Gặp Quỷ
Chương 17
CHƯƠNG THỨ MƯỜI BẢY
Trong một khoảng khắc, La Kỳ cảm thấy mình cái gì cũng không nghe được. Y nhìn quỷ thao thao bất tuyệt, miệng nhỏ không ngừng khai khai hợp hợp, thế nhưng bên tai không một thanh âm nào không lọt vào.
Quỷ ngừng lại, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của y mà vô cùng nghi ngờ.
La Kỳ biết mình phản ứng có thể không đúng lắm, cho nên y đành cố mở miệng cười cười, kết quả gương mặt có vài phần vặn vẹo.
La Kỳ nghĩ bản thân nên nói gì đó mới phải, vì vậy y hỏi:“Phải không? Cậu thấy ở đâu?”
Bên tai đột nhiên “ông ——” một tiếng, hôn mê lập tức tịch quyển toàn thân. La Kỳ cố gắng đứng dậy, chịu đựng một đoạn ngắn khó chịu, chờ tinh thần tỉnh táo lại, hết thảy tựa hồ khôi phục bình thường —— hiện tại y có thể nghe rất rõ ràng tiếng quỷ cười khúc khích, hắn vừa cười vừa nói:“Chính là ở chỗ này a. Anh ấy xuống xe, sau đó tôi liền nhìn thấy.”
“Thật là trùng hợp.” La Kỳ cũng cười.
Quỷ bĩu môi:“Trùng hợp cái gì a, bốn năm mới gặp một lần!” Bất quá miệng oán trách thì cứ oán trách, trên mặt hắn lại toát ra niềm vui khó cưỡng.
Ôn nhu, thỏa mãn, mang theo nụ cười của hài tử.
La Kỳ cảm thấy thân thể một trận đau đớn, đau đớn dường như cắt sâu vào da thịt, y phải cố hít thở thật nhẹ mới không ngã xuống ngay trước mặt quỷ. Y cẩn thận nuốt vào từng ngụm khí nhỏ, đè nén buồn khổ, giọng nói tỏ ra khinh khinh phiêu phiêu:“Kia, lần này cậu có thấy được bộ dáng của đối phương hay không?”
“Thấy được a!”
Tướng mạo trầm ổn, mi mục ngạnh khí, trên mắt đeo một gọng kính kim loại —— La Kỳ rất tự nhiên nhớ tới bức ảnh thật lớn chụp cả gia đình được treo chính giữa cửa hàng, cửa hàng bánh bao Trần Ký.
“Tôi biết hắn sống ở đâu.” La Kỳ nghe chính mình nói như vậy, âm điệu vội vã, tựa như cơn gió lướt qua mặt hồ chiều cuối thu, “Ngày mai có thể dẫn người tới gặp cậu.”
“Có thật không?!” Quỷ vui mừng hoan hô, tựa như tiểu hài tử được tặng kẹo.
Khóe mắt La Kỳ nóng lên, có mấy lời thiếu chút nữa bật ra.
Chẳng qua có như thế nào, chưa nói chính là chưa nói.
“Thôi thì, giúp cậu ta hoàn thành nguyện vọng sau đó an an tâm tâm mà đi thôi.” La Kỳ cười khổ:Âm dương đôi ngả, như vậy cố chấp để mà làm gì?
Không có pháp thuật thông thiên, lại càng không có khả năng xoay chuyển càn khôn, La Kỳ chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật trên cõi đời này. Tiểu nhân vật có thể ảo tưởng, lại không thể vọng tưởng: Ảo tưởng có thể mang đến cho cuộc sống vốn bình thản thêm vài điểm sắc thái, vọng tưởng ngược lại chỉ có thể đả thương tâm hồn con người.
Đêm dần dần sâu, La Kỳ hướng quỷ đang tràn trề hi vọng nói lời chúc ngủ ngon, sau đó xoay người về nhà.
Quỷ ở đằng sau khẽ cất tiếng gọi.
La Kỳ quay đầu:Dưới ánh đèn quỷ nghẹo đầu cười, minh lãng tựa như một bức tranh sơn dầu tinh xảo.
“Cám ơn anh.” Quỷ nói, “Thật sự rất cảm ơn anh.”
La Kỳ cười cười, không đáp, chỉ hướng hắn khoát khoát tay, sau đó lặng lẽ đi sâu vào bóng tối.
Gió đêm, côn trùng kêu vang, một đêm không ngủ.
Thứ hai La Kỳ dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt, thay đổi y phục sau đó chạy thẳng tới cửa hàng bánh bao.
Trần Ký mở cửa từ lâu, lúc La Kỳ đến nơi, trong *** đã có mấy khách quen vừa ăn vừa nói chuyện.
Lão bản nương nhìn thấy La Kỳ, vẫn như cũ vui vẻ kêu y ngồi xuống.
La Kỳ bưng chén sữa đậu nành hướng lão bản nương hỏi thăm:“Triệu tỷ, nghe Lý đại gia nói Trần Xa đã trở lại?”
“Đúng rồi.” Lão bản nương cười tươi như hoa, “Hôm qua vừa mới trở về đã đòi ra ngoài, hôm nay lại nói muốn tới giúp một tay —— nó có thể giúp cái gì kia chứ!Lúc nào cũng lóng nga lóng ngóng!”
