Gặp Nhau Tại Biển Caribe
Chương 10
Phóng đãng cả một buổi sáng, Xuất Vân không dám đem Kinh Thế bộ dạng say khướt, môi sưng đỏ trở về cho đám người trong biệt thự nhìn chòng chọc, đành phải đem mấy chiếc bàn rượu ghép lại với nhau, để Kinh Thế nằm trên đó ngủ một giấc, còn bản thân mình chỉ ngồi trên quầy pha rượu, lẳng lặng uống.
Ba bốn giờ chiều, Kinh Thế mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“A, ngủ quên mất.” Cậu ngồi dậy từ trên bàn rượu.
“Không đúng.” Xuất Vân cười: “Cậu uống quá nhiều, hi sinh oanh liệt.”
Kinh Thế lầm bầm: “Tôi không phải người tửu lượng kém như vậy.” Cậu giờ phút này như một đại nam hài, xoa xoa mắt, nhảy xuống khỏi bàn.
Xuất Vân cố ý trêu chọc: “Chẳng những tửu lượng kém, phẩm chất uống rượu cũng không tốt, vừa uống say liền bắt đầu hồ nháo làm bừa.”
Kinh Thế không tức giận, nhướng mày nói: “Tôi nhớ rõ có người nhân cơ hội mà làm ra việc phi lễ.”
“Tôi phi lễ? Vậy cậu báo cảnh sát là được rồi.”
“Xuất Vân, kỹ thuật hôn của anh là hạng nhất.” Kinh Thế giơ ngón cái với anh.
Xuất Vân dở khóc dở cười, lắc đầu.
Quay về biệt thự, vừa định len lén chuồn về phòng thì một người trông như quản gia đã xuất hiện trước mặt.
“Tam thiếu gia,” Hắn hô lớn một tiếng gọi Kinh Thế, xoay người cười với Xuất Vân: “Tào tiên sinh, hôm nay có điện thoại gọi tới phòng tìm anh, nhưng anh đi vắng. Hình như là sự tình khẩn cấp, điện thoại gọi tới liên tục mấy lần, tôi đã mạo muội thay anh nhận rồi.” Nói đoạn, hai tay chìa ra một tờ giấy rất đẹp.
Xuất Vân cầm lấy tờ giấy nhìn qua, thì ra là điện báo của luật sự ủy thác lo liệu việc ly hôn ở Hồng Kông, muốn anh mau chóng liên lạc lại.
Kinh Thế hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Có lẽ là việc ly hôn xảy ra chút vấn đề.” Xuất Vân nói: “Không cần lo lắng, chẳng có phiền toái gì lớn đâu. Ngày đó luật sư Dương này đã vỗ ngực nói với tôi trăm phần trăm sẽ thắng kiện mà.”
“Vẫn nên liên lạc lại một chút thì tốt hơn.”
Xuất Vân gật đầu: “Bây giờ tôi về phòng đã.”
“Được, gặp lại vào giờ cơm tối.”
Xuất Vân quay về phòng, bấm điện thoại đường dài gọi về Hồng Kông.
“Luật sư Dương, tôi là Tào Xuất Vân.”
Ngữ khí của đối phương có chút kinh hoàng, lại có chút thở phào nhẹ nhõm: “Tào tiên tinh, cuối cùng cũng liên lạc được với anh rồi.”
“Phát sinh vấn đề gì? Tiền cấp dưỡng? Hay là bằng chứng chứng minh gian tình giữa bọn họ không đủ?”
“Đều không phải.” Luật sư Dương có chút không biết nên lựa lời thế nào: “Tào tiên sinh, tôi gọi là để thông báo cho anh biết, việc đề nghị ly hôn, có thể hủy bỏ rồi.”
“Hủy bỏ? Ai nói tôi muốn hủy bỏ đề nghị ly hôn?”
“Là như vậy… Kỳ thực… Tào tiên sinh, anh đã không cần phải ly hôn nữa.”
Xuất Vân nghe ra có điều không hợp lý, chợt sinh hồ nghi: “Là ý gì?”
“Xem ra chuyện này anh vẫn chưa biết.” Luật sư Dương chậm rãi nói: “Chúng tôi vừa mới nhận được tin tức xác thực, bà Tào, chính là Tào phu nhân Trần Tuệ Phương, đã cắt động mạch tự sát trong phòng tắm, cấp cứu không kịp, ra đi rồi.”
