Người của Hứa Ước gọi Lục Thù Đồng bằng Lục thiếu. Y không phản đối nguyên nhân chẳng phải vì không kêu Hứa thiếu gia, mà do y chính là người thừa kế trực hệ tập đoàn buôn ma tuý Lục thị lớn thứ hai thành phố M.  Vốn trước kia là đệ nhất, nhưng từ khi người nắm quyền Lục Tân bị giết, thế lực sau chẳng còn được như vậy nữa.  Hơn thế Lục Thù Đồng cũng không nghĩ rằng nên làm quyền thế bản thân trở nên lớn mạnh.  "Tại sao phái người bên gia tộc cậu tới?" Hứa Ước hỏi.  "Ngài chẳng phải chán ghét ma tuý sao" Lục Thù Đồng lẩm bẩm, như tình nhân nhỏ bé đang tức giận mang theo phong tình mơ hồ, "Tôi biết ngài sau khi tổn thương xương chân rất phản cảm nó. Xuất thân của tôi không thể thay đổi, tuy Lục Tân chết rồi nhưng Lục thị vẫn chưa lụi bại, tôi có thể.... Những tên bị phái đến sau núi chịu chết đêm nay chỉ là một chi nhánh tinh anh."  "Cậu như vậy, sẽ không quá rêu rao chứ? Người nhà cậu thế nhưng không phát hiện?"  "Ai cùng một nhà với bọn họ?" Lục Thù Đồng cau mày, "Tôi chỉ muốn cùng một nhà với ngài."  "Cậu bệnh à? Lâu như vậy hy vọng duy nhất của ta là có thể tận mắt nhìn thấy cậu chết trước mặt."  "Rồi sẽ có một ngày như thế" Lời này của Lục Thù Đồng hắn đã nghe qua nhiều năm, như bị nguyền rủa không đến nơi đến chốn. Người đối diện lại lách qua hôn hắn một hồi: "Chờ qua bốn mươi năm nữa, khi chúng ta đều bạc đầu giai lão, ngài nhất định thấy cảnh này."  "Biến!" Rùa: nghiệp quật thật sự. Đời ta đã thề chỉ nuốt niên hạ, ai ngờ giờ đi edit một bộ công hơn thụ cmn 16t =)))