Nhìn Sở Cách Phi chuyển từng chiếc va li hành lý đã ở trong góc gần ba tháng ra, sửa sang một va li lại một va li, không nhanh không chậm lấy quần áo từ tủ âm tường, tủ giày xếp vào va li hành lý, Tần Tinh Tinh cảm thấy một cảm giác mất mát mãnh liệt, cảm thấy anh đang từng chút từng chút rời khỏi cuộc sống của cô. Mặc dù biết thời gian tuyệt không lưu tình, nhưng thật sự quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta ngay cả chuẩn bị tâm lý cũng không kịp. Vẫn còn nhớ mấy ngày trước mới dọn vào, bọn họ vẫn còn đang thích ứng với cách sống của đối phương, mới đó đã phải thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi? Ngày tháng trôi qua thật nhanh, chưa tới sáu ngày, cũng chính là cuối tuần này, Sở Cách Phi sẽ phải rời khỏi Đài Loan, mà cô lại trở về với cuộc sống cô đơn! Cảm thấy những ngày sau này sẽ rất chậm, nhưng bỗng nhiên chợt nhớ lại, đã qua một năm, ngày qua ngày, năm qua năm, không có gì không tốt, nhưng cũng không có gì hay. Về sau, cũng sẽ không ngửi thấy mùi vị hạnh phúc vào buổi sáng nữa, không bao giờ có cơ hội hít thở không khí sáng sớm nữa, không nhìn thấy bóng dáng bận rộn trong phòng bếp của anh, không nghe được anh nỉ non lời ngọt ngào yêu thương bên tai, không có ai cùng cô đi dạo, không có ai cùng cô đọc sách, không có ai cùng cô nghe nhạc, không có ai cùng cô đánh cờ. . . . . . Thì ra, anh đã trở thành một phần sinh hoạt của cô, về sau không có anh, cô sẽ biến thành bộ dạng gì đây? Cảm giác rùng cả mình ập tới, cô không tự chủ dùng hai tay ôm chặt lấy mình. "Em làm sao vậy? Rất lạnh sao?" Sở Cách Phi lướt qua khay trà, nghiêng người về phía Tần Tinh Tinh, đưa tay chạm vào trán của cô, nhiệt độ rất bình thường, không có dấu hiệu cảm mạo. "Có một chút." Cô co hai chân lên trên ghế sofa. Eri diễn đàn l■□● ê q ♤♡♢♧☆ úy đ°•○● ôn "Tay chân của em tương đối dễ dàng lạnh lẽo, tại sao không mang vớ?" Anh xoay người đi tới tủ âm tường, lấy vớ lông trong ngăn kéo ra, sau đó ngồi xuống trước sofa, dịu dàng mang vào cho cô. Cố nén chua xót dâng lên trong lòng, cô giả vờ tuỳ tiện nói: "Em cho rằng mấy ngày nữa anh mới dọn dẹp hành lý." Anh thật sự rất đáng ghét, chuyển hành lý ra sớm như vậy chọc người ta thương cảm làm gì? "Đợi chút nữa anh sẽ dọn về khách sạn." Tần Tinh Tinh giật mình, cô cho rằng anh sẽ từ nơi này trực tiếp xuất phát đến phi trường, không ngờ anh muốn trở lại khách sạn trước. "Trước khi rời đi, anh còn có một chút chuyện phải xử lý, ở trong khách sạn sẽ tương đối thuận tiện." Trên thực tế, anh muốn để trống thời gian mấy ngày này cho cô, cô nên nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của bọn họ, mặc dù giao quyền quyết định tương lai cho cô, quá mạo hiểm, nhưng mà anh lại không thể coi cô như hành lý hoặc búp bê mang lên máy bay, cô có muốn cùng anh trở về nước Mỹ hay không, cho cô tự quyết định. "À!" Cô không biết mình phải phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy ứng phó không kịp! "Em cùng anh trở về nước Mỹ nhé." "Anh. . . . . . Làm sao đột nhiên như vậy. . . . . ." Không, cũng không đột nhiên, anh đã sớm nói, anh muốn chính là quan hệ cả đời, đương nhiên là hi vọng cô cùng anh trở về nước Mỹ, chẳng qua anh vẫn không nói rõ ra, cô cho rằng anh sẽ đợi cô chủ động bày tỏ. "Em cho rằng anh có thể yên tâm để em ở lại đây sao?" Chần chừ chốc lát, Tần Tinh Tinh không được tự nhiên né tránh ánh mắt của anh, "Em không thể rời khỏi Đài Loan." Sở Cách Phi giữ lấy mặt của cô, buộc cô nhìn thẳng vào anh. "Vấn đề không phải là em có thể rời đi vào lúc này hay không, mà là em có nguyện ý cùng rời đi với anh hay không." Không sai, hai chuyện khiến cô không yên tâm nhất – hôn nhân của cha mẹ và "Thích đẹp", cũng đã không còn là vấn đề. Mặc dù cha mẹ vẫn chưa chính thức ký tên ly hôn, nhưng đã thoả thuận xong, chẳng qua toàn bộ quá trình mọi chuyện diễn ra thật sự rất buồn cười. Cha đầu tiên là lấy lí