Dừng ở đây, cô không thể lại để cho anh liên tiếp có thêm cơ hội tới gần, trước khi anh còn chưa chiếm lấy trái tim của cô, cô nhất định phải kéo dãn khoảng cách giữa hai người, qua không bao lâu, anh sẽ rời khỏi Đài Loan, mà cô có thể trở lại cuộc sống yên tĩnh trước kia. . . . . . Nhưng không thể phủ nhận, hành vi bây giờ của cô cực kỳ hèn nhát! Buông tiếng thở dài, ném điện thoại di động lên trên bàn tròn, Tần Tinh Tinh dứt khoát núp cả người ở trên ghế dây mây, cúi đầu chôn ở giữa hai gối, hai tay che lỗ tai lại, giả vờ không nghe thấy, cô cũng sẽ không buồn bực như vậy, cũng không muốn nghe điện thoại. Điện thoại di động rốt cuộc yên tĩnh lại, nhưng chuông cửa vang lên, Tần Tinh Tinh không nhịn được cười khổ, người đàn ông này thật là kiên định kinh người, nếu như quyết tâm của cô không đủ kiên định, rất nhanh sẽ bỏ giáp đầu hàng. Chuông cửa không hề vang lên nữa, nhưng kế tiếp là tiếng điện thoại bên trong nhà, cô không khỏi ngẩn ra, tại sao Sở Cách Phi có thể có số điện thoại chỗ cô ở? Hơi do dự, cô vẫn đi xuống ghế dây mây, tiến vào bên trong nhà, khi cô thấy rõ ràng phía trên điện thoại trong nhà hiện lên số điện thoại của mẹ già, khi đang lo lắng có nên nghe điện thoại hay không, điện thoại nhảy đến phần ghi âm, âm thanh bén nhọn của mẹ già đột nhiên phát ra! "Mẹ biết rõ con ở nhà, mẹ cho con thời gian một khắc đồng hồ mở cửa ra." Người bên ngoài là mẹ? Tần Tinh Tinh vội vàng cầm ống nghe điện thoại lên, ấn xuống phím gọi lại, giành hỏi trước khi mẹ còn chưa kịp tỉnh táo: "Mẹ, người ở bên ngoài sao?" "Không phải mẹ kêu con trong vòng một khắc tới mở cửa sao?" Ngay sau đó mẹ Tần cúp điện thoại. Sắp xếp suy nghĩ rối loạn một chút, Tần Tinh Tinh đi nhanh tới mở cửa. "Con đang làm gì?" Mẹ Tần nổi giận đùng đùng đi tới sofa ngồi xuống. Đóng cửa lại, cô ân cần chạy vào phòng bếp rót một ly nước trái cây lạnh như băng, để cho mẹ già giải khát hết giận. "Mẹ, làm sao có thời gian rảnh tới chỗ của con?" Hai người mẹ con các cô thật rất kỳ quái, cô không thích về nhà, mẹ không thích tới chỗ cô ở, gần như đều là hẹn ăn cơm nói chuyện phiếm ở bên ngoài. Uống nước trái cây, thở chậm một hơi, mẹ Tần tức giận trừng mắt. "Con không nhận điện thoại di động, nhân viên quản lý ở lầu dưới còn nói con ở nhà, mẹ không lên đây xem xét thử xem xảy ra chuyện gì, có thể yên tâm sao?" "Người có gọi vào điện thoại di động của con sao?" "Mẹ ở quán cà phê gần đây gọi nửa giờ điện thoại rồi, rốt cuộc là con đang làm cái quỷ gì?" "Con. . . . . . Con rất mệt mỏi, lười phải động, con nghĩ nhất định là bạn bè biết điện thoại chỗ con ở, điện thoại con có máy trả lời tự động, không cần lo lắng bỏ sót điện thoại quan trọng." Thấy mẹ nhíu mày, nếu như cô không muốn bị mắng, vẫn nên tranh thủ thời gian dời lực chú ý đi. "Mẹ, sao đã trễ thế này còn chạy đến tìm con?" "Con không nhận điện thoại của cha con, ông ấy rất lo lắng." "Gần đây con không muốn nghe thấy âm thanh của ông ấy." Tần Tinh Tinh co hai chân ở trên ghế sofa. Yên lặng trong giây lát, mẹ Tần sâu