Gen Di Truyền
Chương 47
Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Sau đó Kriya đi Cesar lại bắt đầu huấn luyện đơn giản cho Hân Hân cách dùng tinh thần lực thao túng và ổn định robot, nếu như cô chưa quen thuộc tất cả mọi thứ thì không thể tùy tiện dùng robot, bởi bì nó sẽ mang đến gánh nặng và thương tổn trên thân thể của cô.
Cho nên phải trải qua hướng dẫn diễn luyện, toàn bộ hành trình anh đều ở chung với cô, vì vậy tin rằng sẽ không có thương tổn gì.
Sau khi tiến vào phòng hướng dẫn huấn luyện dưới lòng đất, Hân Hân kỳ quái nhìn tất cả ở trước, rất quái lạ, có áp lực nhàn nhạt khó nói ra .
Cesar nói: “Ngồi xuống.”
Hân Hân co rút khóe miệng, người chồng này mặc dù tất cả mọi chuyện đối với mình rất tốt, nhưng dù sao cũng là đại thống soái cho nên trong giọng nói khó tránh khỏi mang theo giọng ra lệnh.
Có một số việc thật sự cần hai người cùng nhau cố gắng, cho nên cô vừa ngồi xuống vừa mở miệng nói: “Thưa ngài......”
“Á?” Cô ấy đã thật lâu không có gọi mình Thưa ngài, hơn nữa hắn thích cô kêu tên của mình.
“Hãy gọi tên ta.” Cesar nhăn mày lại nói.
“Vợ chồng là phải tôn trọng lẫn nhau, chúng ta hẳn nên gọi tên song phương, nhưng mà giọng nói cũng phải chú ý một chút. Anh có thể nói chuyện rất thân mật với em, nhưng nhất định không thể ra lệnh cho em, bởi vì em không phải là binh lính của anh.” Hân Hân cười nói những lời này với anh, hi vọng anh chú ý hoặc là thay đổi một chút giọng điệu của mình.
“Ừ, được.” Rất tùy ý, giống như đối với anh chuyện này chỉ là râu ria. Thật ra thì trong lòng anh còn đang suy nghĩ, hóa ra giữa vợ chồng không thể dùng giọng điệu mệnh lệnh, nhưng giọng điệu của anh ta thật không tốt ư, tại sao mình hoàn toàn không có cảm giác được?
Hiện tại, anh phải bắt đầu dạy cô thao túng tinh thần lực của mình như thế nào, nhưng phải mở miệng làm sao thật là khó. Trước kia lúc dạy người khác là dùng phương pháp này nhưng bây giờ người ta không thích, cho nên anh ta khó xử rồi.
Hân Hân ngồi hồi lâu thấy người phía sau không chỉ thị cũng không nói chuyện lại hỏi: “Hiện tại em phải làm sao?”
“Ừ, chỉ cần ổn định tâm trí, sau đó nhắm mắt tưởng tượng làm thế nào để cho vật này khởi động, chuyện này rất dễ dàng.” Giọng nói tận lực ôn nhu, nhưng mà Hân Hân nghe xong lại có một chút im lặng, tiếng nói của vị này đang bị lạc giọng sao, đáng tiếc giọng điệu không thay đổi gì cả.
Thở dài, thôi từ từ sẽ tốt.
Tinh thần lực thật ra thì chính là trí tưởng tượng, cô tưởng tượng thấy như thế nào khởi động một con robot kia chung quanh sẽ xuất hiện các loại tình huống bên ngoài cùng khung cảnh mô phỏng.
Cảm giác mọi thứ đều rất kỳ quái, cái này so với lấy tay và chân khống chế robot cồng kềnh dễ dàng hơn nhiều.
“À...... Rất tốt, em rất lợi hại, không đúng, là tương đối lợi hại.” Khích lệ là đúng, Cesar thật ra thì chưa từng khích lệ qua người khác, đây là lần đầu tiên, đến chính anh ta cũng cảm thấy có chút khoa trương.
Hân Hân bị khen thì tương đối im lặng, đến chính cô cũng cảm thấy khích lệ thế này còn không bằng không có.
