Gen Di Truyền

Chương 10

Edit + Beta: Tiểu Tuyền “Raymond.” Trong lúc bất chợt Đại thống soái mở miệng. “Vâng.” Raymond cuống quít trả lời, thu hồi tầm mắt của mình. “Theo ta đi sảnh huấn luyện.” Đại thống soái đứng lên, tóc đen trên không trung họa ra một đường sáng, thần bí mà xinh đẹp. Cho dù thân là đàn ông, Raymond và Calvin cũng thường bị Thống soái đại nhân mê hoặc, thật không rõ anh ta dùng phương pháp tổ hợp gen gì, mà có thể tạo ra được người có tinh thần lực cùng tướng mạo mạnh mẽ như vậy. Mà Raymond cảm giác mình thật bi thảm, cho dù đại thống soái hôm nay bị thương nhưng vẫn trừng trị anh ta đâu vào đấy. Trừng trị xong Raymond, Cesar trở lại gian phòng của mình, xem ra tinh thần lực hôm nay rõ ràng đã giảm xuống, cho Raymond một trận mà phải dùng thời gian năm phút đồng hồ. Đi vào gian phòng thì phát hiện người máy Số 78 đã đứng ở một bên rồi, lúc này anh mới nhớ là mình trở về muộn hai phút. Đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra ngoài thì người máy kia đã đứng ở bên trong rèm cửa sổ rồi. Cô ta làm việc rất đúng với chương trình, đối với anh ta mà nói, người máy không phải là người, chỉ là một vật phẩm, vật phẩm mà nghe lời mới không khiến cho loài người tức giận. Từ từ đi về phía giường ngủ, loại vật người máy này rất huyền diệu, thời điểm con người cho là có thể hoàn toàn nắm bọn họ trong tay thì bị phản kích mãnh liệt. Cho dù loài người có khôi phục trạng thái sinh đẻ bằng bào thai như ngày xưa, nhưng bởi vì toàn bộ phụ nữ đều thông qua người máy clone ra đời, cho nên ở thế kỷ này, vô luận là ở trên người nhân loại lợi hại nhất thì cũng có khuyết điểm, đây chính là bệnh gen. Mặc dù vẫn dấu diếm với bên ngoài, nhưng dù là anh ta thì vẫn tồn tại bệnh này. Gien di truyền của loài người càng ngày càng yếu ớt, anh ta cảm thấy qua mấy thế kỷ nữa, loài người bởi vì không cách nào giữ được gen di truyền mà lần lượt biến mất. Suy nghĩ nhiều rồi, anh ta nằm ở trên giường dường như đang mơ, suy nghĩ càng ngày càng xa. Đây đại khái là hôn mê, còn kèm theo sốt cao. Cesar thân là đại thống soái nên không muốn bất luận kẻ nào biết chuyện của mình, vì vậy thà rằng để mình chịu đựng cũng không đi phòng y tế. Mà ở phía ngoài rèm cửa sổ, Hân Hân đang chuẩn bị nằm xuống liền cảm thấy không đúng, khi nào thì hô hấp của đại thống soái lại dồn dập như vậy? Cô vén lên một góc rèm cửa sổ nhìn lại, lập tức sợ hết hồn. Chỉ thấy đại thống soái ngửa mặt nằm ở trên giường, da toàn thân vốn là màu lúa mì, hôm nay lại biến thành hồng phấn. Đang bị sốt sao? Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Thưa ngài. . . . . .” Không nghe tiếng đáp lại, cô còn gọi thêm một tiếng: “Thưa ngài, ngài làm sao thế?” Vẫn không trả lời, cô từ từ đi ra ngoài, chậm rãi tiến về phía giường ngủ. Vừa mới nhích tới gần thân thể của anh ta, đã cảm thấy rất nóng, nhất định là sốt cao không sai. Ở hiện đại, lúc sốt cao có thể dẫn đến chết người, cô đang nghĩ xem mình có nên đi báo cho người nào đó không. Nhưng người máy là sinh vật lạnh lùng, nếu như không phải chuyện mình phụ trách thì tuyệt đối sẽ không đi làm. Cô quấn quýt, không thể nhìn anh ta sốt chết cũng không muốn bản thân mình chết. Quay một vòng rốt cục đã nghĩ ra biện pháp, cô ra khỏi gian phòng chạy đến phòng bếp lấy băng tới. Dùng khăn lông bao băng lại, rồi nhẹ nhàng đặt lên cái trán đang đỏ của đại thống soái. Chỉ chốc lát sau mấy cục băng liền tan hết, đây rốt cuộc là nhiệt độ gì chứ? Cô sợ hết hồn, lại chạy đến phòng bếp lấy rất nhiều cục băng, sau đó chạy về trải khăn lông đang chườm cho đại thống soái ra, từng cục từng cục bỏ ở phía trên khăn để cho anh ta hạ sốt. Lần này không có bị tan nhanh như lúc trước, đại thống soái cũng khôi phục chút ít tri giác. Kêu một tiếng lạnh xong, đột nhiên bắt được Hân Hân vừa đang chườm băng cho anh ta, kéo cô lên giường. Tuy nói bị bệnh không có sức, nhưng Hân Hân vẫn bị anh ta kéo lên cao rồi ném xuống giường , bị làm cho sợ đến cô