Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi
Chương 36 : Đêm Giáng Sinh
“Ding ding dong, ding ding dong chuông ngân vang, chúng ta trượt tuyết rất vui vẻ chúng ta ngồi trên xe trượt tuyết. Vượt qua gió tuyết lớn, họ ngồi trên xe trượt tuyết, vượt qua cánh đồng, cười vui lại ca hát, tiếng chuông ngân vang. Cảm xúc bạn rất vui vẻ, tối nay trượt tuyết thật vui vẻ người trượt tuyết ca hát, hey! Ding ding dong, ding ding dong cuông ngân vang…..” Duyên Duyên nãi thanh nãi khí ca hát, Kỉ Hưởng Vân ở một bên đánh nhạc đệm, Nhạc Nùng đánh đại phong cầm*, Khương Như lắc lục lạc.
(*Đại phong cầm còn được gọi là đàn ống, là một nhạc cụ phát ra âm thanh bằng cách thổi một luồng khí nhất định qua các ống kim loại tùy theo kích cỡ để tạo ra từng nốt, theo
Duyên Duyên hát xong, trong đại sảnh vỗ tay như sấm.
“Duyên Duyên thiếu gia, hát thật hay!” Lão Côn từ năm tuổi đã đi theo Kỉ Vinh, hiện nay cũng đã bốn mươi ba năm. Tương đương một nửa người nhà Kỉ gia, thế hệ nhỏ đều có chút tôn kính ông.
“Lão Côn gia gia, là Tiêu ca ca dạy.” Duyên Duyên đắc ý ngẩng đầu, cúi đầu chào mọi người nói: “Duyên Duyên chúc mọi người Đêm Giáng Sinh vui vẻ!”
“Ai ya!” Khương Như một phen ôm thân mình nhỏ của Duyên Duyên qua, hôn hai má trắng nõn mềm mềm, khen: “Tiểu Duyên Duyên của bà, thật sự là càng ngày càng hiểu chuyện!”
“Ừm. Gần đây cũng không sợ người lạ, biết gọi người.” Kỉ Vinh sờ sờ đầu Duyên Duyên, một bộ dáng từ ái, cùng với ánh mắt xem Kỉ Thi, tuyệt đối là hai thái cực. Khó trách có người nói, cha thường thường không thương con trai, chỉ cưng cháu nội.
Duyên Duyên giãy khỏi ôm ấp của Khương Như, bước bàn chân ngắn, tránh đi Kỉ Thi, trèo lên sofa kế bên Tiêu Trần. “Ca ca, em hát hay không?”
Tiêu Trần tựa vào lòng Kỉ Tích, nhìn thấy tiểu béo cầu chớp mắt to. Bộ dáng đáng yêu, quả thực không khác gì sóc chuột, không khỏi cười nói: “Rất êm tai a, Duyên Duyên hát thật hay!”
“Tiêu Trần, gà tây đêm nay, hương vị thế nào?” Khương Như thần tình tươi cười hỏi.
Tiêu Trần ngẫm lại một lát nói: “Thịt gà ngon miệng, nhưng hơi già. Da không đủ giòn, nước quá ít.”
“Như vậy.” Kỉ Vinh có chút ngượng ngùng hỏi: “Ngày mai, con có thể nướng gà tây, cho chúng ta giải thèm không?”
Kỉ Vinh nói ra tiếng lòng mọi người, ánh mắt mọi người trong phòng khách, đồng loạt trông mong nhìn chằm chằm Tiêu Trần. Vẻ mặt khát vọng kia, cùng động tác nuốt nước miếng, giống như Tiêu Trần chính là một con gà nướng thơm ngào ngạt.
Không đợi Tiêu Trần đáp ứng, Kỉ Tích phản đối: “Không được! Chân Trần Trần vừa mới khỏi. Tôn Kí nói qua, không thể để anh ấy đứng lâu.”
“Kỉ Tích a, Tiêu Trần chỉ cần động tay là được. Mẹ bảo nhà bếp làm cái giá, để Tiêu Trần ngồi nướng.” Khương Như đề nghị nói. Bà cũng không muốn Tiêu Trần mệt. Chính là, Tiêu Trần ra tay nướng gà tây, thật sự rất mê người! Kỉ Tích, đừng trách mẹ a!
Tiêu Trần vỗ vỗ mu bàn tay Kỉ Tích, âm thầm ném cho ánh mắt yên tâm. “Nếu, tất cả mọi người muốn ăn. Đồ ăn lễ Giáng Sinh, để con làm đi.”
