Tình huống như bây giờ giống cảnh sát đang thẩm vấn phạm nhân hay không? Hai tay Âu Dương Hỉ Nhi bắt chéo ở trước ngực, khí thế kinh người đứng ở phía trước bàn làm việc, mà cô ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn làm việc, thỉnh thoảng bẻ ngón tay như đứa bé làm chuyện xấu, ánh mắt đảo qua rồi đảo lại, hai mắt hoàn toàn không có dũng khí nhìn thẳng vào bạn tốt. "Tớ hỏi cậu nói, cả ngày hôm qua, tại sao cậu đều không bắt máy?" Âu Dương Hỉ Nhi giống như ăn mấy vạn tấn thuốc nổ, chuyện này là dĩ nhiên, từ buổi sáng hôm qua sau khi bị mẹ Tần làm tỉnh giấc, một ngày trôi qua, cô gọi ít nhất 2, 3 chục cú điện thoại, nhà của cô, điện thoại di động của cô, mệt mỏi thay nhau oanh tạc, đầu óc lo lắng hiện lên rất nhiều suy nghĩ đáng sợ, thiếu chút nữa tự dọa chết chính mình. "Thật xin lỗi mà..., phiền muộn trong lòng, không muốn nghe điện thoại." Nghĩ đến ngày hôm qua vừa tỉnh dậy, phát hiện cơ thể mình trần trụi nằm ở trong ngực Sở Cách Phi, Tần Tinh Tinh liền không nhịn được mắng mình là đầu heo, làm sao sẽ để cho chuyện say rượu mất lý trí xảy ra lần nữa như vậy? Lần đầu tiên cô xem anh như quà tặng, vậy lần thứ hai là gì? Dĩ nhiên, cô có thể thoái thác sau khi uống rượu say, lí trí không thể khống chế hành động, nhưng tỉnh rượu, cô lại tiếp tục cùng anh triền miên cả ngày. Dĩ nhiên, cô có thể thoái thác anh tự tiện mang quần áo của cô đi giặt, dưới tình huống không có quần áo mặc, cô chỉ đành ở lại, nhưng kế tiếp. . . . . . Trời ạ! Chỉ tưởng tượng những hình ảnh tình sắc ở mức độ đó đã làm cho người ta phun máu mũi, cô liền mắc cỡ đến ngón chân cũng cuộn tròn lên, trừ đói bụng, không thể không gọi phục vụ phòng cho bao tử ăn, hai người bọn họ giống như trẻ sinh đôi kết hợp, từ trên giường đến phòng tắm, còn có trên sofa phòng khách. . . . . . Anh trêu chọc cô, cô liền không thể kiềm chế hóa thành xuân thủy dưới sự vuốt ve của anh, thật sự rất mất thể diện! "Chừng nào thì cậu trở nên tùy hứng như vậy?" Ánh mắt của Âu Dương Hỉ Nhi càng ngày càng sắc bén. "Tớ là người, có lúc tính khí của tớ cũng sẽ cáu kỉnh thích đùa giỡn." Vừa rạng sáng hôm nay mới trở lại nhà của mình, sau khi tắm rửa qua, lấy điện thoại di động ra mới phát hiện một đống lớn điện thoại chưa nhận, cô mới biết mọi người tìm cô cả ngày, lập tức, cô lập tức liên lạc với mẹ, nhưng ngại vì vấn đề thời gian, cô xấu hổ quấy rầy Hỉ Nhi. "Tính khí cáu kỉnh thích đùa giỡn cũng phải có lý do chứ!" Diễn đàn le6 quy1 d9o6n "Chuyện này đều không quan trọng." Trừng hai mắt, Âu Dương Hỉ Nhi thở hổn hển oa oa kêu to. "Cậu hại tớ và bác gái lo lắng đến mức thiếu chút nữa đi đồn cảnh sát báo người mất tích, cậu còn nói không quan trọng?" "Tớ không có ý này, tớ chỉ cảm thấy chuyện như vậy không nói cũng được." "Cậu không cần gạt tớ!" Tần Tinh Tinh liếc nhìn cửa một cái, sinh viên làm việc ngoài giờ họ thuê còn chưa tới, cô liền thẳng thắn thú nhận một phần nguyên