Gặp gỡ
Chương 12 : Hẻm xéo: bạo động ma pháp + mua mèo
Sau đó ba má và lão Hagrid mua cho Rihanna và Harry một bộ cân rất xinh để cân các nguyên liệu chế biến quỷ dược, và mua cả một cái kính viễn vọng bằng đồng thu gọn được.
Rồi họ vô tiệm Apothecary, một nơi đủ nguyện liệu tuyệt vời để tạo ra bất cứ thứ mùi kinh khủng gì, như mùi trứng thúi pha với mùi bắp cải nhũn. Các thùng đựng nguyên vật liệu chất đầy trên sàn; những hũ dược thảo, các thứ rễ khô, và những bao bột sáng để dựa sát tường. Những bó da, những xâu mồi lửa, những móng vuốt co quắp thòng từ trên trần xuống.
Trong khi lão Hagrid hỏi người đứng sau quầy về một số nguyên liệu cần thiết cho việc học của hai đứa, thì tự Rihanna và Harry một mình đi xem xét mấy cái sừng kỳ lân bạc (giá hai mươi mốt Galleons một cái), và những con mắt bọ cam đen nhánh, nhỏ ti tí (năm Knuts một chung). Ba má thì nhìn chung quanh với vẻ thích thú.
Xong xuôi, mọi người bước ra khỏi tiệm Apothecary. Rihanna cầm danh sách đồ cần mua, nói:
“Còn chưa mua đũa phép này. À mà, trong đây nói là mình có thể nuôi thú cưng nè,”
Nói đoạn liền quay sang với ba má:
“Ba, má, cho con mua một con mèo nha,”
Rihanna ngước lên nhìn ba má với vẻ mặt hi vọng tràn trề cùng đôi mắt to tròn lung linh. Đây cũng là một chiêu của nó, đảm bảo chơi chiêu này thì đến người vô cảm nhất cũng phải động lòng. Hiệu quả ngay tức thì, ba má liền mềm lòng:
“Được chứ con yêu, trong thư có ghi mình được nuôi không?”
“Có ạ, nuôi được mèo, cóc hoặc cú,”, Rihanna nhìn vào bức thư nói với vẻ phấn khích.
“Vậy thì được,”
“Cám ơn ba má! Chúng ta đi bây giờ được không ạ? Đũa phép mua cuối cùng.”
Lúc này lão Hagrid chợt sực nhớ, nói với Harry:
“À, phải rồi, ta còn chưa cho con một món quà sinh nhật.”
Harry cảm thấy hai má nó nóng bừng:
“Bác không cần phải…”
“Ta biết ta không cần phải làm vậy. Nhưng mà để coi, ta sẽ tặng con một thứ gì nè? Nhất định không phải cóc rồi, cóc đã hết mốt từ lâu, chúng nó sẽ cười nhạo con cho coi. Ta cũng không thích mèo, chúng làm cho ta sổ mũi hắt xì hơi. Vậy ta sẽ sắm cho con một con cú. Loại này cực kỳ hữu ích, có thể chuyển thư và đủ mọi thứ dùm con. Tiện đi chung với gia đình Williams luôn hén,”
Rồi mọi người kéo nhau tới viện cú Eeylops để mua cho Harry trước. Ấn tượng đầu tiên của Rihanna về nơi này chính là không khác gì mấy cái hang động trong rừng, ẩn chứa nhiều bất ngờ nhưng nguy hiểm. Một nơi âm u, đầy những tiếng thì thào, những giọng rít nóng và những đôi mắt sáng như ngọc. Rihanna đi vòng quanh tiệm ngắm nghía còn Harry lo nhìn con cú màu trắng. Nó thấy có con cú lông màu hung, khá to và dữ, nó cũng rất thích nhưng mà nó dằn lòng lại ko mua vì nó thích mèo hơn.
Hai mươi phút sau, mọi người rời khỏi đó, Harry đã có trong tay chiếc lồng to, bên trong là một con cú trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp, đang vùi đầu trong cánh ngủ say sưa. Harry không thể không lập lại câu cám ơn lão Hagrid, nghe đến gần cà lăm như Quirrell.
Lão Hagrid gạt đi một cách thô lỗ:
“Ơn nghĩa gì! Ta chắc con làm gì mà có được nhiều quà cáp khi ở nhà Dursley.”
“A bác không biết chứ con có nhiều quà lắm.”
