Hít vào lại thở ra, cô hốt hoảng chuyển di động trở về hình ảnh lúc đầu, tiện tay ném về trên khay trà, bước nhanh đồng thời hô khi hồi chuông cửa thứ hai vang lên: "Tới." Cửa vừa mở ra, thấy người đứng ở ngoài cửa không phải là Sở Cách Phi vốn mong đợi xuất hiện, mà là mẹ, Tần Tinh Tinh thất vọng đồng thời hiểu một chuyện: Trốn tránh anh, nhưng thật ra là đang hành hạ mình. "Mẹ con là quái vật sao?" Mẹ Tần dùng ngón tay khẽ đẩy trán Tần Tinh Tinh một cái, cô lập tức phục hồi tinh thần lại. "Hả?" "Con vẫn nhìn mẹ chằm chằm, giống như mẹ là quái vật, là mẹ đột nhiên nhiều hơn một cái đầu, hay là nhiều hơn một cánh tay?" Mẹ Tần đẩy Tần Tinh Tinh ra đi vào trong nhà. Eri lê 1234 quý 5678 đôn "Con. . . . . . Con sợ hết hồn, tuần trước mẹ mới đến nơi này, không ngờ hôm nay mẹ lại chạy tới nữa." Đóng cửa lại, Tần Tinh Tinh vào phòng bếp rót một ly nước trái cây mang ra. "Con không chào đón mẹ tới nơi này như vậy sao?" Mẹ Tần đặt nước trái cây ở trên khay trà, tò mò sờ sờ đông, nhìn nhìn tây. Bởi vì hôn nhân không hạnh phúc, bà vẫn đắm chìm trong chính bi thương của mình, chưa từng nghiêm túc quan tâm cuộc sống của con gái, cho đến khi có một ngày bạn tốt hỏi chuyện lớn cả đời của con gái, bà mới đột nhiên phát hiện mình không làm tròn bổn phận đến cỡ nào. Đúng vậy, bà là một người mẹ không làm tròn bổn phận, cũng không biết chỗ ở của con gái tràn đầy màu sắc ấm áp, đây chính là ngôi nhà mà bà khát vọng. "Không phải, mẹ đột nhiên trở nên khác thường như vậy, con giật mình." Từ nhỏ đến lớn, cô luôn nhìn bóng lưng của mẹ, đây là lần đầu tiên phát hiện, bóng lưng của mẹ thật là ấm áp! Mẹ Tần quay đầu lại lườm cô một cái. "Mẹ khác thường chỗ nào? Không phải đã nói muốn gặp mặt ăn cơm với bạn trai của con, con quên sao?" Sau một lúc ngớ ra, Tần Tinh Tinh có vẻ không biết làm sao. "Mẹ, trí nhớ của người và con có chút khác biệt, không phải chúng ta nói trước chọn thời gian thật tốt sao? Con còn chưa có xác định được thời gian, làm sao có biện pháp gặp mặt ăn cơm." "Trí nhớ của mẹ con rất tốt, chỉ là mẹ muốn hôm nay là chủ nhật, hẳn là hai người các con có hẹn trước rồi, trước khi hẹn hò có thể cùng ăn bữa trưa, điều này cũng đỡ cho con lãng phí tâm tư sắp xếp thời gian hai bên." Mẹ Tần là có chuẩn bị mà đến. "Chậc. . . . . . Hôm nay chúng con không có hẹn hò, bởi vì anh ấy có cuộc hẹn khác." Cô đã căng thẳng đến cơ thể đang phát run rồi, thiếu chút nữa đầu lưỡi thắt lại không có biện pháp trả lời, gần đây làm sao mẹ luôn trình diễn kiểu tiết mục đột kích này? "Cậu ta thật là bận rộn, luôn có cuộc hẹn khác, cậu ta hẹn người ta mấy giờ?" Hiển nhiên mẹ Tần sinh lòng hoài nghi. "Con nhớ là. . . . . . Hẳn là vào khoảng hai giờ chiều." Tính toán một chút, thời gian này cũng không tiện ăn trưa, cũng không tiện uống trà chiều, nếu như vậy mẹ không có biện pháp rồi. "Vậy thì đổi lại ăn tối cũng được." Khóe môi co rúm một chút, tại sao cô không tính đến tối chứ? "Chậc. . . . . . Con sợ buổi tối anh ấy và bạn còn có những hoạt động khác, hay là hôm khác đi." "Bây giờ con gọi điện thoại liên lạc với cậu ta, hỏi cậu ta buổi tối có tiện cùng nhau ăn cơm không?" "Mẹ, đột nhiên người muốn gặp người ta, người ta sẽ bị dọa giật mình." Người bị giật mình vốn là cô! "Làm sao có thể là đột nhiên? Mẹ nhớ là trước kia đã sớm đề cập với con, con không có nói với cậu ta sao?" "Con. . . . . . Con quên." Mẹ kiên trì với chuyện này như vậy làm gì? "Mẹ biết ngay, nếu như mà mẹ không tích cực một chút, con hoàn toàn không xem là quan trọng." Hiểu con gái không ai bằng mẹ, cho dù con bé này có đối tượng kết giao, thái độ đối với tình cảm của cô nhất định là có cũng được mà không có cũng không sao, nếu như người làm mẹ như bà không ở bên cạnh đẩy một cái, không tới mấy tháng đoạn tình yêu này cũng sẽ bị chính cô phá hủy. Tần Tinh Tinh á khẩu không trả lời được, nên nói gừng càng già càng cay, hay là nói cô hoàn toàn thiếu hụt tế bào diễn trò, không có biện pháp khiến mẹ tin tưởng cô rất nghiêm túc với đoạn tình cảm này? "Con