nhân. "Tớ bắt gặp cha tớ cùng một cô gái còn nhỏ hơn tớ đi khách sạn thuê phòng." Ngẩn ra, khí thế của Âu Dương Hỉ Nhi lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. "Cậu không nhận điện thoại của bác Tần, tớ có thể hiểu, làm sao ngay cả điện thoại của tớ cũng không nhận?" "Tớ cũng sắp phiền chết, làm sao chú ý người điện tới là ai? Chưa từng gặp qua người nào có da mặt dày hơn ông, bị con gái bắt ăn vụn ngay tại trận, lại vẫn không biết xấu hổ để cho mẹ tớ ra mặt hẹn tớ ăn cơm." Nếu như không phải là bởi vì ông, mẹ cũng sẽ không đột nhiên lo lắng vội vàng tìm cô. "Bác gái không biết xảy ra chuyện gì, bác Tần chỉ nói cậu giận dỗi với ông, không nhận điện thoại của ông, vì vậy để bác gái hẹn cậu cùng đi ra ngoài ăn cơm." "Ông không nói, chẳng lẽ mẹ tớ không đoán được sao? Đối với chuyện của ông, mẹ tớ đã sớm chết lặng." Cha là nhân vật có mặt mũi, gần như đi tới bất kỳ nơi nào, cũng sẽ gặp phải người quen biết, cho dù nhóm phụ nữ quản tốt miệng của mình, không để cho mẹ nghe đến lời ra tiếng vào ở bên ngoài, cũng sẽ có một đống người tranh nhau đâm thọc cô. Âu Dương Hỉ Nhi đi trở về ngồi xuống phía sau bàn làm việc của mình, nhẹ nhàng trượt, kể cả ghế dựa trượt đến bên cạnh Tần Tinh Tinh. "Bác Tần chính là như vậy, không phải là cậu đã sớm nghĩ thoáng sao?" "Nhắm mắt làm ngơ, nhìn thấy, vẫn không có biện pháp khống chế cảm giác buồn nôn xuất hiện." Đài Bắc nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng thật là khéo, thường cách một khoảng thời gian cô và cha sẽ không hẹn mà gặp ở khách sạn, mà cho đến nay người phụ nữ bên cạnh ông không có lặp lại một lần, vả lại tất cả đều là cô gái chừng hai mươi, điều này làm cho cô càng nhìn càng không thoải mái, ông hoàn toàn là đang giết hại thiếu nữ! "Bác gái Tần cũng không sao cả, cậu lại tự gây khó dễ cho mình làm gì?" "Có lẽ bởi vì mẹ tớ không sao cả, tớ càng không có biện pháp tha thứ." "Tại sao bác Tần làm chuyện xấu luôn bị cậu bắt được?" "Tớ cũng cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nổi." Dừng một chút, Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên nghĩ đến một khả năng. "Nhưng mà, cậu đi khách sạn làm gì?" Đè xuống tiếng rên rỉ thiếu chút nữa đã bật thốt lên, Tần Tinh Tinh ra vẻ thoải mái nói: "Tớ đưa Sở Cách Phi trở về khách sạn." "Sở Cách Phi. . . . . . Anh ta đồng ý giả làm người yêu của cậu?" Hai mắt Âu Dương Hỉ Nhi trừng lớn giống như chuông đồng vậy. "Anh ấy rất rảnh rỗi, không có lý do gì từ chối giúp đỡ." Cô đưa tay vén sợi tóc bên tai về phía sau. Vỗ vỗ cằm, Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên dồi dào hứng thú quan sát cô. "Tớ thấy mọi chuyện không có đơn giản như vậy!" Tần Tinh Tinh cầm thước dài trên bàn làm việc lên gõ lên đầu bạn tốt, cô biết đầu óc cô gái yêu thích thiên mã hành không (văn chương) này đang suy nghĩ cái gì. "Cậu không cần suy nghĩ quá nhiều, anh ấy chỉ là khách qua đường ở nơi này, cho