“Cái gì?! Cái nhà đó mua cho con hả?”, lão Hagrid nói to đầy kinh ngạc.
“Không, không, bác nghĩ làm sao mà nhà Dursley lại mua quà cho con. Là gia đình Williams mua cho con đấy.”, Harry cười nói, cậu hướng ánh mắt biết ơn về phía ông bà Williams.
“Vậy ư?”, lão Hagrid hỏi.
“Dạ,”
Lão Hagrid quay sang ông bà Williams nói với vẻ cảm ơn:
“Cảm ơn hai ông bà vì đã chăm sóc chu đáo cho Harry.”
“Có gì đâu, đó là trách nhiệm của chúng tôi mà,”, má Amanda cười nói.
Sau đó mọi người lại lên đường đi tới Tiệm Cầm thú huyền bí để mua mèo cho Rihanna. Mọi việc tất nhiên sẽ suôn sẻ nếu như không có một biến cố xảy ra.
…o0o…
Khi nhà Williams cùng lão Hagrid và Harry đang đi trên đường, một kẻ mặc áo chùng đen đi ngang qua, mũ trùm che mất mặt hắn. Trực giác mách bảo Rihanna canh chừng. Và hết sức đột ngột, ba má Rihanna bị kéo ngược về sau, người họ bị đập xuống đất, nghe một tiếng “bộp” to vang lên. Ông bà Williams ôm người rên rỉ, máu đầy mặt họ.
Trời sinh Rihanna nhanh nhạy, hành động như vậy dù có gọn ghẽ cỡ mấy cũng không qua được mắt nó. Chính kẻ chùm áo đen làm việc đó. Nó còn nghe thấy hắn nói với giọng điệu khinh bỉ: “Lũ Muggle dơ dáy, bẩn thỉu…”. Rihanna cảm thấy điên máu lên, sâu trong nó một cỗ năng lực trỗi dậy. Rihanna không còn nghe hay biết gì cả, nó chỉ biết cái kẻ làm ba má nó như vầy sẽ bị đền tội. Đụng tới nó thì được chứ ba má nó thì có chuyện đấy.
Bằng một tốc độ phi thường mà mắt thường cũng không thể thấy được, Rihanna chộp tay tên áo đen và quăng mạnh hắn xuống đất. Tên đó rên rỉ đau đớn, hắn không ngờ rằng một con nhỏ Máu bùn lại mạnh như vậy. Rihanna mắt hằn tia đỏ nhìn cái tên nằm què quặt dưới đất kia, gầm lên như sư tử rống:
“Mày! Mày là cái thứ dơ dáy ác độc! Tao sẽ giết mày! Dám giỡn mặt với gia đình tao à!”
Một cỗ lực bỗng bùng phát trong người Rihanna, những tia sáng bùng ra khỏi người nó và chĩa thẳng đến tên đó. Hắn kêu gào thống thiết, khóc lóc ỷ ôi, luôn miệng kêu tôi biết lỗi rồi. Mọi người cũng không ngu mà chạy tới can ngăn, những tia sáng đó có uy lực rất mạnh, dính nó rồi không biết có còn nguyên vẹn không nữa. Có người vôi chạy đi tìm nhân viên của Bộ Pháp Thuật.
Rồi đột nhiên, Rihanna sực tỉnh, những tia sáng cũng biến mất, nó cảm nhận được năng lượng trong người nó, và khi nó nhìn cái tên trước mặt nó, nó biết mình đã làm chuyện gì. Kẻ đó vẫn kêu gào trên mặt đất, nhưng cũng đã bớt đi phần nào. Rihanna mặt tái ngắt, ngồi bệt xuống đất, hai tay run rẩy ôm lấy người mình. Nó không hề cố ý gây thương tích như vậy cho đôi phương, nhưng nó không kiểm xóat nổi cơ thể nó. Vậy là bấy lâu nay không phải là do Rihanna không có pháp lực mà là do bị phong bế sức mạnh, nhưng mà cái sức mạnh này cũng khủng bố quá rồi.
Rihanna nhìn sang ba má nó, họ cũng kinh ngạc nhìn nó. Rihanna vội chạy lại bên ba má, nhìn thấy vết thương trên mặt họ nó lại xúc động, làm năng lượng trong nó tỏa ra nhiều hơn. Rihanna tính kêu lão Hagrid dùng phép thuật chữa giùm họ thì ngay khi mà nó vừa đụng vào người ba má, tất cả các vết thương đều biến mất, chỉ còn lại vệt máu. Mọi người xung quanh cũng hết hồn, ngay nó cũng phải giật mình, sức mạnh này lớn quá.
