“Cô Tô Tố, cô gọi nhiều như vậy liệu có ăn hết được không ?’ Nhiều như vậy? Tô Tố nhìn nhìn đồ trên bàn, hai cốc đồ uống, một bánh hamburger, hai tờ giấy ăn “Miễn cưỡng có thể nhét đầy kẽ răng.” “Vậy — thôi được.” Thật sự chỉ vừa đủ nhét kẽ răng , Tô Tố vừa ăn vừa ủ rũ. “Cái đó, cô không giảm béo sao? Nếu không thì để tôi giúp cô ăn miếng thịt gà trong đĩa, cô ăn bánh mì đi.” “Tôi không giảm béo” một tay ôm chặt chiếc đĩa, Tô Tố chỉ muốn hét lên, người này không thể gặp nữa, tuyệt đối không thể gặp nữa. “Cô uống hết Milo rồi sao?” Tại sao vẻ mặt anh ta lại dữ tợn đến vậy? Tô Tố nhìn nhìn chiếc cốc của mình. “Cô sơ ý quá, sao lại có thể uống hết được ?” Hả? Anh ta có ý gì vậy? Đồng chí Lăng Sắt một tay đẩy ghế đứng dậy “Uống hết rồi sao có thể bắt đền được nữa.” … “Vậy tôi đi bắt đền, đợi rồi tôi sẽ chia cho cô một ít.” … Tô Tố tiếp tục sụp đổ. “Này cô, các cô pha Milo thế nào mà không khác gì như đang uống nước lã vậy” giọng Lăng Sắt đủ lớn, da mặt cũng đủ dày. Cố gắng ngồi yên nào đồng chí Tô Tố, bắt đền không có gì phải hổ thẹn cả, ừm, tuyệt đối không đáng hổ thẹn. Nhân viên phục vụ sau quầy cúi mình xin lỗi, đổi lại một ly khác. “Cô xem, lại là một cốc nữa” anh chàng lịch sự tao nhã cười. Tô Tố lập tức cúi đầu, mặc niệm trong mồm, mình không quen anh ta, mình không quen anh ta, quá mức xui xẻo. ~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~-~ Cuối tuần lại đi hát Karaoke như thường lệ, một đám người uống say mèm, Tô Tố che bụng lớn tiếng kêu “Không xong rồi, tôi muốn đi WC.” “Làm ơn đi, chỗ này đâu có WC.” “Tô Tố, cậu chịu đựng chút, đợi đến phòng Karaoke cậu thỏa sức ngồi trong đó bao lâu cũng được.” Một người, hai người đều qua an ủi, đồng chí Tô Tố nhảy dựng lên lớn tiếng kêu khóc “Các người ai nấy đều là những kẻ giàu sang đâu biết đến người nghèo khó như tôi chứ (*), chị đây nhịn không nổi nữa rồi.” (*) ý chị Tô Tố là mọi người không ở trong hoàn cảnh “cần kíp” nên không hiểu được nỗi khổ của chị. Ngay sau đó liền giơ cốc trà ra rồi cầm lấy túi nhựa, Tô Tố đầu lắc như trống bỏi, đàn ông có thể bị giết, không thể bị xỉ nhục, lăn đi, lăn đi, sắp xảy ra án mạng rồi. “Tô Tố, Tô tiểu thư, thật trùng hợp quá.” Lại là tên Lăng Sắt, Tô Tố lòng tràn đầy ý muốn được “giải quyết” trong phút chốc kìm nén lại. Thật xui xẻo, không ngờ lại gặp phải anh ta. “Các cô đi đâu vậy?” Các đồng nghiệp vô cùng tò mò. Hôm nay anh chàng Lăng nào đó ăn mặc lộng lẫy, bộ tây trang đỏ thẫm điểm chút sắc xanh, chiếc cà vạt giống như vẽ rồng điểm mắt (**), mặc rất đẹp, rất đẹp. Quả nhiên là có tinh thần bất bại của Đông Phương giáo chủ. (**) khiến cho sự vật thêm sống động, mỹ lệ “Chúng tôi đi hát Karaoke, xin hỏi …” nhiều chuyện tuyệt đối không phải đặc quyền của phụ nữ mà. Hả? Anh chàng Lăng nào đó lại móc ra chiếc khăn tay diêm dúa lòe loẹt che miệng cười. Cô sắp chết rồi, hành động mờ ám đến vậy, muốn làm ảnh hưởng đến giá trị của cô sao. Đồng chí Tô Tố mặt trắng bệch, đương nhiên là không loại trừ chuyện kìm nén muốn được “giải quyết”, dẫn đến bộc phát. “Nếu đã là đi hát Karaoke, vậy việc mua nước uống để tôi đi.” Hào phóng thế, lẽ nào có gì mờ ám ? Không xong rồi, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề dân sinh mới được. Khó khăn lắm mới giải quyết được vấn đề dân sinh, tìm được tổ chức thì nhìn thấy tên Lăng nào đó tay cầm chai nước khoáng, vui vẻ nhìn sang . “Tô Tố, mua được nước rồi, chúng ta lên phòng Karaoke thôi.” Ơ, từ lúc nào anh ta đã gia nhập đội ngũ rồi. Hỏi dò trong im lặng, mọi người cùng lắc đầu, “Lăng tiên sinh, cái này, anh mua mấy chai ?” Nín nhịn đã lâu, cuối cùng cũng có thể phát biểu ý kiến rồi. “Một chai thôi, cô xem tôi mua rất nhiều ống hút, đợi đến lúc có người muốn uống sẽ cắm vào, vừa thuận tiện lại vừa vệ sinh. Mọi người nhìn trời, mắt liếc nhìn Tô Tố, vận may của cô thực sự phát tác rồi , tìm được ở đâu một cực phẩm thế này. Tôi không biết, không biết gì hết cả. Họ Tô nào đó hoàn toàn sụp đổ.