do ông bà ở Canada phản đối bọn họ ly hôn, không chịu đồng ý, sau đó mẹ nhận được sự thông cảm của ông bà, ông mới đồng ý, điều kiện duy nhất là, mẹ con các cô phải ở cùng một chỗ, hiện tại chỉ chờ mẹ tìm được căn phòng lớn một chút, bọn họ sẽ làm thủ tục li hôn, nếu như cô yêu cầu mẹ cùng cô đi nước Mĩ, mẹ cũng sẽ không phản đối. Về phần "Thích đẹp ", đã sớm bước vào giai đoạn kết thúc, bởi vì Hỉ Nhi phát hiện mang thai, Hoắc Duyên Lãng cho rằng trong thời gian mang thai tốt nhất là có người ở bên cạnh chăm sóc, các cô không thể không vội vàng kết thúc công việc, quyết định chỉ kinh doanh đến trước khi Hỉ Nhi sinh con, nói cách khác, bây giờ "Thích đẹp", đối với cô cũng không phải là vấn đề có thể vứt bỏ hay không. Đúng vậy, nơi này không còn cớ cho cô thoái thác, nguyên nhân là vì cô không có đủ dũng khí vì yêu mà cùng anh rời khỏi. "Em vẫn không tin anh, đúng không?" Ánh mắt Sở Cách Phi tràn đầy đau thương, khiến trái tim của cô không khỏi co rút đau đớn một chút, muốn đưa tay vỗ về anh, nhưng mới vừa giơ lên, lại buông xuống. Trừ khi cô đồng ý, nếu không hiện tại cho dù làm gì đều khó mà xoa dịu được sự bi thương của anh, giờ khắc này cô thật sự cảm thấy mình đối với anh rất tàn nhẫn. "Không phải không tin anh, mà là không biết bản thân có đủ dũng khí thay đổi cuộc sống từ trước đến nay hay không." "Nếu như tin tưởng anh, em sẽ không sợ thay đổi." "Không phải như vậy, anh sai lầm rồi, tương lai của hai chúng ta không phải chỉ dựa vào một người là có thể duy trì, nếu em không thể ôm được quyết tâm nghĩa vô phản cố (không chùn bước), rất khó cùng anh ở một hoàn cảnh xa lạ bắt đầu cuộc sống mới." Cô vốn chính là một người cô độc, không dễ thích ứng với hoàn cảnh xa lạ, nơi đó không có màu da cô quen thuộc, không có ngôn ngữ thường dùng, nếu như không có ý chí mạnh mẽ chống đỡ, làm sao cô có thể sống trong hoàn cảnh đó được? Yên lặng một lát, anh khó nén tâm tình nặng nề. "Không sai, tương lai của hai chúng ta dĩ nhiên cần cả hai nỗ lực trả giá, nhưng anh hiểu rõ một chuyện, cho dù phải trả cái giá như thế nào, anh đều sẽ nắm em không buông, bởi vì anh không thể không có em." Đối mặt với sự si tình kiên định của anh, lòng của cô làm sao có thể không xúc động được? Cô không biết làm sao đứng dậy rời khỏi ghế sofa, mở cửa sổ sát đất ra, trời đông giá rét gió lạnh thổi vào bên trong nhà, tuy nhiên nó không thể thổi đi gánh nặng đang đè ở trong lòng khiến người ta hít thở không thông. Không để cho cô có cơ hội lùi bước, Sở Cách Phi đi tới, từ phía sau ôm chặt lấy cô. "Còn nhớ anh đã từng hỏi em... em có thể sống thiếu anh sao?" Hơi dừng lại, Tần Tinh Tinh thẳng thắn nói: "Em không muốn mất đi anh." "Vậy thì không nên buông anh ra, tin tưởng anh, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt với tương lai." Diễn đàn ngôn tình l ê €£¥₩ Q úy đ ¤n "Hiện tại em rất loạn, em cần chút thời gian." Anh buông cô ra, trở lại bên cạnh va li hành lý, từ trong va li hành lý cầm tay lấy ra một vật đặt ở trên khay trà. "Đây là vé máy bay của em, cuối tuần này chuyến bay lúc 10h30 sáng, anh sẽ đợi đến một khắc cuối cùng." Xoay người, cô hốt hoảng nhìn chằm chằm vé máy bay trên bàn uống trà, cuối tuần này. . . . . . Thời gian quá nhanh, làm sao cô có thể đưa ra quyết định trong thời gian ngắn như vậy? "Anh hẹn với công ty taxi lúc năm giờ, trước khi rời đi, chúng ta vẫn còn thời gian đi ra ngoài đi dạo, đi thôi." Anh bỏ lại vấn đề khó khăn khẩn cấp như vậy cho cô, làm sao cô còn có tâm tình đi dạo chứ? Chẳng qua, anh hoàn toàn không quản nguyện của cô, tự ý kéo tay của cô ra cửa đi dạo. Mấy ngày kế tiếp, anh không xuất hiện ở trước mặt cô, cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô, bởi vì sợ không khống chế được tâm trạng lo âu của mình, động một chút là hỏi cô đã quyết định xong chưa. Nếu cô cần thời gian, thì anh cho cô thời gian, để cho cô yên lặng suy nghĩ rõ ràng.