Gặp nhau chỉ là tình cờ
Chương 4 : Biết 2
Tiêu Nhược nghe nói, lòng đau như cắt, dù dường như cô cố kìm nước mắt, tự an ủi rằng có lẽ điều mình nghe thấy chỉ là lời dỗi hờn của anh nhưng sao nước mắt vẫn cứ rơi lã chã. Tiêu Nhược như cảm thấy mình không còn cơ hội nào nữa , nhìn chàng trai mình yêu đang ôm Nhan Mộng Bội, một con bé chỉ mới vừa quen biết, cô đành phải ôm mặt bỏ đi Thấy Tiêu Nhược bỏ đi, biết mình không còn " tác dụng " với Mộ Thiển thần nữa, tôi vội đẩy hắn ra, rồi lại cho hắn một cái tát. Tôi ngạc nhiên khi thấy hắn chẳng may mảy phản ứng, cũng chẳng tức giận, mà còn hiếu kỳ hỏi tôi: " Cô là Tiểu Bội?" "...", tôi hơi bối rối, chỉ ngơ ngẩn gật đầu Hắn biết mình? nhưng hôm nay chẳng phải là lần đầu tiên gặp hắn hay sao? Sao hắn lại biết mình? Lạ quá... Rồi hắn quay người bỏ đi, tôi cứ đứng sững một chỗ nhìn theo bóng hắn. Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, kêu tôi: " Nhan Mộng Bội, sắp vào lớp rồi, đi thôi chứ!!!" Đang suy nghĩ mông lung, tôi chợt định thần lại, nghe thấy giọng nói không chút khách sáo của hắn, tôi hơi bực mình đi theo hắn
Trong lớp
Tôi bực mình ngồi xuống chỗ mình, định kể cho Mộc Tuyết nghe mọi chuyện vừa trải qua, nhân tiện giải thích với nó chuyện tôi đột ngột bỏ đi, đâu biết mộc Tuyết đang tức giận nhìn tôi. Tôi liền kể cho nó nghe toàn bộ sự việc ( đương nhiên, lược bớt chuyện tới cho Mộ Thiển Thần hai cái bạt tay, không thì thật không biết Mộc Tuyết sẽ trách móc tôi như thế nào ). Cũng may là tôi đủ lí trí, nó chỉ một mực hỏi Mộ Thiển Thần và Tiêu Nhược phải chăng đã chia tay, còn tôi thì không biết rõ nội dung cuộc nói chuyện của họ nên chỉ nói " Tớ không biết ".
Quay đầu nhìn xuống chỗ Mộ Thiển Thần, thấy hắn đang ngủ khì, thật không hiểu nổi, chẳng biết hắn đến đây để học hay để ngủ. Đây là lớp học thêm, là chỗ để học, thế mà hắn lại dùng thời gian quý báu này để ngủ...Hắn là học sinh tiểu học ư? không phải...là học sinh trung học đấy! Lạ thật, mình biết thời gian quý báu sao còn quan tâm tới hắn? Xấu hổ quá đi... Nhưng không hiểu sao đối với hắn, mình lại có cảm giác như đã thân quen tu lau lam... Bực quá, phiền phức quá đi mất! Đúng lúc đó, Mộ Thiển Thần bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn tôi với vẻ nghi hoặc, tôi vội quay đi, vỗ vỗ tay vào ngực để trấn tĩnh. Khi ngoảnh lại, hắn đã ngủ tiếp... Cứ thể, thời gian học trên lớp học thêm đầy nghi vấn trôi qua...
Ở nhà Về đến nhà, vào phòng, tôi quăng cặp sách lên giường rồi nằm lăn qua lăn lại trên giường, nhớ lại chuyện bất ngờ xảy ra hôm nay, đầu óc cứ vẩn vơ suy nghĩ. " Cô là Tiểu Bội?" "...", Tôi hơi bối rối, chỉ ngơ ngẩn gật đầu" Lạ thật, Sao hắn biết mình nhỉ? Ồ... Nhất định là mình nổi tiếng quá! Thôi chết! Mai là ngày khai giảng lớp 11, mình phải ngủ sớm, không lại quýnh lên như ngày hôm nay mất
P/s: xin lỗi mọi người nhé, mấy hum nay tg bận ôn thi nên ko có thời gian để viết xin lỗi nhé . Mai mình sẽ viết tiếp cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi chuyện của tg nhé ^_^
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
152 chương
10 chương
11 chương
102 chương
16 chương
17 chương