“Tiêu Trần, em chỉ cần nướng gà tây là được rồi.” Kỉ Thi ôm Duyên Duyên, lo lắng nói: “Đừng quá mệt.”
Tiêu Trần cười nói: “Ngồi xe lăn lâu như vậy, em đều cảm thấy muốn gỉ sét. Để em động nhiều chút, không phải còn có đầu bếp hỗ trợ sao? Không có việc gì.”
“Này, mọi người xem phim không?” Nhạc Nùng giơ tập đĩa phim trong tay, nói sang chuyện khác: “Phim kinh dị, phim văn nghệ, hay là phim bắn nhau?”
“Có tiểu hài tử, phim kinh dị cùng bắn nhau liền miễn.” Khương Như chọn đĩa phim, vừa xem giới thiệu vắn tắt, vừa lắc đầu tiếc hận. “Phim văn nghệ hiện tại, đều không bằng trước kia.”
“Có (1) không?” Kỉ Tích hỏi.
Kỉ Hưởng Vân ngạc nhiên nói: “Em muốn xem phim xưa a?”
“Ngày này năm ngoái, em cùng Trần Trần ở Chicago. Bên ngoài tuyết lớn rơi, chúng em hai người ôm nhau, cùng xem .” Kỉ Tích hoài niệm: “Em trước kia chưa từng xem qua, Trần Trần nói anh ấy hồi nhỏ rất thích bộ phim nhựa này.”
Kỉ Hưởng Vân tìm tìm, lấy ra ba đĩa. “ tổng cộng có ba phần liên tiếp, còn có , cùng . Thế nào, muốn mở không?”
“Duyên Duyên muốn xem!” Tiểu béo cầu giơ hai tay bỏ phiếu. Tiêu ca ca thích, bé sao có thể không thích!
Kỉ Vinh khá thích phim bắn nhau, nhưng cảm giác Đêm Giáng Sinh, đoàn người tụ cùng nhay vô cùng cao hứng, vẫn là xem phim nhẹ nhàng tốt hơn. Lập tức cũng tán thành.
“ a? Chuyện hơn hai mươi năm trước. Mở đi, tình tiết chuyện xưa quên gần hết rồi.” Khương Như cảm khái: “Thời gian qua thực mau a! Chỉ chớp mắt, cháu nội đều lớn như vậy.”
Kỉ Vinh ôm Khương Như, muốn đánh tan u buồn cho bà, nói: “Tiểu Như, ngẫm lại a! Trên thế giới còn có chuyện gì, so với con cháu tề tụ một chỗ trải qua Đêm Giáng Sinh, càng vui hơn?”
“Đúng vậy!” Khương Như nghĩ, bà không bỏ lỡ Kỉ Vinh, sinh ba đứa con, nửa đời trước trong mưa gió, tràn ngập ngọt ngào. Hôm nay, trong đại sảnh, lại có thêm con dâu cháu nội, cùng con rể Tiêu Trần. Trong nhân sinh của bà, cũng không còn cái gì tiếc nuối.
mở màn, đó là giọng nam cao hùng hậu, xướng ca khúc hồi hương. Một đám tiểu hài tử, vây quanh ba bọn nó đang câu cá vui chơi.
“Ha! Thiệt buồn cười nga! Ca ca, có đứa nhỏ rơi vào trong sông. Chỉ có thể dùng lưới đánh cá vớt lên.” Duyên Duyên kéo cổ tay áo Tiêu Trần, muốn hấp dẫn anh chú ý.
Tiêu Trần gật đầu đáp lời Duyên Duyên, trộm cùng Kỉ Tích đối mặt, trong mắt tràn đầy sáng rọi. Cả hai đều biết, đối phương nhớ tới Đêm Giáng Sinh ba năm trước.
Kỉ Tích sinh ra lớn lên ở Canada, mười sáu tuổi quay về cố hương học đại học. Trùng hợp đi bệnh viện thăm bạn, cùng anh gặp nhau. Hai người gặp gỡ không lãng mạng, không cảm xúc, thậm chí ở trong nguy hiểm. Giải quyết uy hiếp, trị liệu di chứng sau tai nạn xe cho anh, thành chuyện lớn nhất. Kỉ Tích khẩn cấp ôm anh, bước lên máy bay đi Chicago.
Kỉ Tích vì anh chuyển trường, cũng bắt đầu học nấu cơm. Mỗi ngày trừ bỏ đi học, chính là bồi anh khỏe lại. Đêm Giáng Sinh năm đó, Kỉ Tích nướng món gà tây, cùng champagne. Hai người cùng vây quanh lò sưởi ăn tối.
