Ghi chép nghỉ việc của biên tập viên

Chương 21 : đây tuyệt đối không phải ghen.

Cửa lớn không mở ra, nhưng lại có tiếng Mai Vũ Sâm phát ra từ chuông cửa: "Cậu tới làm gì?" Bạch Tư Quân cảm thấy hơi hơi sai sai, nhưng anh vẫn giơ hộp bánh lên, nhìn màn hình nói vào: "Mua bánh ngon cho anh này." "Đây không cần." Tít một tiếng, trò chuyện kết thúc. Bạch Tư Quân sững sờ, hộp bánh vẫn giơ trên không trung, không biết Mai Vũ Sâm lại giở chứng không vui gì rồi. Anh ngẫm nghĩ một phen, tự khẳng định nguyên nhân không đến từ mình. Lần trước lúc về Mai Vũ Sâm vẫn hòa hảo ổn định lắm mà, vì vậy anh lại nhấn chuông cửa lần nữa. Giọng Mai Vũ Sâm tới rất nhanh: "Tôi nói tôi không cần." Bạch Tư Quân nhíu nhíu mày, kiên nhẫn nói: "Mở cửa." Tiếng chuông cửa ngắt quãng vẫn tiếp diễn, Mai Vũ Sâm không tắt, cũng không nói gì. Bạch Tư Quân dịu giọng: "Đây là bánh mới, mua riêng cho anh đấy." Một lúc lâu sau, rốt cuộc cửa cũng mở ra. Bạch Tư Quân đi vào huyền quan, thầm nghĩ chắc Mai Vũ Sâm gặp khúc mắc trong sáng tác, đồ ngọt lại tới đúng lúc thế này. Tầng một không mở đèn, cả gian phòng tối om. Bạch Tư Quân mở đèn phòng khách lên, sau đó nhìn thấy Mai Vũ Sâm đang dựa vào sofa nhìn mình, mặt chẳng có biểu cảm gì. "Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?" Bạch Tư Quân đặt bánh ngọt lên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Mai Vũ Sâm. Mai Vũ Sâm không trả lời, nhìn không ra hắn đang nghĩ gì. Bạch Tư Quân mở hộp bánh màu hồng ra, tiếp đó chìa muỗng nhựa đến trước mặt Mai Vũ Sâm: "Anh ăn thử xem, vị anh đào đó." Mai Vũ Sâm mím chặt môi, vẫn không nhúc nhích. Bạch Tư Quân thở dài trong lòng, nghĩ chắc kiếp trước mình thiếu nợ Mai Vũ Sâm dữ lắm, bằng không sao không thể làm gì với hắn thế này. Anh múc một miếng bánh ngọt, đưa muỗng lên miệng Mai Vũ Sâm, mắt hắn thấy bánh, song môi vẫn không hề thả lỏng. Một giây sau, hắn quay đầu đi, nói với ngữ điệu lạnh như băng: "Không ăn." Bạch Tư Quân thả lỏng vai mình một chút, anh ăn luôn muỗng bánh trên tay, hỏi: "Anh làm sao vậy?" Mùi hoa anh đào tràn ngập trong miệng, Mai Vũ Sâm vẫn cứ không đáp lời nào. "Cái này ngon thật sự, anh không ăn thật?" Bạch Tư Quân lại múc một miếng bánh lên, mà Mai Vũ Sâm vẫn không phản ứng gì. Tuy buổi chiều đã ăn chút gì đó trong nhà Tề Quân, nhưng Bạch Tư Quân đã đói bụng từ lâu. Nụ hoa này không có miếng thứ hai, anh nghĩ bụng vẫn phải để phần cho Mai Vũ Sâm nên chuẩn bị cắm muỗng vào bông hoa khác. Lúc này, Mai Vũ Sâm cuối cùng cũng mở miệng: "Cậu mua bánh cho tôi mà sao cậu cứ ăn hoài thế?" Bạch Tư Quân dừng lại, nói không nên lời: "Anh cũng đâu có ăn, còn không cho tôi ăn nữa." Ngẫm lại cũng không