Trợ lý tâm thần bất an trở lại sòng bạc, ngoài dự đoán thấy Lục Thù Đồng ngồi trong phòng làm việc ông chủ. Đối phương đã đợi hơn bốn tiếng, quá rảnh rỗi tẻ nhạt tiện tay rút quyển sách, mất tập trung lật lật vài tờ, nghe được tiếng bước chân liền khép sách lại, hỏi: "Hứa Ước đâu?" Lúc ở trên đường, trợ lý đã nghĩ kỹ sẽ ăn nói thế nào với Lục Thù Đồng, triệt để che giấu cho đến khi ông chủ trở về. Thế nhưng thời khắc chân chính gặp được y, anh lại sinh do dự, lời vốn đã vọt tới cuống họng sắp sửa thốt ra lại bị nuốt xuống. Lục Thù Đồng nhất thời cảm giác chưa đúng, nheo mắt: "Tôi muốn nghe sự thật." ".... Ông chủ có hẹn với một người, bảo tôi về trước" Trợ lý xoa dịu tính khí vị thiếu gia nóng tính, nhắm mắt trả lời. Chẳng giống như trong tưởng tượng đao to búa lớn của anh, mí mắt Lục Thù Đồng giật lên, nhếch miệng lên tiếng: "Kẻ nào... bắt cóc Hứa Ước của tôi?" Bỏ chút thời gian, Lục Thù Đồng tra xét vị trí xe của Hứa Ước, biết hắn bị một tên gọi là Lý Tuân Ngọc mang đi, rất nhanh đến bệnh viện trước. Y tức giận sắp điên mất rồi, nhưng trên mặt trái lại chẳng tìm ra nửa điểm hận thù, thậm chí còn mang theo tia cười -- thập phần khủng bố. Lục Thù Đồng đến nhà kho lầu hai bệnh viện chuẩn bị thuốc nổ. Tuy rằng y có lòng tin nơi Hứa Ước, nhất định ngài ấy đoán được mình sẽ tìm Lý Tuân Ngọc gây phiền phức nhưng vẫn lo lắng. Để an toàn tuyệt đối.... vẫn nên cầm trên tay công tắc điều khiển cho bom nổ bất cứ lúc nào. Hẹn giờ xong, Lục Thù Đồng chờ đợi ở bãi xe, dự định tận mắt chứng kiến kẻ ngu xuẩn có mắt không tròng nọ tử vong. Bất quá đối phương coi như may mắn, kịp phát giác bất thường thoát chết trong gang tấc. Coi như "may mắn" tránh được một lần, nhưng lần sau sẽ không cho phép nó an toàn nữa. Lục Thù Đồng từ khói thuốc đi ra, đôi mắt rét buốt như rắn độc nhìn chòng chọc Lý Tuân Ngọc cách mình khoảng năm, sáu mét. Khuôn mặt nham hiểm, từ túi quần lấy ra hai con dao phẫu thuật -- y vô cùng yêu thích thứ đồ chơi này, chém lên rất lưu loát, không tạo "vẻ đẹp" quá mức bạo lực cũng chẳng gây đau đớn; so với loại dao thông thường thì vật dụng tinh xảo này càng hữu dụng hơn: mới xuyên qua sẽ chưa lập tức chết người, nhưng có thể nhìn thấy da thịt chảy ra huyết dịch đỏ tươi xinh đẹp. Lý Tuân Ngọc đứng trước Hứa Ước, cậu không mang bất kỳ vũ khí nào nhưng xem ra chẳng chút khiếp đảm, cùng Lục Thù Đồng đối diện mang khí thế tương đương. Hứa Ước thờ ơ lạnh nhạt, đứa con hoang này rõ ràng hướng về phía Lý Tuân Ngọc. Việc chẳng liên quan tới mình, hắn một người tàn tật không làm gì được cả. Hứa lão bản đến bãi đất trống gần đó, lấy điện thoại gọi cho trợ lý bảo anh lái xe qua. Hắn một bên nói chuyện một bên ngước mắt nhìn hai người bên kia đang ác chiến. Hứa Ước hiểu rất rõ thân thủ Lục Thù Đồng. Đối phương từ nhỏ bị hắn coi như phế thải nuôi lớn, không nhận qua huấn luyện chuyên môn gì, chỉ do nhiều lần bị ném vào chuồng thú hoang tự lực cánh sinh tiếp tục sống sót. Vì vậy, hết thảy chiêu thức của Lục Thù Đồng đều tự nó suy nghĩ, cũng chẳng hợp lẽ thường. Hơn nữa từ nhỏ cùng tác chiến với nó chính là bọn thú hoang bị bỏ đói chừng mấy ngày mà phát điên mất khống chế -- mỗi lần tấn công đều nhắm ngay cổ "con mồi" cắn xé. Lâu dần, con trai nuôi hắn trở nên có phần tương tự bọn dã thú: động tác quỷ quyệt tính tình lại thô bạo. Đối với nó mà nói, mỗi lần đánh nhau với người đều là trận săn giết chẳng chút hồi hộp. Bất quá.... Hứa Ước nghiêng đầu, ánh mắt dừng tại Lý Tuân Ngọc. Cậu tựa hồ không kém Lục Thù Đồng bao nhiêu. Hai người thể lực ngang