Không hỏi chuyện quá khứ, chỉ nghĩ chuyện hiện tại, và suy tính chuyện tương lai. Có nhận thức chung như vậy nên cả hai chúng tôi đều vui vẻ với nhau. Tôi không hề bài xích việc thỉnh thoảng trong lúc tán gẫu, Sở Ninh vô tình nhắc đến chuyện trước kia. Bởi tôi nhớ rõ lời hứa “chỉ yêu Sở Ngưng hiện tại” của anh. Hơn nữa, tôi còn tự hỏi đi hỏi lại mấy lần lời anh nói, theo một góc độ khác thì cũng chẳng có gì là xấu cả… Tóm lại, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Hiểu về Sở Ninh càng nhiều, tôi càng có thể chiến thắng những lúc lâm vào trạng thái mờ mịt. Tôi ghé vào bàn thiết kế, vừa kiểm tra bản vẽ, vừa cười ngây ngô. Sở Ninh, thực sự em rất đau. Tình yêu của anh, không chỉ là lời nói, cũng không phải là loại chỉ nhân danh tình yêu, anh cho tôi sự tự do vô hạn. Trước kia tôi không chịu đối mặt với anh, một là do không nghĩ rằng anh vì quá khứ nên mới yêu tôi hiện tại, hai, là tôi sợ hãi bị thứ tình yêu ấy giam cầm. Nhưng giờ đây, anh vẫn như cũ, không lấy mác tình yêu mà hạn chế tôi, dù tôi là vợ anh, đây có lẽ là cách thức mà Sở Ninh dùng để nuông chiều một cô gái như tôi. Anh yêu tôi, đối xử với tôi tự do, vì anh tin tưởng vào tình cảm của mình. Sở Ninh…Hiện giờ, cho dù chỉ là thoáng nghĩ đến cái tên này, trái tim tôi cũng đập rộn ràng. “Tiểu Sở, đại diện Tần Thị đến kìa, đang chờ ở phòng khách.” Trợ lí Lyli gọi điện thoại nội bộ thông báo. “Ồ, tôi biết rồi. Đem giùm tôi hai tách cà phê qua đó trước nhé.” Tôi cuộn bản vẽ, rời văn phòng, tới phòng khách, suy nghĩ duy nhất trong lòng là mau chóng chấm dứt hợp đồng này. Để làm gì ư? Chính là theo học một khóa hộ lí, học nấu ăn, học dưỡng sinh, hahaha…