biết ai là người tan làm chưa kịp ăn cơm đã phi lên tàu điện ngầm ngồi hai tiếng mua bánh đến nhà cho một vị đại gia, kết quả vị đại gia này còn thối mặt ra, không cảm kích tí gì. Bạch Tư Quân đột nhiên cảm thấy mình máu M chắc luôn. Anh thả muỗng xuống, dựa lưng vào sofa, bắt đầu cân nhắc xem làm thế nào để Mai Vũ Sâm nói cho mình biết lý do vì sao hắn lại không vui. Rồi anh tự giễu nghĩ, muốn Mai Vũ Sâm mở lòng chắc còn khó hơn khiến được hắn đi gõ chữ. Trong lúc trầm mặc, tầm mắt Bạch Tư Quân trôi dạt ra ngoài cửa sổ, giá phơi quần áo không còn thứ gì, anh vô thức hỏi: "Anh cất quần lót tôi vào rồi hả?" "Không." Mai Vũ Sâm đáp, "Bị gió cuốn đi rồi." "Bị gió cuốn đi?" Bạch Tư Quân tin chết liền, "Có gió lớn như vậy nữa luôn?" "Có." Mai Vũ Sâm một chữ quý như vàng trả lời. Đang ở tình huống thế này, Bạch Tư Quân cũng không muốn đào bới sâu chuyện không quan trọng. Anh ngập ngừng hỏi: "Lúc sáng tác anh có chuyện gì vướng mắc à?" Mai Vũ Sâm mím chặt môi không trả lời. Bạch Tư Quân nhìn phản ứng của hắn, nghĩ suy đoán của mình phải đúng tám chín phần, anh nói: "Anh viết tới đâu rồi, để tôi đọc giúp anh." "Không viết tới đâu." Mai Vũ Sâm không có biểu tình gì, "Không cần cậu đọc giúp." Mấy lời này có hơi cục súc thật, nhưng Bạch Tư Quân đoán Mai Vũ Sâm cũng không ghim mình chỗ nào, chỉ là tâm trạng hắn đang không tốt thôi. Anh cũng không tức giận gì, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tôi là biên tập viên của anh mà, lúc anh gặp khó khăn..." Mai Vũ Sâm đột nhiên nhíu chặt mày, ngắt ngang lời Bạch Tư Quân: "Tôi đã nói là không viết, có gì hay ho mà xem?" Ngữ khí của Mai Vũ Sâm có nét thiếu kiên nhẫn rất rõ ràng. Tính tình Bạch Tư Quân dẫu tốt mấy cũng nhịn không nổi, trán anh nổi gân xanh, hít một hơi thật sâu giữ lại lửa giận trong người, hỏi: "Bữa trước không phải anh viết xong khung sườn rồi sao, trò chơi tình ái đó." Mai Vũ Sâm hừ lạnh, đáp: "Cậu không phải biên tập viên à, cái thứ rác rưởi kia mà cậu cũng đọc được? Tôi xóa lâu rồi." Bạch Tư Quân bóp chặt đầu gối, nghiến răng đè nén lửa giận đang xộc lên tới não: "Vậy gần nhất anh đang viết gì?" "Truyện sex." Mai Vũ Sâm cười nhạo, "Cậu muốn xem không?" Sắc mặt Bạch Tư Quân hoàn toàn sa sầm, nếu là hai là hai tháng trước, có lẽ anh sẽ tiếp tục kiên nhẫn nói chuyện thuyết phục hắn. Nhưng kể từ khi quen thuộc với Mai Vũ Sâm, anh cũng không cẩn thận từng li từng tí như trước đây nữa. "Tùy anh." Bạch Tư Quân đứng khỏi sofa, tầm mắt Mai Vũ Sâm cũng di động theo anh. "Cậu đi đâu?" Mai Vũ Sâm cau mày hỏi. "Đi về." Bạch Tư Quân ngừng vài giây, "Kệ mẹ anh." Mai Vũ Sâm đen mặt không nói lời nào. Bạch Tư Quân nhìn hắn, rời khỏi