“Sau đó?” Nhìn mặt biên phía ngoài, trừ lần đó ra cô không biết phải làm sao.
“Thử động ngón tay của mình một chút.” Hân Hân đáp một tiếng, sau đó muốn giơ ngón tay của mình lên, nhưng cô phát hiện ngón tay có chút nặng, cô mất sức lực thật lớn mới để cho ngón tay cái duỗi ra.
Cesar nói: “Rất tốt, hôm nay tới đây thôi, hiện tại buông lỏng nghĩ tới đóng robot.”
Hân Hân thử suy nghĩ, nhưng hoàn toàn không làm được.
Loại hiện tượng này là hiện tượng ngưng trệ, trừ Cesar ra đa số mọi người đều đã trải qua. Cesar rất dịu dàng cầm tay cô, từ từ lấy tinh thần lực của mình cân đối cho cô, sau đó nói: “Từ từ buông lỏng, buông lỏng.”
Hân Hân thử buông lỏng, thử để cho Cesar khống chế mình. Quả nhiên, không lâu sau cô đã bình tĩnh trở lại, cái máy mô phỏng cũng dừng lại.
Sau khi dừng lại cô dường như thoát lực, ngửa đầu không ngừng thở dốc, cũng không biết có phải do thở gấp quá lợi hại không mà khiến cho cổ họng vẫn hay nôn nghén lại phát tác, cô còn không có đứng lên đã nôn ra.
Cesar vỗ lưng cô, sau đó nói: “Em nhất định phải nhẫn nại, tinh thần lực cũng có thể mang đến gánh nặng cho thân thể. Nhưng sẽ không quá nghiêm trọng, chẳng qua là trong thời gian ngắn chưa thích ứng được, em chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt thôi.” Thấy cô ngưng nôn khan anh liền đem người ôm lấy trở về phòng nghỉ ngơi.
Mặc dù anh rất lo lắng có thể làm cô bị thương, nhưng nếu như không thông qua huấn luyện sẽ không cách nào sau một tháng có thể dùng đến robot bảo vệ mình.
Hân Hân cũng biết ý nghĩ của anh, hơn nữa bản thân cô đối với loại chuyện này cũng rất thích.
“Em biết, cho nên anh không cần lo lắng. Hiện tại nằm ở trên giường rất thoải mái, em nghỉ ngơi một chút sẽ hoàn toàn không có chuyện gì đâu.” An ủi Cesar đang có chút bận tâm, cô lại bắt đầu hưng phấn hỏi thăm tinh thần lực tập trung như thế nào, bí quyết thao túng ra sao ?
Đáng tiếc Cesar không phải là giáo viên chuyên nghiệp, cô có hỏi anh tất nhiên có đáp, từ cạn đến sâu, hận không đem được những gì mình biết ở trong nháy mắt dạy cho cô.
Cứng rắn nhồi nhét như vậy để cho Hân Hân có chút tựa như hiểu lại như không hiểu đến nằm mơ cũng là robot bay đầy trời, sau khi tỉnh lại cô cảm thấy hơi mệt, dĩ nhiên chỉ là một chút mệt mỏi mà thôi.
Cesar không có ở đây, cô bò ra khỏ giường uống ít đồ vì cảm giác mình hơi đói rồi. Đây là lần đầu tiên sau khi mang thai cảm giác được đói, cực muốn ăn loại rau trộn đậu hủ hành lá này.
Nhưng loại thức ăn này là đồ ăn kiểu Trung Quốc, nhất là đậu hủ đã sớm không làm nữa. Cô thông qua Ben Sur chọn chút bữa ăn, nhưng Ben Sur hồi lâu mới trả lời, đậu hủ phải tìm cách làm trước sau đó mới làm thành món ăn mang đến được.
Hân Hân cảm thấy trừ món ăn này những món khác cô ăn không vô, cho nên cô nói mình có thể đợi.
Cho nên bữa ăn sáng cô không ăn, bữa trưa Cesar gọi cô đi phòng ăn nhưng cô chỉ ngồi xem anh ăn mà không động đũa.