quát to một tiếng, thiếu chút khóc lên. May mắn là đối phương cái gì cũng không có làm, chỉ đem cô xách lên giường mà thôi. Nhưng tay của anh ta vẫn không có buông ra, cô vùng vẫy hồi lâu cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là mặc cho anh ta nắm. Nhiệt độ của anh ta thật sự quá nóng, bỏng đến Hân Hân khó thở. Như vậy có thể cháy hỏng hay không? Người này làm sao biết rõ mình bị bệnh cũng không gọi bác sĩ thế? Lại một lát sau, lúc băng đã toàn bộ tan đi, đại thống soái Cesar đã khá hơn một chút. Thân thể không còn nóng nữa, mà Hân Hân bị nắm đến mệt mỏi, từ từ ngủ thiếp đi. Tới nơi này thật lâu, đây là lần đầu cô tiếp xúc với nhân loại ở khoảng cách gần như vậy. Cô cảm giác trong nháy mắt mình biến thành một đứa bé, cảm giác như bị cha ôm ngủ. Trước mười tuổi từng có chuyện như vậy, sau mười tuổi thì không ngủ cùng cha mẹ nữa, đây là muốn cho cô tìm lại cảm giác tuổi thơ sao? Vốn không muốn ngủ, nhưng đại não hoàn toàn không nghe sắp xếp của cô. Ngược lại đại thống soái Cesar trải qua sốt cao, sau khi hôn mê đã từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt liền cảm thấy trong ngực của mình có cái gì đó. Không khỏi siết chặc theo bản năng, chỉ nghe một tiếng hét thảm, anh không khỏi ngẩn ra. Cúi đầu nhìn lại thì ra là người máy Số 78. Hân Hân mới vừa ngủ, cô bận rộn ngồi dậy, mê mang vài giây, rồi vội nói: “Ngài đã tỉnh?” Cảm thấy không đúng, lại đổi cách nói: “Thưa ngài, tại sao ngài lại kéo Số 78 lên giường?” Đau quá, toàn thân đều đau. Ngã bệnh mà còn có sức mạnh lớn vậy, nhưng mà dường như không sốt nữa. Cô bận rộn xuống giường, thấy đại thống soái cau mày nhìn cô, sau đó nói: “Tại sao phải đi ra ngoài?” Tại sao? Người máy mà chủ nhân không gọi chắc chắn không biết đi ra, cho nên Hân Hân nói: “Trong lúc ngài đang ngủ liền gọi Số 78, tôi cho là có chuyện nên mới sang đây xem.” Cesar cảm thấy kỳ quái, trước kia lúc mình bệnh không mất một đêm thì sốt sẽ không lui. Hôm nay tựa hồ chỉ đến nửa đêm đã tỉnh, rất kỳ quái. “À? Chuyện tối nay không được nói với bất kỳ ai.” Anh ta lạnh lùng nói. “Dạ” Hân Hân trở lại phía sau rèm cửa sổ, dùng sức hít vào một hơi, cảm thấy, nếu như anh ta lại tăng thêm chút sức thì mình nhất định sẽ chết. Cesar cảm giác mình toàn thân dinh dính khó chịu, nên đi ra ngoài tắm rửa, một lần nữa nằm ở trên giường, nhớ lại tiếng kêu thảm thiết mới vừa rồi. Người máy còn có thể kêu đau, thật là quái dị. Nhất định là do chương trình của cô ấy rối loạn? Nhưng mà, lúc mới vừa tỉnh lại vẻ mặt của cô lúc đó, dường như đặc biệt ngây thơ, ánh mắt có hơi nước đặc biệt giống động vật nhỏ. Còn có chút ủy khuất, nhớ lại chuyện này anh ta liền ngủ không được, ngồi dậy nói: “Cô đi ra ngoài.” “Dạ” toàn thân Hân Hân đau đến không muốn động, nhưng chủ nhân gọi thì phải đi qua, cho nên đi ra khỏi rèm cửa sổ nói: “Thưa ngài, xin hỏi có chuyện gì?” “Tới đây nằm xuống.” Đại thống soái tựa vào đầu giường, hướng về phía Hân Hân ra lệnh. Không phải đâu, tại sao muốn mình nằm ở trên giường chứ, đây là ý gì? Cô do dự, thật do dự. Đại thống soái cũng nhìn ra cô đang do dự, anh hơi ngẩn ra, cảm thấy cái người máy bị lỗi chương trình này thật đúng là vô cùng thú vị. Cuối cùng, vì sợ bị ném vào nhà máy rác, cô không thể làm gì khác hơn là cỡi giày của mình bò lên giường. Sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, không nhúc nhích. Giường rất thoải mái, nhưng nằm ở nơi này thì vạn phần không thoải mái. Vốn tưởng rằng đại thống soái sẽ có hành động gì tiếp theo, nào biết anh ta chẳng qua chỉ nhìn cô một cái, sau đó cảm giác, cảm thấy có gì không đúng, lại nói: “Trở lại vị trí cũ!” Phụt, một búng máu thiếu chút nữa là phun ra . Vị đại thống soái này đang đùa giỡn mình sao? “Dạ” từ từ ngồi dậy, mang giầy vào rồi trở lại phía sau rèm cửa sổ. Cảm giác không đúng, không có nhìn thuận mắt như vừa rồi, bộ dáng ngơ ngác kia không đáng ghét, nhưng người máy vẫn là người máy, cuối cùng cũng không phải loài người.