kín thở dài. "Mẹ cũng không để ý, con cần gì giận dỗi ông ấy?" Vào lúc này đến phiên Tần Tinh Tinh trầm mặc, qua một hồi lâu, cô không nhịn được hỏi: "Tại sao người không ly hôn?" "Con hi vọng cha mẹ ly hôn sao?" Thành thật mà nói, cô không biết, theo lẽ thường mà nói, cô cho rằng cha mẹ cố giữ lại cuộc hôn nhân tan nát này thì một chút ý nghĩa cũng không có, chỉ có ly hôn, mẹ mới được giải thoát, nhưng mà muốn bọn họ thật sự ly hôn, gia đình hoàn chỉnh vốn vẫn miễn cưỡng duy trì cũng không còn tồn tại nữa, trong lòng của cô lại cảm thấy nặng nề không nói ra được. "Mẹ và cha con nói chuyện vài ba câu cũng không nói được, có lẽ chính chúng ta cũng không hiểu rõ tại sao vẫn không đồng ý buông tay, có lẽ sẽ có một ngày, khi chúng ta đều đã tìm đủ lý do để cho chính mình thoát ra, chúng ta sẽ đi trên con đường của riêng mình." "Mặc dù con không thể hiểu cách nghĩ của hai người, nhưng mà hi vọng mẹ đồng ý với con, mọi việc đều suy nghĩ cho mình." Gật đầu một cái, mẹ Tần đột nhiên nghĩ đến một chuyện. "Đúng rồi, sao hôm nay không có đi ra ngoài hẹn hò?" "Tại sao hôm nay phải đi ra ngoài hẹn hò?" "Ngày mai không cần đi làm, tối hôm nay thích hợp nhất cho người yêu dính cùng một chỗ nói chuyện yêu đương." Ngẩn ra một lúc, cuối cùng cô ý thức được mẹ già nói hẹn hò là chuyện gì xảy ra. "Chậc, tối hôm nay anh ấy có cuộc hẹn khác." Có vẻ đăm chiêu nhìn con gái, mẹ Tần cũng không phải là đèn đã cạn dầu. "Có phải con gạt mẹ hay không?" "Con. . . . . . Con lừa gạt mẹ cái gì?" "Con vốn không có bạn trai." Eri d đ lê quý đôn Miệng vểnh lên, cô giả bộ không vui nói: "Mẹ, trong mắt người, con gái của người thật sự không có giá thị trường như vậy sao?" "Đương nhiên là mẹ có lòng tin với con gái của mình, nhưng có người theo đuổi, cũng không có nghĩa là có bạn trai, mẹ còn không hiểu rõ tính tình của con sao? Lần trước ở trước mặt Hỉ Nhi, mẹ không tiện truy cứu, cũng không phải là mẹ tin tưởng con, mẹ nhìn dáng vẻ của con cũng không giống như là người phụ nữ đang yêu." "Người phụ nữ đang yêu có bộ dạng gì?" "Người phụ nữ đang yêu nên tràn đầy hạnh phúc, nhưng mẹ thấy con lo lắng trùng trùng, bộ dạng giống như rất phiền muộn." Nghe vậy cứng đờ, vốn muốn mưu tính giả vờ giả vịt lừa dối để vượt qua kiểm tra, nhưng mà lúc này thật đúng là đang thách đố cô, cô đối với bộ dạng "Tràn đầy hạnh phúc" một chút khái niệm cũng không có. "Nếu như không có lừa gạt mẹ, dù sao con cũng có hình chụp của cậu ta chứ." Ánh mắt của mẹ Tần càng ngày càng sắc bén, lại không nghĩ rằng vì vậy mà giúp con gái giải vây, Tần Tinh Tinh len lén thở phào nhẹ nhõm. "Người biết con không thích chụp hình, nhưng mà, điện thoại di động của con có hình chụp anh ấy." Cô vội vàng nhảy xuống ghế sofa chạy đến ban công, lấy điện thoại đặt ở trên bàn tròn, trở lại bên trong nhà, cô ngồi xuống ở bên cạnh mẹ, nhanh chóng tìm trong bộ sưu tầm của điện thoại hình cô và Sở Cách Phi chụp chung, khi hình hai người chụp chung xuất hiện trước mắt, cô không khỏi nhớ lại ngày chụp hình, cảnh tượng bọn