cho Hoàng Thiến trước tiên, thái độ của cô giống hệt như trong dự đoán. "Tôi đã không còn ở Hồng Đồ nữa rồi, cậu tìm tôi được thì được ích lợi gì?" "Nhưng chị là biên tập viên của cuốn sách kia..." "Không liên quan đến chuyện tôi có phải biên tập viên hay không, tôi đã rời khỏi Hồng Đồ rồi, chuyện không liên quan gì tới tôi hết." Nói xong, Hoàng Thiến cúp luôn điện thoại. Bạch Tư Quân kiên nhẫn gọi một lần nữa, Hoàng Thiến cúp máy thẳng. Bạch Tư Quân đột nhiên cảm thấy lòng mình nguội lạnh, giấc mơ của anh là trở thành biên tập viên, có thể nhìn thấy tên mình đề trên trang bìa sách. Anh đã nỗ lực hơn bốn năm vì cái ngày đó, nhưng đối với một số ít người, hai chữ "trách nhiệm" của biên tập viên dường như chẳng có giá trị gì. Anh không tin Hoàng Thiến tắt máy cả ngày, vì vậy cứ cách mấy phút lại tự động gọi tới. Cùng lúc đó, anh cũng liên lạc với dịch giả của Hồng Đồ, vị dịch giả kia khăng khăng khẳng định mình không sao chép, nhưng lại không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, cuối cùng cũng thẳng tay cúp điện thoại Bạch Tư Quân. Bạch Tư Quân vừa lên mạng tìm những vụ tương tự, nghiên cứu trách nhiệm pháp lý do vi phạm hợp đồng lại vừa tổng hợp những chi tiết Dã Sinh tố sao chép. Không biết đã bận tối tăm mặt mũi hết bao lâu, điện thoại đột nhiên hiện lên thông báo pin yếu cần kết nối sạc, Bạch Tư Quân đau đầu tìm đồ sạc trên bàn đồng nghiệp, không tìm ra được gì. Đồ sạc và máy tính của anh đều ở nhà Mai Vũ Sâm, nếu sớm biết mình phải lâm vào tình cảnh như bây giờ, anh tuyệt đối sẽ trang bị đầy đủ vũ khí chiến đấu xong mới tới. Bây giờ muốn đến nhà Mai Vũ Sâm mất hai tiếng, về thêm hai tiếng nữa, anh thực sự không đào đâu ra lắm thời gian như vậy. Do dự cả buổi trời, Bạch Tư Quân quyết định gọi điện cho Mai Vũ Sâm, điện thoại được bắt rất nhanh, anh nói: "Mai..." Anh mệt đến mức không còn sức nói nốt hai chữ "Vũ Sâm" , mà Mai Vũ Sâm cũng gọi họ anh, anh gọi thế chắc cũng không vấn đề gì. "Anh mang đồ sạch với máy tính đến công ty giúp tôi được không?" Ở đầu bên kia điện thoại, Mai Vũ Sâm không trả lời ngay. Bạch Tư Quân hơi không chắc chắc, anh nghĩ đến cái tính ngại phiền kia của hắn, nghĩ chừng hắn sẽ từ chối. Thế nhưng không lâu lắm sau đó, giọng Mai Vũ Sâm truyền tới, nhẹ nhàng hờ hững như nước chảy mây trôi: "Chờ tôi."