Đầu lập tức ong ong tác hưởng, hệt như bị một chùy hung hăng nện xuống.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Xuất Vân tay chân lạnh ngắt.
“Không biết, chúng tôi cũng mới nhận được tin tức. Hẳn là chuyện xảy ra vài giờ đồng hồ trước. Tào tiên sinh, xin nén bi thương.”
Trái tim bị rạch một đao.
Xuất Vân như hóa đá, ngây người.
Luật sư Dương lại nói: “Lễ truy điệu của bà Tào cử hành vào ngày kia.”
“Cảm ơn.”
“Đề nghị ly hôn kia…”
“Hủy bỏ đi.”
Xuất Vân buông điện thoại xuống, toàn thân vô lực.
Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, anh không yêu Tuệ Phương, nhưng cũng không phải nghe tin cô chết mà không cảm thấy bi thương.
Đau lòng cùng áy náy nồng đặc, từ vết cắt trong lòng cuồn cuộn trào ra không ngừng.
Anh đả thương người quá mức, người bị anh đả thương, một thì không biết tung tích, một đã mất đi cả cuộc đời.
Tào Xuất Vân, mi nên xuống địa ngục.
Xuất Vân ôm đầu khóc rống.
Thật lâu sau, bên tai vang lên tiếng hô hoán kinh hoàng.
“Xuất Vân, anh làm sao vậy?”
Có người căng thẳng chạm lên mặt anh.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Đừng lo lắng, chuyện lớn bằng trời cũng có tôi giúp anh.”
Xuất Vân ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Kinh Thế.
“Tuệ Phương chết rồi… Vợ tôi chết rồi…”
Kinh Thế ngạc nhiên, lập tức nửa quỳ xuống trước mặt Xuất Vân, vỗ về khuôn mặt và mái tóc anh.
“Xuất Vân, đây không phải lỗi của anh.” Cậu khẽ nói: “Đừng áy náy.”
“Là tôi hại chết cô ấy.” Xuất Vân hung hăng cắn chặt môi mình: “Lừa dối, lợi dụng, bội tình bạc nghĩa.”
“A, Xuất Vân.” Kinh Thế ôm lấy anh, sưởi ấm cho thân thể lạnh băng của anh.
“Tôi phải tham gia lễ tang của cô ấy, tôi muốn nhìn thấy cô ấy lần cuối.”
“Tôi đi cùng anh.”
“Cảm ơn cậu, Kinh Thế.”
“Không cần cảm ơn, biết báo đáp là được rồi.”
Ngày hôm sau, Kinh Thế dứt bỏ người chị gái đang làm tân nương và đầy phòng tân khách, cùng Xuất Vân bay trở về Hồng Kông.
Cậu xin lỗi chị gái: “Xin lỗi, chị, em nên ở nơi này toàn bộ quá trình mới phải.”
“Không cần lo lắng, cứ làm theo chủ ý của em đi.” Ánh mắt sáng ngời có thể nhìn thấu thế sự của Phương Kinh Thiền chuyển về phía Xuất Vân, ánh mắt thâm thúy của cô khiến trái tim Xuất Vân bỗng nhiên co rút mạnh một chút.
Không hổ là người của Phương gia.
Cô nói với Xuất Vân: “Xuất Vân, tôi rất buồn tiếc. Xin nén bi thương.”
Chuyến bay rất dài, trên phi cơ, Xuất Vân nhìn mảng trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, không nói gì.
Kinh Thế lo lắng: “Xuất Vân, đừng trầm mặc như vậy nữa, uống một chút rượu đi, ngủ một chút được không?”
“Không cần lo lắng tôi.” Xuất Vân ngoảnh đầu lại: “Kinh Thế, có cậu ở bên cạnh thật tốt. Nhưng cậu có biết hay không, những người đối tốt với tôi, đều không có kết cục tốt đẹp.”
Kinh Thế thở dài: “Xuất Vân, cảm xúc của anh đang không tốt, đừng nên suy nghĩ bậy bạ.”
“Là thật, Cẩm Huy như vậy, Tuệ Phương cũng như thế.”
“Tôi tin, anh nhất định sẽ không làm tổn thương người bên cạnh mình một lần nữa, có phải không?” Kinh Thế nghiêm túc hỏi: “Có phải không, Xuất Vân?”
Xuất Vân chăm chú nhìn Kinh Thế, anh đột nhiên lắc đầu, mờ mịt nói: “Tôi không biết, tôi quá sợ chuyện xưa lặp lại.”