họ đi đập chứa nước Thạch Môn ăn cá sống. "Anh lấy điện thoại của tôi làm gì?" Sở Cách Phi đột nhiên cướp điện thoại di động của cô, dọa cô giật mình. "Hai chúng ta chụp chung một tấm hình đi." "Tôi không thích chụp hình." Cô cướp di động lại, có lẽ là thói quen cô độc, đối mặt với ống kính, cô luôn không quá dễ chịu. "Em quên chúng ta là người yêu, tại sao trên người em có thể không có hình chụp của anh?" Thừa dịp lúc cô bởi vì lời nói của anh mà do dự, anh lại cướp điện thoại di động đi, ấn vào trạng thái chụp hình, thân mật lôi kéo cô chụp hình, vừa mới bắt đầu, nét mặt của cô rất không tự nhiên, sau đó lại bị anh trêu đùa nên dần dần thả lỏng, sau cùng anh từ trong số đó giữ lại tấm thân mật nhất, hình chụp chung tự nhiên nhất, hơn nữa còn cài đặt thành hình nền điện thoại di động. Nhưng đêm hôm đó, cô liền cài đặt hình nền trở lại hình ảnh trước đó, hết cách rồi, vừa nhìn thấy anh cũng rất có cảm giác bị áp bức, cô cũng không muốn vừa cầm lấy di động liền nhìn thấy anh, tâm trạng vốn bình tĩnh cũng sẽ bị phá rối. Hiện tại, cô không thể không cảm ơn anh đã tính toán trước, bằng không, có thể rất khó qua cửa ải hôm nay rồi. Mẹ Tần bán tín bán nghi dựa qua nhìn vào, trên điện thoại di động gương mặt nam nữ thân mật dán cùng một chỗ, nhìn ra được quan hệ không cạn, xem thế này cuối cùng bà cũng yên tâm không hoài nghi nữa. "Cậu ta đúng là một đại soái ca!" Mẹ Tần rất tự nhiên đưa tay ấn xuống dưới, tấm kế tiếp là hình một mình Sở Cách Phi, nhìn ra được anh đang mặc chính là áo choàng tắm, cực kỳ dễ nhận thấy là ảnh chụp ở phòng khách sạn. Kỳ quái, làm sao cô không nhớ rõ có tấm này vậy? Chẳng lẽ anh thừa dịp lúc cô ngủ, len lén dùng điện thoại di động của cô chụp lại sao? Như vậy, có phải là anh cũng dùng điện thoại di động của mình chụp lại dáng vẻ cô lúc ngủ không? "Con chọn một thời gian, chúng ta cùng ăn bữa cơm đi." "Đừng mà, như vậy áp lực rất lớn." Sau khi ăn cơm xong, lại sẽ hỏi tới bọn họ tính toán lúc nào thì kết hôn, mẹ vẫn lo lắng chuyện lớn cả đời của cô, chỉ cần vừa bắt đầu mọi chuyện, sẽ không kết thúc. "Mẹ còn chưa rõ ràng nhân phẩm của cậu ta, làm sao có thể thúc giục các con kết hôn?" Thấy đồng hồ để bàn trên tủ TV chỉ mười giờ, mẹ Tần vội vàng đứng lên, trước khi rời đi, bà vỗ vỗ bả vai Tần Tinh Tinh, nhắc lại một lần. "Đừng hờn dỗi với cha con, con biết người ông ấy để ý nhất chính là con, gọi điện thoại cho ông ấy đi." Tần Tinh Tinh không đồng ý, chỉ hứa hẹn sẽ không từ chối không nhận điện thoại của cha nữa. Tiễn mẹ đi, nhà lại trở nên yên tĩnh như ban đầu, cô lại nhịn không được xem hình chụp trong điện thoại di động một lần nữa, người đàn ông đáng giận này, lưu lại hình của một mình anh ở trong điện thoại của cô làm gì? Không nhịn được đưa tay chạm vào mặt của anh, làm sao cô lại rơi vào trong kiểu ràng buộc khó có thể dứt bỏ này? Bất đắc dĩ cười khổ, cô nỗ lực muốn chạy trốn, lại phát hiện anh đã trở thành một phần khó có thể xóa bỏ trong cuộc sống của cô, cô cũng không xác định, mình chạy thoát được sao?