"Mẹ, con đã có bạn trai." Cực kỳ tự nhiên lời nói dối liền bật thốt ra, cô cũng không muốn trở thành hàng hóa giảm giá. "Con có bạn trai?" Hiển nhiên mẹ Tần không tin, trực tiếp chuyển ánh mắt sang hỏi thăm Âu Dương Hỉ . Âu Dương Hỉ Nhi đương nhiên là dùng sức gật đầu, cô rất thức thời, bạn tốt là phía đối tác của cô, người có quan hệ lợi ích, vào những lúc này đương nhiên là phải đứng ở bên cạnh bạn tốt. "Con không thể có bạn trai sao?" Thái độ của mẹ già thật là khiến người ta không thoải mái. "Con chưa từng mang bạn trai về nhà." "Nếu như mà con mang bạn trai về nhà, hiện tại sợ rằng ngày ngày bị củi gạo dầu muối làm cho sứt đầu mẻ trán." "Con không cần kiếm cớ, đã có bạn trai, hẹn đi cùng ăn bữa cơm, mẹ muốn xem xem ánh mắt của con gái mẹ như thế nào." Sét đánh ngang tai, cô đã quên nói dối là phải trả giá thật lớn, vào lúc này đi đâu tìm một người bạn trai? "Charles sẽ không ngại giúp cậu." Đây là đề nghị Âu Dương Hỉ Nhi cho cô. "Không được!" Anh đối với cô mà nói còn có lực sát thương hơn bệnh dịch, trốn thật xa cũng không kịp, làm sao có thể đưa anh vào trong âm mưu của cô? "Tớ nghe A Lãng nói, Charles là tới nơi này nghỉ phép, dự tính ở lại Đài Loan chừng nửa năm, cậu không phải lo lắng không bỏ được anh, huống chi quan hệ của hai người các cậu không cạn, anh ta giả làm người yêu của cậu cũng là thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên)." Không sai, hai người bọn họ đều đã lăn qua ở trên giường rồi, để anh giả làm người yêu của cô cũng được tính là danh xứng với thực, như vậy, cùng cô diễn trò xấu liền giao cho anh. Cũng chỉ là diễn trò, Sở Cách Phi cũng không hẹp hòi đến nổi từ chối giúp đỡ, nhưng mà, cô căng thẳng như vậy làm gì? Nếu như anh từ chối, cô sẽ cảm thấy khó xử bao nhiêu, nhưng mà nói cô lo lắng anh từ chối, lại giống như không phải vì như vậy, theo cảm giác, nói cô sợ trêu chọc người đàn ông này thì còn tương đối thích hợp hơn. "Xin chào tiểu thư, có gì cần phục vụ sao?" Quản lý phòng khách khách sạn thân thiết tới hỏi thăm. Kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng lên, cô dường như ngồi ở nơi này quá lâu, vào lúc này không muốn lên lầu cũng không được. "Tôi muốn tìm Sở tiên sinh 1902, không biết anh ấy trở về chưa?" "Xin hỏi tiểu thư họ gì?" "Tôi họ Tần." D đ l$/^^ê q=%_£úy đ¥₩()ôn "Tần tiểu thư xin đợi chốc lát." Quản lý phòng khách xoay người đi tới quầy, Tần Tinh Tinh vội vàng đi theo, nhân viên phục vụ ở phía sau quầy dưới chỉ thị của quản lý phòng khách gọi điện thoại lên lầu hỏi thăm, một lát sau, quản lý phòng khách quay đầu lại cúi người với Tần Tinh Tinh nói: "Sở tiên sinh mời cô lên lầu." "Cám ơn!" Hít sâu một cái, Tần Tinh Tinh ưỡn ngực đi về phía thang máy, nhưng hai tay cũng không tự giác nắm thành quả đấm, nhìn qua giống như đang đi tiến hành chuyện đàm phán nào đó liên quan đến sống chết. Vào thang máy lên lầu mười chín, đi tới trước phòng số 1902, Tần Tinh Tinh lại xoay xoay vặn vặn lùi bước, tay phải giơ lên ấn chuông cửa lại rút về, cô thực sự chỉ có thể tìm anh giúp đỡ sao? Cửa phòng đột nhiên mở ra, Sở Cách Phi vừa vặn bắt được động tác nhỏ cắn chặt môi dưới của cô do không ra quyết định cuối cùng được, khóe môi không khỏi đùa giỡn giơ lên. "Cuối cùng em cũng tới." "Hả?" "Em không xuất hiện, tôi còn tưởng rằng em không cần con gấu Teddy kia rồi." Trong nháy mắt, xấu hổ đỏ bừng che kín khuôn mặt đẹp, từ lâu cô đã hoàn toàn quên mất quà sinh nhật, đúng là tính mất bò mới lo làm chuồng, vào lúc này cũng phải nói ra một câu như vậy. "Tôi chính là tới lấy con gấu Teddy kia." "Ăn tối rồi sao?" "Tối. . . . . . Tôi vẫn chưa đói bụng, thật ra thì, tôi còn có một việc muốn tìm anh trao đổi." Cô không chịu nổi việc giấu mọi chuyện ở trong lòng mà không giải quyết, vẫn là nhất cổ tác khí* nói ra thì tốt hơn. (* Dứt khoát, cố gắng) "Bụng của tôi rất đói, trước tiên chúng ta đi ăn tối đã." Anh tiện tay khép cửa phòng, đương nhiên nắm tay của cô xuống lầu. Cô giống như bị điện giật đến cứng lại vậy, một hồi trừng mắt nhìn anh, một hồi trừng mắt nhìn anh đang nắm tay của cô. Bọn họ vào nhà hàng Tây của