Kinh Thế phớt lờ lời phủ định của Xuất Vân, cậu mở rộng vòng tay, ôm lấy Xuất Vân.
Ôm chặt, ấm áp.
Xuất Vân theo phản xạ ôm lại Kinh Thế, hốt nhiên phát hiện, thời khắc này, thì ra là đang ở giữa trời xanh mây trắng.
Xuất Vân, nhất định sẽ có một ngày, chúng ta có thể ôm nhau dưới mảnh trời xanh mây trắng.
Không những thế, chúng ta còn phải ở vào buổi sáng sớm chan hòa ánh dương quang tươi sáng, in bóng của cái ôm ấy xuống mặt biển.
Tham gia lễ truy điệu của Tuệ Phương, hoàn toàn không phải việc dễ dàng.
Xuất Vân vừa hiện thân, lập tức dẫn tới toàn bộ ánh mắt phẫn nộ của người Trần gia.
Có người họ hàng nóng nảy vén tay áo, muốn giáo huấn Xuất Vân, vừa bước ra được một bước lại bị người khác ngăn lại.
Lãnh tĩnh nhất, chính là Trần phụ.
Xuất Vân chậm rãi bước đến trước quan tài, khấu đầu ba lần.
Tổn thương tinh thần thê thảm.
Lúc trước kết giao với Tuệ Phương, cô còn là một đại nữ hài, điêu ngoa tùy hứng, nhưng cũng xem như thanh thuần khả ái.
“Tào Xuất Vân? Anh chính là Tào Xuất Vân?” Lần đầu tiên gặp mặt, Tuệ Phương nhăn nhăn mũi với Xuất Vân: “Anh biết tôi là ai không? Tôi là bà chủ tương lai của anh!”
Tuệ Phương, là anh phụ em.
Cô từng thở dài than vãn: “Xuất Vân, vì sao anh lại xuất thân là trẻ mồ côi cơ chứ? Anh biết không, như vậy chúng ta rất khó kết hôn.”
Cô từng nắm chặt tay: “Xuất Vân, em quyết định rồi, phải gả cho anh. Anh nhất định phải phấn đấu tranh giành, để cho những người chê cười em kia cười không nổi nữa, có biết không?”
Cô từng châm chọc: “Không có Trần Tuệ Phương tôi, sao có Tào Xuất Vân anh hôm nay?”
Cô từng khóc vật bên giường, tiếng khóc như rỉ máu: “Xuất Vân, tôi yêu anh, tôi yêu anh như vậy…”
Tuệ Phương, trước khi em chết, có phải đã phát huyết thệ, muốn kẻ phụ tình tôi đây phải xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh?
Khấu đầu xong, Xuất Vân xoay người lại đối mặt với Trần phụ.
Trần phụ ngồi trên xe lăn như đã già thêm hai chục tuổi, đã đến tình cảnh dầu cạn nến tàn. Bi thương quá lớn mà triệt để chết tâm, đối mặt với kẻ thù, ông tựa hồ đã chẳng còn nói nổi một lời báo thù.
Xuất Vân động động môi, lại nói không nên lời.
Trần phụ mở lời, từng từ từng chữ đều chầm chậm nặng nề: “Nó có để lại di thư, yêu cầu trên mộ bia bảo lưu họ Tào. Đứa con gái ngốc nghếch này, đến chết cũng muốn làm vợ của Tào Xuất Vân.”
Vạn tiễn xuyên tâm.
Xuất Vân đứng thẳng bất động, sắc mặt tái nhợt, hai tay phát run.
Bên cạnh có một bàn tay ấm áp vươn tới, nắm chặt lấy Xuất Vân.
Là Kinh Thế, cậu vẫn luôn ở bên cạnh, không rời nửa bước.
“Xuất Vân, tiếc thương đã bày tỏ rồi, chúng ta đi thôi.”
Cậu nắm lấy tay Xuất Vân, từng bước từng bước đi ra khỏi linh đường.
Bên ngoài linh đường, Xuất Vân quỵ xuống khóc rống.
Kinh Thế để mặc anh khóc cho thỏa lòng, đến khi sức cùng lực kiệt.
Khóc xong, Xuất Vân an tĩnh trở lại, anh nói: “Cẩm Huy cũng từng khóc nức nở như vậy, lần đó cậu ấy mất đi người cha mà cậu ấy yêu thương nhất.”
“Anh cùng cậu ấy tới linh đường?”