Mọi người đều nhìn chằm chằm gia đình Williams, Rihanna cũng chẳng biết làm gì cả, đành đứng dậy đỡ ba má. Tất cả không hẹn mà cùng lùi một bước. Lúc này, nhân viên của Bộ đã độn thổ tới nơi. Rihanna thuật lại quá trình rồi họ đem cái tên đó về Bộ. Trông hắn có vẻ sợ đến phát điên rồi, luôn miệng nói tôi xin lỗi. Rihanna thấy vậy cũng cảm thấy hơi bị cắn rứt, nhưng mà lúc đó nó không khống chế đươc mình.
Lúc nhân viên của Bộ khảo sát Rihanna, họ nhìn nó với ánh mắt vừa ngưỡng mộ lại vừa e sợ, nó không biết đó là có ý gì, có thể là do sức mạnh của nó quá lớn. Cánh nhà báo cũng không chịu thiệt, mới có động tĩnh một tí mà họ đã kéo nhau tới rồi. Họ chụp hình và hỏi han Rihanna một lát, nó cũng biết khôn mà không nói gì, nói ra chỉ tổ mang họa vào người. Sau đó các Lương y cũng được gọi tới, họ kiểm tra cơ thể của Rihanna, rồi đọc một số thần chú bình ổn tâm trí của nó, họ cũng cực kì ngạc nhiên khi Rihanna bị bạo động ma pháp dữ dội như vậy mà lại có thể bình thường đến thế, không hề bị thương tổn ở đâu cả.
…o0o…
Rihanna ngồi trong một cái quán nước gần đó với ba má, lão Hagrid và Harry. Ba Andrew lo lắng hỏi:
“Con còn bị sao nữa không?”
“…Không ạ,”, Rihanna đáp.
Lão Hagrid nhìn Rihanna với ánh mắt kì lạ:
“Sức mạnh đó của con…hiếm thấy lắm đấy, nó rất mạnh,”
Má Amanda hỏi lão Hagrid:
“Con gái chúng tôi bị sao thế này?”
Lão Hagrid đáp:
“Rihanna bị bạo động ma lực. Cái này cũng là bình thường đối với phù thủy nhỏ tuổi, nhưng thường là cỡ 8, 9 tuổi, với lại trường hợp của Rihanna lại mạnh quá, cũng có thể là do hoàn cảnh nữa, nhưng mà sức mạnh đó thật là phi thường”
Harry nãy giờ im lặng giờ lên tiếng:
“Vậy Rihanna sẽ không sao chứ ạ?”
“Ta không chắc, nhưng sẽ không sao đâu, cứ để cô bé bình tĩnh một chút,”
…o0o…
Sau khi đã bình ổn trở lại, mọi người lại lên đường đi tiếp, trên đường đi, vô số ánh mắt dõi theo họ. Rihanna rất bực mình, nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người nào đẹp như nó bao giờ à. Giờ Rihanna mới hiểu cảm giác của những người bị xã hội chú ý, như Harry ấy, khổ chết đi được chứ sung sướng cái nỗi gì mà ham. Thế là mọi người phải nhanh chân đi cho lẹ.
Khi tới Tiệm Cầm thú huyền bí. Tiệm rất chật chội, ồn ào và bốc mùi, những cái lồng được chất ở khắp mọi nơi. Do vậy nên lão Hagrid không bước vào mà ở ngoài đợi. Vừa vào cửa tiệm, Rihanna thấy ngay trước mắt những con cóc tía khổng lồ, nhìn mà khiếp. Xa xa ở góc tường là một lồng đầy những con rùa có cái mai cần ngọc quý chiếu sáng lấp lánh. Bầy quạ bị nhốt trong lồng kêu inh ỏi. Và nó nhìn thấy cái mà nó đang tìm: những con mèo đủ màu sắc, nhan nhản ở khắp nơi.
Bà phù thuỷ chủ cửa tiệm hỏi:
“Cháu cần mua gì cô bé?”
Rihanna đáp:
“Cháu mua mèo ạ.”
“Vậy thì đây, tiệm nhiều mèo lắm, tha hồ mà chọn.”