còn không mau gọi điện thoại, xem thử là hôm nay cùng ăn tối, hay là tuần sau cùng ăn tối?" Ngụ ý, Tần Tinh Tinh đừng nghĩ kiếm cớ từ chối, bây giờ bà liền muốn nhận được kết luận. Trốn không thoát, Tần Tinh Tinh hoàn toàn không muốn cầm điện thoại liên lạc với Sở Cách Phi, nhưng mà, cô vẫn không ngốc đến mức ở trước mặt mẹ già "Kết nối" với anh, cô chạy đến ban công gọi điện thoại. Thình thình thình. . . . . . Nhịp tim thình thịch thình thịch càng lúc càng nhanh, cô run rẩy ấn xuống Sở Cách Phi trên điện thoại, vang lên ba tiếng, điện thoại di động liền kết nối. Nhưng bên kia lại yên tĩnh một chút âm thanh cũng không có. Trong nháy mắt như thế, thiếu chút nữa cô lùi bước cắt đứt truyền tin, nhưng mà nghĩ đến mẹ đại nhân vẫn còn chờ tin tức ở bên trong, chỉ có thể nhắm mắt lên tiếng. "Sở Cách Phi?" Qua cha giây đồng hồ im lặng, âm thanh lười biếng của Sở Cách Phi truyền tới. "Anh rất vui mừng khi em chủ động gọi điện thoại cho anh, không phải là không cẩn thận ấn vào số điện thoại của anh." Hắng giọng một cái, cô không được tự nhiên nói: "Mẹ tôi muốn gặp anh, buổi tối có thể cùng ăn bữa cơm sao?" "Có thể, thù lao là gì?" Erica "Thù lao? Thù lao gì?" Diênc đàn le6 quy1 don96 "Không phải là em rất muốn vạch rõ giới tuyến với anh, em nhờ người khác giúp đỡ như vậy, chẳng lẽ không phải trả thù lao cho anh sao?" Đúng vậy, trả thù lao cho anh, ít nhất cô sẽ không cảm thấy nợ anh một phần tình cảm, nhưng mà, tại sao nghe thấy giọng điệu của anh đều là toan tính thiệt hơn, lòng của cô lại đau như vậy, khó chịu như vậy? Mạnh mẽ đè xuống đau đớn trong lòng, cô đổi giọng giải quyết việc chung. "Anh ra giá đi." "Em không cần tầm thường như vậy, thù lao chỉ có thể là tiền bạc sao? Chẳng lẽ không thể là những thứ khác?" "Vậy anh muốn thù lao gì?" "Chuyện này sao. . . . . . Anh muốn cẩn thận ngẫm lại xem, nói gì cũng không thể chịu thiệt!" Anh cố ý, cố ý khiến cô lo lắng đề phòng, không ngừng suy đoán anh sẽ yêu cầu thù lao gì, người đàn ông này quá ghê tởm! "Anh không nên quá đáng." "Anh không miễn cưỡng." Anh hoàn toàn nắm chắc phần thắng. Tình huống như thế này giống bảo hổ lột da hay không? Nhưng mà, bảo hổ lột da sẽ không thành công, mà giao dịch với anh vẫn phải được thông qua, cắn răng một cái, cô chấp nhận bị anh lừa gạt: "Anh nói địa điểm đi." "Trước tiên em hỏi bác gái muốn ăn cái gì, chúng ta lại chọn lựa địa điểm dùng cơm." Trong lòng hơi chấn động một cái, sao người đàn ông này còn chu đáo hơn cô! "Tôi biết rồi, sau khi tôi xác nhận với mẹ, tôi lại gọi điện thoại cho anh." Để điện thoại di động xuống, trong lòng cô vốn buồn bực giờ phút này bình tĩnh lại, mặc dù Sở Cách Phi bày ra thái độ của người làm ăn, nhưng ít nhất anh không có không quan tâm, có phải chuyện này chứng tỏ anh không có buông tha cô hay không? Khóe môi không nhịn được giơ lên, cô kéo cửa sổ sát đất ra đi vào trong nhà, xem thế này mẹ chắc chắn rất vui vẻ. Cô biết ở trong mắt bất kì cha mẹ nào, Sở Cách Phi tuyệt đối là một ứng cử viên con rể không thể bắt bẻ, chỉ với khí phách cao quý bẩm sinh của anh, ai cũng sẽ bỏ cho anh một phiếu, huống chi bản lĩnh môi lưỡi của anh là nhất, dỗ cho mẹ già mở cờ trong bụng, trong mắt cũng không chứa được những người khác nữa. Nhưng mà, mẹ thật là quá đáng, làm gì có người liều mạng bán con gái như vậy, chuyện xấu khi còn bé còn chưa tính, đến thói quen xấu của cô cũng nói ra làm gì? Len lén liếc Sở Cách Phi ở bên cạnh một cái, anh có hơi nghe quá nghiêm túc rồi, cho rằng đang nghe bát quái sao? Được rồi, đây là bát quái về cô, hiện tại anh biết lúc cô năm tuổi len lén xem rượu đỏ trong tủ lạnh thành nước nho mà uống cạn, đêm hôm đó còn đái dầm, hôm sau bị mẹ già phạt quỳ; còn biết lúc cô sáu tuổi không cẩn thận nuôi chết một chú chim nhỏ, khóc một ngày một đêm, đòi làm mộ giúp chim nhỏ; còn có cô lúc tám tuổi đánh nhau với bạn học nam, từ đó giành được danh hiệu "Kháp tra mỗ" (Người phụ nữ hung dữ). . . . . . Trời ạ, quá mất mặt! Về sau cô còn có thể ngẩng đầu ở trước mặt anh sao?