Nhớ rõ Kỉ Tích quỳ một gối xuống, nói với mình: “Xin anh kết hôn với em.”
Anh không có đáp ứng, chính là lấy ra đĩa phim bỏ vào đầu máy. Anh hình như là trả lời thế này. “ có ba phần. Sau này, từng Đêm Giáng Sinh, anh đều cùng em xem một phần. Đến khi kết thúc, chúng ta còn cùng nhau, em lại cầu hôn anh đi.”
Hôn nhân cha mẹ thất bại, quả thực là ác mộng của anh. Anh không tin có tình yêu vĩnh viễn, lại càng không tin cảm tình có thể trải nghiệm qua khảo nghiệm thời gian.
Anh nghĩ đến Kỉ Tích sẽ giận, nhưng đại nam hài lại gắt gao ôm anh, cho anh một nụ hôn nóng bỏng.
Đêm Giáng Sinh năm kia, thân thể anh cơ bản hồi phục. Bữa tối do hai người cùng nhau hoàn thành, Kỉ Tích đối với trù nghệ của anh khen không dứt miệng. Đêm hôm đó, Kỉ Tích cái gì cũng không nói, mà lấy ra phần hai mở lên.
Anh mới hiểu ra, Kỉ Tích đem lời anh nói chặt chẽ ghi tạc trong lòng. Có lẽ, anh có thể chờ mong, thế gian này vẫn có chân tình vĩnh hằng.
Năm ngoái, Đêm Giáng Sinh ở Chicago, rơi tuyết lớn. Bay lả tả, bao trùm cả thành phố. Phố lớn ngõ nhỏ phủ tầng lụa trắng, không khí ngày hội phá lệ ấm áp.
Kỉ Tích mua cây thông Noel, bố trí trong phòng ngủ. Đèn led nhiều màu sắc, liên tiếp chớt lóe. Bọn họ nằm trên giường xem DVD, ăn gà nướng thơm mềm, uống rượu nha ngon miệng.
Khi phim nhựa xuất hiện chữ kết thúc, Kỉ Tích xoay người ôm lấy anh, nghiêm túc nhìn mình nói: “Xin cho em vĩnh viễn bồi bên cạnh anh. Anh là vợ duy nhất của em, cả đời không thay đổi.”
Anh không biết có phải khóc hay không, thân ảnh Kỉ Tích có chút mơ hồ. Đĩa phim tự động rởi đầu máy, bên trong lâm vào hắc ám. Chỉ có đèn màu vẫn chớp lóe chớp léo, cùng với tiếng thở dốc giữa đôi tình nhân, dung nhập vào bóng đêm ấm áp này.
“Ca ca, ca ca! Anh xem, cô ấy câu ra một người!” Duyên Duyên kéo vạt áo Tiêu Trần, gọi anh ra khỏi vòng xoáy trí nhớ. “Cảnh sát kia thật buồn cười nga!”
“Đúng vậy.” Tiêu Trần xoa xoa đầu Duyên Duyên, tay phải nằm trong lòng bàn tay Kỉ Tích. Anh chưa từng nghĩ tới, còn có thể qua được một ngày lễ náo nhiệt như vậy. Tiêu Trần nhìn quanh phòng khách, người nhà tập trung tinh thần xem phim, cười nghĩ, chính mình có thể gặp được Kỉ Tích thật sự là may mắn.
Anh nào biết, người yêu gần trong gang tấc cũng cảm thấy may mắn, giờ này khắc này có thể ôm anh trong lòng.
Bảo vật bị bụi che phủ cũng sẽ sáng lên, mà mình chính là người may mắn. Kỉ Tích biết rõ đạo lý tiên hạ thủ vi cường, Trần Trần đã cho hắn thời gian hai năm, mình cũng phải nắm chắc phần hạnh phúc này. Tính cả tối nay, bọn họ tổng cộng trải qua bốn Đêm Giáng Sinh. Từ nhất kiến chung tình, đến thâm tình hứa hẹn.
Có lẽ, vợ lúc ban đầu chỉ là một dòng suối xúc động, cho đến hiện giờ đã biến thành đại dương mênh mông biển rộng. Hơn một ngàn ngày đêm, từng giọt từng giọt cảm tình tích tụ, là bao nhiêu tinh tế và trân quý.