dù bây giờ quan hệ giữa chúng tớ là như thế nào, tương lai hai người chúng tớ cũng sẽ không cùng xuất hiện." "Cậu thật sự chưa từng nghĩ tới anh ta có thể là chân mệnh thiên tử của cậu sao?" "Tớ rất hài lòng với cuộc sống một mình, tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái đó." "Sẽ không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo sao? Lúc đau lòng khổ sở có người ở bên cạnh, khi thích thú vui vẻ có người để sẻ chia, không phải là rất tốt sao?" Suy nghĩ một chút, Tần Tinh Tinh cũng không dám nói. "Khó tránh khỏi cô đơn lạnh lẽo, nhưng cuộc sống vốn là rất khó vẹn toàn đôi bên, tớ chỉ có thể lựa chọn ra điều thích hợp với mình nhất giữa tự do và cô đơn lạnh lẽo, mà tớ rất rõ ràng, dường như con người tớ thích hợp với cuộc sống tự do tự tại." "Tinh Tinh, cậu không cần bởi vì liên quan đến bác Tần, liền phủ nhận tất cả đàn ông trên thế giới." Không phải là cô không hiểu, cha không thể đại diện cho tất cả đàn ông trên thế giới, nhưng hình ảnh rơi nước mắt đến sáng đã khắc quá sâu rồi, cô đã có thói quen làm một người phụ nữ độc lập kiên cường, không cho phép bất kì kẻ nào phá hủy tường thành cô xây dựng, tuyệt sẽ không trở thành kiểu phụ nữ như mẹ làm người ta tức giận lại đau lòng đây là lời hứa kiên định của cô. "Tớ nghe A Lãng nói không ít về chuyện tình của Charles, người đàn ông này thật rất tốt, cho dù là điều kiện bên ngoài, hay là thái độ đối với tình cảm, anh tuyệt đối là một đối tượng tốt trong trăm có một." Nhíu mày, Tần Tinh Tinh cảm thấy rất kỳ quái. "Không phải là chồng cậu không thích nhắc tới người đàn ông khác ở trước mặt cậu sao?" "Trong lúc vô tình nói ra thôi." Eri d đ l$/^&ê quý #$//đôn "Cậu không cần ghép tớ và anh ấy vào chung một chỗ, hai người chúng tớ sẽ không có tương lai." "Thật sao? Tớ nhớ rõ cậu đã nói với tớ một câu – con người không nên răng cứng như sắt." "Tớ có nói qua lời như thế sao?" "Hai chị chào buổi sáng!" Tiểu Điềm sinh viên làm việc ngoài giờ đẩy cửa thủy tinh ra đi vào phòng làm việc. "Chào buổi sáng!" Phất phất tay, Âu Dương Hỉ hơi thấp giọng muốn bạn tốt ngẫm lại lời nói của cô, nhẹ nhàng trượt, ghế dựa lại trở về phía sau bàn làm việc của mình. Mặc dù rất kiên định với lời hứa của mình, nhưng nghe thấy âm thanh từ bên ngoài tác động vào, bình tĩnh như nước hồ thu cũng khó tránh khỏi cao hứng gợn sóng. Thật là phiền quá, uống ly cà phê thôi! Tần Tinh Tinh đột nhiên đứng lên, cơ thể đau nhức khiến cho cô nhất thời không chịu nổi, lại ngã ngồi ở trên ghế. Sau một hồi lâu ngẩn ra, cô không khỏi cười khổ, người đàn ông kia thật sự rất không dịu dàng, mãnh liệt ngang ngược chiếm đoạt, giống như hận không thể ép khô cô, mà cô cũng mặc cho anh tuỳ tiện đòi lấy. . . . . . Cô phải nhìn thẳng vào một chuyện, anh quả thật đã khiến pháo đài bất khuất của cô lơi lỏng, nếu như để mặc cho anh không ngừng tấn công nữa, cô sẽ không giữ lại được nữa mà mở cửa trái tim ra vì anh.