biệt thự. Cái bụng trống trơn vẫn luôn lên tiếng kháng nghị, mà Bạch Tư Quân lại không có tâm trạng gì ăn cơm. Anh nhờ mình từng đọc một bài trên mạng, nói rằng mối quan hệ càng thân mật sẽ càng trở nên thẳng thừng không kiêng dè. Vì bạn biết giới hạn của đối phương ở đâu, nên sẽ không đối xử khách sáo như khi còn xa lạ nữa. Nhưng từ đầu đến cuối Mai Vũ Sâm cứ giữ thái độ không nể nang thứ gì, Bạch Tư Quân cũng xác nhận mình đang dần có khuynh hướng trở nên không kiêng nể gì nữa. Bởi lẽ trước đây, anh sẽ tuyệt đối không để Mai Vũ Sâm lại một mình như vậy. Nghĩ sâu một chút, trong tay anh đã có thêm một số vốn liếng nhất định. Anh phụ trách thêm tác giả Tề Quân, không cần treo cổ trên cái cây Mai Vũ Sâm nữa, càng quan trọng hơn là, anh biết bên cạnh Mai Vũ Sâm chỉ có mình anh. Mối quan hệ giữa anh và hắn là cả hai đều cần nhau. Thế nên nếu là song phương bình đẳng, việc gì anh phải để Mai Vũ Sâm tùy ý giở tính trẻ con? Vốn hợp tình hợp lý, sao Bạch Tư Quân càng nghĩ lại càng cảm thấy khó chịu, anh cứ cảm thấy như mình đã biến thành người xấu vậy. "Anh Bạch." Lương Như vỗ vai Bạch Tư Quân: "Anh không đi ăn trưa à?" Bạch Tư Quân tỉnh táo lại, anh nhìn đồng hồ, phát hiện ra vậy mà mình đã ngồi ngơ ngác tới tận trưa. Anh miễn cưỡng cười cười: "Mọi người cứ đi đi, để anh gọi đồ ngoài được rồi." Bạch Tư Quân lấy điện thoại ra, do dự một lúc lại không mở ứng dụng gọi đồ ăn. Anh nhìn thông báo tin nhắn, lại vào Wechat xem, Mai Vũ Sâm không liên lạc với anh. Anh cau mày thở dài một hơi, tự nhiên thấy bạn gái từng yêu đương qua cũng chưa có ai khiến anh hao tâm tổn trí như hắn. Anh không muốn thừa nhận mình đã mềm lòng, nhưng sự thật là anh không chỉ mềm lòng mà còn cảm thấy tự trách nữa. Bên cạnh Mai Vũ Sâm chỉ có mình anh, vậy mà anh còn nói kệ hắn, nếu mà anh kệ thật thì còn ai quan tâm hắn nữa đây? Bạch Tư Quân buồn bực lướt vòng bạn bè của mai Vũ Sâm, nghĩ thầm người này đăng một cái ảnh cũng được, hay đăng trạng thái cũng được. Nhưng bài đăng gần nhất của Mai Vũ Sâm đã là từ hai năm trước, chỉ có vài tấm ảnh du lịch. Phỏng chừng đăng ảnh du lịch cũng là để lừa gạt biên tập viên, Bạch Tư Quân nhàm chán nghĩ. Anh mở vòng bạn bè ra, đột nhiên nhìn thấy trong danh sách có một chiếc ảnh đại diện khá là quen mắt. Là Tề Quân. Bạch Tư Quân sững sờ, bất giác nhận ra Mai Vũ Sâm và Tề Quân là bạn tốt trên Wechat. Cái này cũng có gì kì đâu, hai người đều là tác giả tiểu thuyết bí ẩn, thêm nữa còn hợp tác chung trong Hồng Đồ, không quen biết mới là lạ. Chính lúc này, đầu Bạch Tư Quân chợt lóe, có lẽ nào... Mai Vũ Sâm không vui là vì nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Tề Quân?? Trong