Ben Sur thật ra thì đã biết chuyện cô là một loài người, thời điểm hầu hạ ở bên cạnh liền nói với cô: “Phu nhân, tôi cảm thấy được ngài vẫn cần ăn một chút, cái loại thức ăn kiểu Trung Quốc này cần một buổi tối mới có thể làm được.”
“Không sao, tôi sẽ đợi.” Hân Hân vô luận đói bao nhiêu cũng vẫn ăn không vô những vật khác.
Cesar không cho cô chờ, tự mình đem tảng thịt bò beefsteak cắt xong cho cô, một miếng lại một miếng đưa đến trước mặt cô nói: “Ăn một chút, như vậy mới có thể lực đi ra ngoài dạo, em không phải vẫn muốn đi mua đồ với anh sao?”
“Thật có thể đi?” Không phải là muốn đem cô nhốt chết ư, còn có thể mang cô đi ra ngoài sao?
“Có thể, nhưng em nhất định phải có thể lực.” Cesar nghe được Calvin nói một chút, phụ nữ có thai nhất định phải hoạt động đều đặn, như vậy đối với thân thể và tâm tình đều tốt.
Tinh thần lực quan trọng nhất là tinh thần ổn định cùng với tâm tình tốt, tinh thần lực của mình mạnh ngoài trời sanh ra, ưu điểm lớn nhất chính là ổn định.
Hân Hân quả nhiên động thủ đi ăn Beefsteak, lúc này khẩu vị của con người rất nặng, ăn beefateak luôn còn máu. Là một người Trung Quốc, cô ưa ăn quen thức ăn chín.
Điểm này Cesar cũng biết, cho nên trong mâm thịt của Hân Hân đều chín, thế nhưng cô có chút để ý chính là Cesar dùng dao ăn của anh cắt, mà trên dao của anh còn dính máu.
Cho nên lúc ăn cô có chút buồn bực, một chút buồn bực sẽ làm cho bữa ăn nghiêm chỉnh vô cùng không thoải mái, cố nuốt xuống cảm giác muốn ói. May mắn kịp thời uống ly nước ấm mới khá lên một chút, cô ăn xong lại nhìn Cesar chuẩn bị tính toán lúc nào mang mình đi mua đồ.
Cesar vững vàng ăn xong bữa trưa, sau đó nhìn thoáng qua ánh mắt phát sáng lấp lánh của cô đã cảm thấy thú vị. Xem ra cô cực kỳ muốn đi ra ngoài, vậy thì theo cô một lần.
“Đi giúp tôi dọn dẹp quảng trường mua sắm lớn khu A, trừ người máy ra không thể cho bất luận ai ở đó. Hơn nữa phải đem hệ thống an ninh bên trong toàn bộ đóng lại.” Ben Sur đáp ứng.
“Tôi sẽ tận lực làm tốt, nhưng cũng xin phu nhân đem robot mang ở trên người.” Nói xong anh ta phải đi an bài.
Hân Hân đã thật lâu không có đi dạo qua khu mua sắm rồi, cô tìm tồi hỏi: “Em có thể mua quần áo, đồ trang điểm, hoặc là đồ ăn cùng thức uống mình thích không?”
“Có thể, em mua cái gì cũng có thể.” Cesar chưa bao giờ thấy cô hưng phấn như vậy.
Trong lòng mình cũng rất vui vẻ, bởi vì cảm xúc của cô hoàn toàn ảnh hưởng tới anh ta.
Cho nên dùng qua bữa trưa xong hai người đã lái Air Ship mang theo đội hộ vệ chạy thẳng tới chỗ mua sắm, từ lầu hai đến lầu năm thứ gì cũng có, giống như siêu thị lớn ở hiện đại .