“Tôi không muốn cùng cậu ấy xuất hiện ở nơi công cộng, chỉ đứng trên con đường nhỏ bên ngoài linh đường chờ cậu ấy. Thấy cậu ấy đi ra, liền chạy tới đón. Cậu ấy vừa nhìn thấy tôi, lập tức thất thanh khóc rống, không thể kiềm chế.”
“Vậy anh an ủi thế nào?”
“Tôi dẫn cậu ấy về nhà, tự tay làm sủi cảo, đút cho cậu ấy ăn hết, dỗ cậu ấy ngủ. Cậu biết không, tôi rất ít khi vào bếp, đó là lần duy nhất.”
“Nhất định ăn rất ngon.”
“Khó ăn cực kỳ, Cẩm Huy nếm nó lại như mỹ thực trên trời.”
“Nhân bánh là gì?”
“Rau cần, thịt heo, còn có một ít nấm hương.”
Kinh Thế sâu kín thở dài: “Nếu có một ngày tôi có thể được ăn, nhất định cũng sẽ là mỹ thực trên trời.”
Trái tim tựa như bị ai dùng tay khẽ nhéo một chút, Xuất Vân ngưng mắt nhìn Kinh Thế.
Tối nay, thực sự không nỡ để Kinh Thế phải thất vọng nữa.
Xuất Vân nói: “Đi, tôi làm cho cậu ăn.”
Anh đứng dậy từ bên thềm bậc thang, chìa tay về phía Kinh Thế.
Tối nay, tình cảm vượt ngoài lý trí.
Anh đưa Kinh Thế đến căn hộ nhỏ yên tĩnh kia.
Chưa từng có người ngoài tiến vào, nơi này đã từng chỉ thuộc về anh và Cẩm Huy.
Kinh Thế đứng ngoài cửa do dự: “Thật sự có thể vào?”
“Kinh Thế, vì sao đột nhiên đa nghi?”
“Đây là thánh địa của Tào Xuất Vân và Điền Cẩm Huy, Phương Kinh Thế nào có tư cách tiến vào.”
Xuất Vân cảm động, vì Kinh Thế đối với đoạn ái tình này thực tôn trọng và thừa nhận.
Kinh Thế cuối cùng vẫn tiến vào, nhìn xung quanh, thở dài: “Một gian phòng chứng nhân.”
“Chứng nhân?”
“Bàn, giường, rèm cửa, bức tường dày, chắc chắn đều đã nhất nhất chứng kiến từng ân ái của hai người khi đó.” Kinh Thế hỏi: “Xuất Vân, bọn chúng sẽ không nhớ đêm nay của chúng ta.” Ánh mắt cậu vừa vượng vừa sáng, ưu thương mà khát vọng.
Xuất Vân gật đầu: “Sẽ, bọn chúng sẽ nhớ.”
Sủi cảo gói không được tốt lắm, đặt vào trong nồi luộc, rất nhiều chiếc đã bị bục, nhân bánh bên trong đều rơi ra ngoài.
Chỉ có vài chiếc miễn cưỡng vớt ra được.
Kinh Thế dùng đũa đếm từng chiếc: “Tổng cộng tám cái, anh bốn tôi bốn.”
Đêm bi thương, sủi cảo bao đầy bi thương.
Hai người im lặng cúi cầu ăn. Lúc Kinh Thế ăn cái cuối cùng, từ từ ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Cậu thì thầm: “Tường a, đừng quên.”
Trái tim Xuất Vân chợt như bị cảm giác chua xót cắn nuốt.
Vị trí thuộc về Cẩm Huy, đang dần dần bị chiếm cứ.
Vĩnh viễn không quên được, Cẩm Huy đã từng cẩn thận dè dặt, đem những chiếc bánh sủi cảo bình thường này xem như bảo bối mà đưa tới bên miệng.
Đêm ấy, Cẩm Huy bị những chiếc bánh sủi cảo này làm cảm động đến tột đỉnh, trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu đã nói: “Xuất Vân, bánh sủi cảo có bọc tình yêu ở bên trong thực sự là mỹ vị, em rất ích kỷ, cư nhiên hi vọng ngoại trừ em ra, sẽ không còn ai được thưởng thức nữa.”
Xuất Vân khẽ nói: “Trừ em, sẽ không còn ai được thưởng thức nữa.”
Đêm ấy, đã thành quá khứ.
Và lời thề, đã thành lời nói dối thiên cổ.
__Hết chương 10__
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
61 chương
67 chương
20 chương
163 chương