Hắn yêu Trần Trần kiên cường, thương tiếc những gì người yêu trải qua, thích đối phương tàn nhẫn, khâm phục vợ tiêu sái, quý trọng mỗi thời mỗi khắc hai người ở chung. Nếu không phải Trần Trần, hắn vĩnh viễn trải nghiệm không được cảm giác hạnh phúc hiện tại.
Mười giờ, ăn xong điểm tâm ngọt, mọi người cùng nói bình an rồi quay về phòng ngủ.
Kỉ Tích ôm Tiêu Trần lăn trên giường lớn, song phương giống như mãnh thú, xé rách quần áo người yêu. Ga giường màu xanh đậm, càng làm nổi bật làn da trắng nõn. Bọn họ dùng đôi môi cánh hoa ấm áp, hôn mỗi tấc da thịt nhau. Mặt trăng xấu hổ gặp nhân gian tình cảm mãnh liệt trắng trợn, lặng lẽ dùng khăn che mặt.
Đêm khuya, phòng an ninh tiểu khu.
“Cho. Tiêu thiếu gia, bảo tôi mang đến.” Nam giúp việc Kỉ gia từ trên xe đạp, lấy xuống bao đựng hộp nhựa duy nhất.
Gấu Bắc Cực tiếp nhận tám hộp lớn tràn đầy thức ăn, chỉ ngây ngốc hỏi: “Ai là Tiêu thiếu gia a?”
“Các người hôm trước trộm sóc chuột, chính là Tiêu thiếu gia nuôi.” Nam giúp việc giải thích.
Gấu Trúc Nhỏ vui vẻ cầm thực hạp, cảm động nói: “Ô…. Chúng tôi trộm chuột nhỏ của anh ấy, ảnh còn tìm công tác cho chúng tôi, cho chúng tôi có ăn có ngủ có tiền boa. Còn tặng đồ ăn cho chúng tôi, ảnh thật tốt! Ô….”
Hầu Tử đặc biệt cảm thấy áy náy, chính mình trộm thú cưng của một người tàn tật. Đối phương không những không đòi bồi thường, còn giúp hắn trị thắt lưng bị thương, thật sự là người tốt. Ô…..
Cáo Cụt Đuôi đỏ mắt hỏi: “Chúng tôi hiện tại mỗi ngày đều có thể ăn cơm no, bảo thiếu gia không cần lại lo lắng cho chúng tôi.”
Nam giúp việc nói: “Tiêu thiếu gia nói, hôm nay là Đêm Giáng Sinh, cho nên dặc biệt cho các người thêm đồ ăn.”
“Cái gì là Đêm Giáng Sinh?” Bốn người khó hiểu.
“Ngày lễ ở nước ngoài. Dù sao, các người mau ăn đi, đều là thứ tốt!” Nam giúp việc sải bước lên xe đạp nói: “Tôi về đây.”
“Ai, giúp chúng tôi cảm ơn thiếu gia a!” Gấu Bắc Cực reo lên.
“Biết rồi!” Nam giúp việc phất tay tạm biệt.
Huynh đệ bốn người bưng bát cơm, mời những người khác cùng đến ăn bữa khuya, trong lòng tràn ngập cảm kích đối với Tiêu Trần. Thầm nói, nhận thức xã hội đen thật tốt. Phát thệ, về sau nhất định phải nghiêm nghiêm túc túc trông coi nhà bảo vệ vườn cho Kỉ gia, cam đoan không để mất một con chuột nhỏ.
Đêm Giáng Sinh là đêm vui chơi, là đêm ấm áp, nó cho mọi người dũng khí cùng hy vọng. Bình minh mang theo hy vọng, tin tưởng ngày mai nhất định sẽ rất tốt.
—
(1) Công chú Sissi: bộ phim sản xuất năm 1955, của đạo diễn Ernst Marischka, nội dung: Sissi chính là tên của Hoàng Hậu Elisabeth d’Autriche, nổi tiếng trong Lịch sử, một giai nhân Tây phương mà đời sống cho đến cái chết, là do một định mệnh lạ lùng sắp đặt từ thuở bé. Danh từ “Hoàng Hậu của Cô Đơn” (L’Impératrice de la Solitude) mà nhà văn Maurice Barrès đặt cho bà, có thể gồm cả ý nghĩa chua chát, bi thương của một số kiếp tài hoa đáng lẽ được rất nhiều hạnh phúc, mà chỉ toàn là đau khổ âm thầm.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
13 chương
133 chương
10 chương
26 chương
110 chương
102 chương
23 chương