nhau, đánh chiến 15 phút đều lưu lại vết thương trên người đối thủ. Dao của Lục Thù Đồng bị Lý Tuân Ngọc túm được ném đi. Lục Thù Đồng sau đó quật ngã cậu xuống đất, thừa dịp đối phương sắp đứng lên lại đá vào đầu gối -- Lý Tuân Ngọc lảo đảo vài bước, Lục Thù Đồng lập tức vòng ra phía sau, vươn tay chặt chẽ ghìm cổ đối thủ. Lý Tuân Ngọc không thể động đậy, theo sở trường bản thân thúc cùi chỏ vào bụng Lục Thù Đồng. Nhưng người kia trong tích tắc liền để trống một tay ngăn trở động tác cậu, tiếp tục kẹp cổ Lý Tuân Ngọc đồng thời kéo lấy đầu tóc ngổn ngang ánh đỏ. Y còn thanh đao giấu ở thắt lưng, chỉ cần rút ra..... rồi hướng trên cổ tên chết tiệt này cắt một đường... Ánh mắt Lục Thù Đồng loé tia giết chóc. Đúng lúc này, tiếng súng lục vang lên, vọng tới hai kẻ đang gắt gao dây dưa. Tro bùn trên mặt đất bị ảnh hưởng, bắn sượt qua hòn đá nhỏ văng mạnh. "Đủ rồi" Hứa Ước trách mắng. "Như tiểu hài tử ở đây vật lộn, không mất mặt sao" Hắn nhìn con trai nuôi sát ý đỏ cả mắt, thấy nó vẫn chưa chịu buông tha Lý Tuân Ngọc thì hơi nhướng mày: "Lục Thù Đồng, còn không mau buông tay?" "Nó muốn cướp ngài khỏi tôi" Lục Thù Đồng nắm chặt con dao. Hứa Ước trào phúng: "Ta là của cậu bao giờ? Đừng làm càn quá mức." "....." Lục Thù Đồng hất mặt hít sâu, mấy giây sau quyết định thả tay xuống. Lý Tuân Ngọc che cổ lùi ra ngoài một thước, đỏ mặt tía tai dùng sức ho khan. Lục Thù Đồng nhìn chằm chằm Hứa Ước, gặp đối phương chẳng thèm nhìn mình, trong mắt tựa hồ chỉ có "tiểu tam" kia, nhất thời tức giận lại oan ức hướng Hứa Ước thấp giọng: "Nơi này là bệnh viện, nó không chết được." Hứa Ước chẳng để ý y, khống chế xe lăn muốn tới chỗ Lý Tuân Ngọc. Lục Thù Đồng chặn ngang một bước, cũng đi qua trước mặt hắn, hàm ý chính là không cho nhìn Lý Tuân Ngọc. "....." Hứa Ước trừng mắt. "Hứa Ước....." Lục Thù Đồng biết hắn mất vui nên chẳng thèm lên tiếng cảnh cáo, rất không tình nguyện lùi tới bên cạnh, ngón tay không an phận bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ bò lên xe lăn của Hứa Ước, nhiều lần xoa xoa tay vịn bên phải. "Cậu câm miệng cho ta" Hứa Ước tức giận lớn tiếng nói, "Chờ trở về ta sẽ trừng trị cậu sau." "....." Rõ ràng là câu nói mười phần uy hiếp, Lục Thù Đồng thế nhưng lặng lẽ cong môi, ngón tay đặt trên xe lăn tiếp tục lung tung không mục đích đánh vòng vài cái. Hứa Ước ngẩng đầu nhìn Lý Tuân Ngọc: "Còn cậu, là người của Lý gia, đúng chứ?" Lấy tính cách kịch liệt cố chấp của Lục Thù Đồng, hắn suy đoán sau khi y biết mình bị Lý Tuân Ngọc mang đi tuyệt sẽ động thủ với đối phương. Xét thấy Lý Tuân Ngọc hơn một giờ trước chẳng hiểu sao đánh ngất tài xế, lại "bức" hắn đẩy trợ lý về, Hứa lão bản trước nay có thù tất báo, quyết tâm cho cậu giáo huấn nho nhỏ. Lý Tuân Ngọc mới vừa từ cửa tử thần thoát ra thương tích không nhẹ, cuống họng còn nghiêm trọng hơn, trong thời gian ngắn không tiến lại gần nữa. Cậu nhìn hai người đối diện, trong lòng rốt cuộc sáng tỏ, gật gật đầu. "Biết trước đó rồi?" Hứa Ước nghiêng đầu, liếc sang tên thần kinh bên cạnh. Hắn thực sự giận Lục Thù Đồng, ngay cả tên họ cũng chẳng thèm nhắc. "Đúng" Tiếng nói Lý Tuân Ngọc trở nên khàn khàn mơ hồ. Cậu dời tầm mắt từ trên người Hứa Ước, rơi xuống kẻ vẫn cúi đầu không nói lời nào Lục Thù Đồng: "Con trai nuôi của ngài chẳng phải người nắm quyền Lục thị sao, vừa vặn tôi cũng là người của Lục thị. Tuy chỉ gặp qua vài lần, nhưng nghe qua câu chuyện "dưỡng phụ tử" kỳ dị các người rất tò mò." "Đây mới là nguyên nhân tiếp cận ta đêm nay của cậu?" "Phải" Lý Tuân Ngọc thừa nhận.