Raymond còn không biết tình huống của Hân Hân, lần này anh ta không thể ngồi ở bên cạnh bọn họ. Đợi Air Ship hạ xuống từ rất xa mới nhìn được cô một cái, nhưng lại phát giác cái người máy này hoàn toàn khác lúc trước. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Cứ như vậy Hân Hân cùng Cesar cầm tay lên lầu, lầu hai là đồng phục quân nhân và đồ dùng quân sự. Thời đại này súng gì đó muốn là có thể mua, cô đối với mấy cái này hoàn toàn không có hứng thú, nhưng lại thích đủ loại quân trang. Những thứ này nếu như mặc ở trên người Cesar nhất định nhìn rất đẹp, cho nên cô cầm lấy quần áo ướm lên người anh.
“Cái này nhìn rất đẹp, anh mặc lên nhất định rất tuấn tú.”
“Phải không?” Cesar không có bị phụ nữ khen qua, rất nhanh anh tìm thấy số thích hợp với mình để thay ra.
Hân Hân theo bản năng nhìn hai bên một chút, phát hiện thật không có loài người mới yên tâm, nhưng người máy tiểu thư là nhân viên hướng dẫn mua sắm theo ở phía sau vẫn mỉm cười, còn khích lệ : “Tiên sinh, ngài mặc số này là chính xác, hơn nữa cho thấy ngài rất đẹp. Xin hỏi, có chọn mua hay không?”
“Đây là quân phục nhân viên bảo dưỡng Air Ship, không ngờ em lại thích loại hình này.” mặc dù Cesar nói như vậy nhưng không có cởi ra, anh mặc bộ quần áo này mang theo Hân Hân đi khu mua sắm lầu ba chuyên dành người máy phái nữ và phụ nữ loài người.
Trăm triệu không nghĩ tới hình thức quần áo nơi này rất nhiều, nhất là chủng loại áo lót và trình độ mẫu mã làm cho người ta không ngừng khen ngợi, còn có một chút đỏ mặt tim đập.
Hân Hân đẩy một cái xe mua sắm điều khiển tự động, bên trong có ba ô vuông chia ra có thể dùng để chứa quần áo, thức ăn hoặc là vật gì đó khác.
Hân Hân chọn vài bộ quần áo thử xong liền ném vào trong xe nhỏ, Cesar thì rất quang minh chính đại cầm lên nội y nhìn, sau đó nói: “Qua mấy tháng em phải mặc quần áo trong rộng rãi một chút, cái này tương đối thích hợp.” Nói xong chọn được cái lớn đặt ở trong xe nhỏ của cô, sau đó sờ soạng xuống bụng của cô nói: “Có muốn nghỉ ngơi hay không, em đi một tầng lầu có thể mệt mỏi rồi.”
“Không cần, em còn có rất nhiều đồ muốn chọn. Không phải đâu, vẫn còn quần áo em bé, làm sao sẽ......” Cô trực tiếp đến chỗ quần áo em bé, chỉ nghe người máy em bé hướng dẫn mua hàng lấy giọng điệu bình tĩnh nói: “Khách hàng, ngài khỏe chứ, những trang phục này là chuẩn bị vì đứa bé của ngài, ngài xem kiểu dáng nào thích nhất còn có thể đặt làm.” Cô một bên nghe bọn họ giới thiệu một bên nhìn, sau đó nghe tiếp mới biết được trừ khu đồng phục nhi đồng những đồ dùng khác là ở khu dành cho nam dưới lầu một.
Điều này nói rõ cái thế giới này mặc dù không phải là đàn ông sanh con, nhưng đứa bé sinh ra đều là đàn ông chăm sóc đúng không? Cô hết sức muốn mua một chút đồ em bé về, đích thân mua.
Cho nên hai người ở đi dạo xong lầu ba lại nghĩ tới lầu hai, sau đó tìm được khu đồ dùng nhi đồng. Cái thế giới này sữa mẹ thì khỏi nói rồi, sữa bột hiện tại gọi là bột trẻ con, cơ hồ có giá trên trời a.
Nuôi một đứa bé thật đúng là không dễ dàng, Hân Hân âm thầm nghĩ. Cô bắt đầu tìm hỏi: “Anh nói con của chúng ta sau này nên dùng sữa mẹ hay là dùng bột em bé?”
“Sữa mẹ?” Cesar nhìn xuống bộ ngực của cô, gương mặt liền ửng đỏ.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
10 chương
5 chương