“Vậy ít nhất con cũng có thể giúp mẹ thu tiền mà.” Ngoài cửa có người bước vào: Thân hình dong dỏng cao, vẻ mặt tươi cười, thoạt nhìn rất ôn hòa.
“Con ta, Trần Xa !” Lão bản nương vô cùng tự hào giới thiệu.
La Kỳ mộc mộc nhìn chằm chằm Trần Xa, y hoàn toàn không cảm thấy dù chỉ một chút ghen tỵ hay phẫn hận nào; chẳng qua là bình tĩnh chờ đến cơ hội thích hợp, sau đó đối với người kia nói:“Cậu mạnh khỏe chứ, Trần Xa, tôi tên là La Kỳ, có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
Trần Xa rất kinh ngạc, nhưng không cự tuyệt. Hắn thậm chí còn tình nguyện đi cùng với La Kỳ tới trạm thai, sau đó chờ y mở lời.
Quỷ ở bên người Trần Xa hưng phấn đảo vòng quanh, La Kỳ câu câu khóe miệng, cười không nổi. Y dời đi tầm mắt, nhẹ giọng hỏi Trần Xa:“Trạm thai này cậu không mấy khi đến à?”
Trần Xa hơi hơi cúi đầu, đáp:“Ở gần nhà tôi cũng có một cái trạm thai.”
Mặt đường bị ánh dương chiếu rọi, La Kỳ nháy mắt nháy đôi mắt chua xót, cơ hồ chảy ra lệ quang :“Bốn năm trước ở đây đã từng xảy ra một tai nạn giao thông, cậu còn nhớ không?”
“Nhớ a, tôi lúc ấy cũng ở hiện trường ……” Trần Xa do dự một chút, “Là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, anh quen với người đó sao?”
“Coi như quen biết đi.” La Kỳ nhẹ nhàng đáp.
“Vậy anh tìm tôi……”
La Kỳ giương mắt nhìn hắn, đối phương cũng lo lắng nhìn lại y. La Kỳ đột nhiên có chút nhụt chí: Đại nam sinh Trần Xa này thực sự là người rất tốt, toàn thân cao thấp đều là học sinh giỏi, hơn nữa lại được gia đình bao bọc nên lớn lên vô cùng đơn thuần.
“Người bị tai nạn giao thông đó” La Kỳ cố gắng nói thật gãy gọn, “Hắn vẫn muốn nói cho cậu nghe, đó là… hắn rất thích cậu.”
“A?” Trần Xa lập tức đỏ mặt.
La Kỳ càng cảm thấy buồn bực: Người đơn thuần như vậy…… mình tại sao lại bị bức ảnh kia lừa, cho rằng tiểu tử này rất trầm ổn a?
“Cái đó,” Trần Xa cố gắng nghiêm mặt, vẫn như cũ lễ phép nhìn thẳng vào La Kỳ, “Thực xin lỗi, tôi bây giờ đã có bạn gái, xin anh nói lại với cô ấy…… ách, chờ một chút, tôi nhớ người bị tai nạn giao thông hồi đó hình như là một nam sinh mà…… La tiên sinh anh có phải hay không tìm lộn người?”
La Kỳ lắc đầu:“Không đâu.”
“A……” Trần Xa có điểm ngây ngốc.
“Phốc xuy ——” Quỷ ở bên cạnh hắn đột nhiên bật cười thành tiếng.
La Kỳ nhìn thấy như vậy cũng cảm thấy muốn cười theo.
“Vô luận như thế nào,” Trần Xa nuốt một khẩu nước miếng, ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Xin La tiên sinh giúp tôi nói cho cậu ta biết, cám ơn đã thích tôi, bất quá tôi không thích đồng tính luyến ái, hơn nữa cũng có bạn gái rồi……”
Trần Xa nói rất chân thành, lúc gần đi hắn còn thật tâm cầu nguyện cho nam sinh kia được hạnh phúc.
“Bây giờ mà vẫn còn người đơn thuần như vậy a.” La Kỳ than thở.
“Anh ấy là một người tốt.” Quỷ nói, “ Anh cũng là một người tốt.”
“Hắn không thích cậu, cậu sẽ không cảm thấy khổ sở chứ?”
“Có cái gì mà phải khổ sở a!Có thể nói cho anh ấy biết tấm lòng của mình là tốt rồi!”
La Kỳ cười cười.
Quỷ bay tới bên cạnh y, thỏa mãn tặng cho đối phương một ôm :“Cám ơn anh.”
“Không cần cám ơn.” La Kỳ khẽ lắc đầu.
Quỷ ghé vào lỗ tai y thở dài:“La Kỳ, anh sau này cũng đừng giống như tôi —— có người mình thích nhất định phải nói cho đối phương biết, chớ giữ trong lòng sau này lại phải hối hận.”
La Kỳ nhắm chặt hai mắt. Trong lòng tựa như có gì đó đang gào thét, loạn cắn nội tạng, muốn phá toang ***g ngực mà chui ra.
“Tôi thích em.” Y nhẹ giọng nói.
Im lặng.
La Kỳ mở mắt ra : Người đang ôm y đã không còn thấy đâu nữa.
Quỷ… thực sự đã tan biến rồi.
Truyện khác cùng thể loại
1254 chương
59 chương
16 chương
1 chương
501 chương