khách sạn, lúc này đã qua thời gian dùng cơm, nến cũng được thắp lên, không khí vui vẻ đã rút đi, hơi thở lãng mạn phiêu tán ở trong không khí, Tần Tinh Tinh vốn chỉ muốn gọi một ly thức uống, dưới tình huống này rất khó có tâm trạng dùng cơm, nhưng Sở Cách Phi tự ý gọi tôm hùm giúp cô, hơn nữa kiên trì dân dĩ thực vi thiên*, cho dù có chuyện gì, sau khi dùng cơm xong mới nói. (* Trích trong câu "Quốc dĩ dân vi bản, dân dĩ thực vi thiên" - Nước lấy dân làm gốc dân coi ăn như trời) Mặc dù thức ăn ngon trước mặt, thế nhưng bữa ăn này cô thấy một chút mùi vị cũng không có, một lòng một dạ chỉ muốn vội vàng xử lý xong chuyện còn giấu ở trong lòng, không ngờ Tần Tinh Tinh cô cũng có lúc vô cùng khó khăn như vậy! Cuối cùng sau khi giải quyết xong món điểm tâm ngọt và thức uống, vào lúc này không còn lý do kéo dài tiếp nữa rồi, cô liền thở một hơi trực tiếp đi vào chủ đề: "Tôi muốn nhờ anh làm bạn trai tôi." Khẽ dựa cơ thể về sau, Sở Cách Phi lười biếng nhìn cô, tuy nhiên nó khiến cho cô lòng dạ rối bời. "Anh. . . . . . Không muốn giúp đỡ sao?" Có phải hơi lạnh ở đây quá nhiều hay không? Làm sao cô liên tục phát run chứ? "Tại sao?" "Cái gì tại sao?" D đ l-------ê quý đônn "Em muốn nhờ người khác giúp đỡ, chẳng lẽ không nên đưa ra một lý do sao?" "Nếu như không có bạn trai, mẹ tôi sẽ ép buộc tôi ăn cơm cùng người đàn ông xa lạ, rốt cuộc anh có muốn giúp đỡ hay không?" "Tôi không làm đồ giả mạo, chuyện diễn trò như vậy không thích hợp với tôi." Anh nghiêng người ngang nhiên xông qua, trong nháy mắt chuyển bị động làm chủ động khiến cho người ta không nhịn được run rẩy, anh luôn luôn là người nắm giữ, mà không phải bị người ta nắm mũi dẫn đi làm kẻ cùng giả mạo. "Muốn chơi, liền đùa thật." "Cái gì. . . . . . Đùa thật cái gì?" "Anh muốn làm người yêu của em, người yêu thật sự." Đột nhiên nuốt ngụm nước miếng, cô lắp ba lắp bắp thiếu chút nữa nói không ra lời. "Tôi. . . . . . Chậc. . . . . . Rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, không thích gây ra phiền toái không cần thiết." Ngụ ý, anh là phiền toái sao? Có phải đang bày tỏ hay không, anh khiến cho cô cảm thấy rất khốn khổ? Đã như vậy, anh rất vui lòng biến thành phiền phức của cô. "Vậy em cho anh một lý do, tại sao anh phải giúp em?" ". . . . . ." Mặc dù bọn họ lăn qua lăn lại cả đêm ở trên giường, nhưng nghiêm khắc mà nói, bọn họ cũng không phải là bạn bè, anh không có lý do gì phải giúp cô. "Anh là người làm ăn, làm chuyện gì cũng giữ vững một nguyên tắc! Trong thế giới này không có bữa ăn nào là miễn phí, chính em lựa chọn thật tốt, nếu như em rất cần anh, thì đồng ý yêu cầu của anh." Thực tế rất tàn khốc, trước mắt cô quả thật rất cần anh, mẹ già nói muốn thấy bạn trai của cô, có lẽ muốn lờ đi cũng không dễ dàng như vậy. Được rồi, nếu bọn họ đã lăn qua ở trên giường, cô sẽ để cho anh thăng chức làm người yêu thật sự, không thể phủ nhận, cô cũng hi vọng lúc cô đơn lạnh lẽo có một người đàn ông ở bên cạnh, chỉ là, cô có quy tắc trò chơi của cô. "Tôi còn chưa có chuẩn bị tốt vì một người đàn ông mà phá hỏng cuộc sống bây giờ, nếu như anh muốn làm người yêu thật sự, cũng chỉ có thể chấp nhận kiêm chức tình nhân! Khi tôi cần anh, anh xuất hiện là được rồi." Dưới tình huống này, anh nên vỗ tay bảo hay cho cô, hay là cau mày cười khổ cho mình? Cô chẳng những khó chơi, hơn nữa còn là người phụ nữ có thói quen nắm tình hình trong tay, thật sự là kỳ phùng địch thủ của anh! Sở Cách Phi đưa tay ra, tỏ ý anh chấp nhận. Thở phào nhẹ nhõm, Tần Tinh Tinh từ bên trong túi đeo bên hông lấy ra một sấp giấy, trên giấy liệt kê chi chít một đống lớn thứ, cô đưa tới. "Đây là tư liệu cơ bản của tôi, dành ra chút thời gian xem qua, chuẩn bị đối phó với bất cứ tình huống nào, làm phiền anh cũng chuẩn bị một phần tư liệu cơ bản cho tôi." Không liếc mắt một cái, anh nhận lấy xấp giấy ngay sau đó liền xé nát, lập tức, kết quả cô ra sức đánh một buổi chiều trong nháy mắt biến thành một đống rác rưởi. Anh thấy cô kinh ngạc trợn to hai mắt, tươi cười rạng rỡ, lại ngang ngược mang theo cảm giác tuyên thệ nói: "Anh thích tự mình đào bới."