vòng bạn bè, Tề Quân cảm ơn anh đã đảm nhận vị trí biên tập viên, mà lúc đầu anh từng nói với Mai Vũ Sâm anh chỉ có một tác giả là hắn, hơn nữa nếu hắn không giao bản thảo, anh còn có thể bị sa thải. Tất nhiên đây không phải lời nói dối rồi, chỉ là chuyện sau này không ai lường trước được? Chẳng trách hôm qua vừa nhắc tới chữ biên tập viên, vừa chắc tới chữ bản thảo Mai Vũ Sâm đã không vui, dường như mất vui vì chuyện này thật. Bạch Tư Quân trở lại khung chat, đầu vẫn đang suy nghĩ, muốn hỏi có phải Mai Vũ Sâm đang ghen phải không. Nhưng vừa gõ ra được hai ba chữ, anh như giật mình tỉnh ngộ rồi nhanh tay xóa bỏ. Nguy hiểm thật, tí nữa thì gửi rồi. Anh cũng không phải bạn trai của Mai Vũ Sâm, ghen tuông gì chứ? Hẳn không phải là ghen đâu, là tâm trạng mất cân bằng mà thôi. Bạch Tư Quân cũng từng có tâm trạng này. Lúc vừa lên năm nhất đại học, anh và một người bạn cùng phòng chơi bóng rổ với nhau. Nhưng đến cuối kỳ năm nhất, bạn cùng phòng lại chọn môn bóng chuyền, thời gian chơi bóng của hai người cũng ít dần đi. Lúc bạn cùng phòng chơi bóng rổ, Bạch Tư Quân luôn ở đó. Nhưng lúc Bạch Tư Quân muốn chơi bóng rổ, bạn cùng phòng lại chơi bóng chuyền với người khác. Dĩ nhiên đây không phải là ghen rồi, chỉ là với Bạch Tư Quân, bạn cùng phòng là người bạn duy nhất của anh, nhưng với bạn cùng phòng, anh chẳng qua chỉ là một trong số những người bạn mà thôi. Sau này gặp được nhiều bạn chơi bóng chung mới, tâm lý mất cân bằng này cũng biến mất theo. Cho nên đây tuyệt đối không phải ghen. Bạch Tư Quân nhắm mình đoán đúng chắc, Mai Vũ Sâm chỉ cảm thấy tâm trạng mất cân bằng. Biết được vì sao vị đại gia này không vui xong, vai Bạch Tư Quân cũng thả lỏng ra. Thành thực mà nói, nếu là anh, anh cũng khó lòng nói loại tâm trạng mất cân bằng này ra khỏi miệng. Đương nhiên anh sẽ không nổi nóng giận dữ như Mai Vũ Sâm, cho nên vẫn phải nói tính tình Mai Vũ Sâm quá khó hầu hạ. Đúng lúc hôm nay là thứ sáu, Bạch Tư Quân vốn định thứ sáu sẽ tới nhà Mai Vũ Sâm. Mà bây giờ biết Mai Đại Miêu đang làm mình làm mẩy với mình xong, anh chỉ có thể chạy thật nhanh đến vuốt lông dỗ dành hắn. Tan ca, Bạch Tư Quân về nhà ăn cơm tắm rửa sạch sẽ, sau đó chuẩn bị đầy đủ sách, đồ sạc và máy tính xong mới ra khỏi nhà. Theo tàu điện ngầm ra khỏi nội thành càng xa, người trên tàu cũng càng ít dần đi. Bạch Tư Quân đọc sách đến mệt cả người, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ. Có lẽ trước mười giờ đã đến được nhà Mai Vũ Sâm rồi. Nhưng đúng lúc này, điện thoại anh đột nhiên rung lên, một cái tên không tưởng xuất hiện trên màn hình nhận cuộc gọi. Anh hơi ngạc nhiên, ấn vào nút nghe máy, cất tiếng: "Tiểu Ngải?"