Nói rồi bà chỉ tay về phía những con mèo. Rihanna đi tới và lựa. Những con mèo ưỡn ẹo đi tới đi lui, cạ cạ vào chân nó như bảo “Mua tôi đi”. Nó là người cực kì thích mèo, cũng vươn tay ra vuốt ve con mèo màu trắng. Chợt Rihanna nghe tiếng nói:
“Chị gái ấy xinh quá, tớ muốn làm mèo của cô ấy quá”
“Đừng mơ, tớ mới là mèo của chị ấy,”
“Các cậu thật vọng tưởng,”
“Ghen tị với con mèo trắng đó quá đi,”
Ủa? Ai nói chuyện nghe kì vậy? Rihanna khó hiểu nhìn chung quanh, quanh lại hỏi Harry:
“Nè Harry, cậu vừa mới nói gì hả?”
“Hử?…”
Harry đang ngắm những con thỏ biến hình thành cái nón, mông lung trả lời:
“Mình có nói gì đâu,”
“Nhưng sao mình nghe có tiếng nói?”
“Chắc cậu nghe nhầm rồi,”
“…Chắc vậy,”
Rihanna nhìn bà chủ, nhưng bà ta đang tư vấn cho một khách hàng khác, sao mà nói được, không lẽ… Rihanna nhìn đám mèo, đám mèo nhìn lại nó, nó lại nghe:
“Không lẽ chị ấy hiểu được chúng ta nói gì sao?”
“Không khả năng, năng lực này chỉ có từ một người mà thôi,”
“Đúng, đúng, người ấy chết cách đây cũng gần mười một năm rồi,”
“…”
Rihanna nghi hoặc nhìn lũ mèo, đành thử hỏi:
“Bọn bay đang nói chuyện đấy à?”
.
.
.
Mấy con mèo nhảy dựng lên, con màu vàng nói:
“Ôi trời chị ấy thực sự hiểu chúng ta nói gì!”
“Lạy Merlin!”
“…”
Mấy con mèo bắt đầu nhao nhao cả lên, bu thành một đám xung quanh Rihanna. Nó nói:
“Chuyện gì vậy mấy con mèo này?”
Rồi có một giọng khác vang lên, trầm và thấp:
“Chị là một người rất đặc biệt,”
Rihanna ngước mặt lên, nó thấy một con mèo đen tuyền tuyệt đẹp đang đi tới, đôi mắt xanh ngọc ngước nhìn nó. Một ánh mắt trong trẻo và đẹp đến mức không dời mắt đi được. Rihanna như bị chìm vào trong ấy, mãi đến khi con mèo đen cất tiếng:
“Chị tên gì vậy?”
“A, Rihanna Williams,”
“Rihanna Williams? Sao lại quen thế nhỉ?…”
Con mèo đen lầm bầm nói một mình, rồi lại nhìn Rihanna, không nói gì nữa cả. Rihanna sực nhớ ra mình nói chuyện được với mèo, vội cả kinh. Không ngờ còn có vụ này, ngoài Xà ngữ còn có cả Miêu ngữ! Vãi cả linh hồn ra, hồi đọc truyện Harry Potter đâu có chi tiết này đâu, mà thôi, bản thân Rihanna đến với thế giới này là mọi việc gần như bị đảo lộn hết rồi. Bởi người ta mới nói mong đợi điều không mong đợi là vậy đó.
Rihanna nhìn con mèo đen, nói dè chừng:
“Em biết tại sao chị lại nói chuyện với tụi em được không?”
“Xin chị thứ lỗi cho, chúng em không biết ạ,”
Rihanna thất vọng xịu mặt xuống, nó hỏi tiếp:
“Còn cái người mà cái em nói tới là ai vậy?”
Con mèo đen nói:
“Dạ là chủ cũ của em, bà ấy mất cách đây 11 năm rồi,”
“Bà ấy cũng có khả năng giống chị à?”
“Vâng,”
“Bà ấy tên gì vậy?”
“Em không nhớ,”
Rihanna thất vọng tập hai, chán ghê, mới có chút manh mối về thân phận mình mà lại bị cắt đứt. Nó nhìn con mèo đen một lúc, suy nghĩ kỹ, rồi nói:
“Em chịu nhận chị làm chủ chứ,”
Con mèo bỗng sung sướng khôn cùng:
“Đó sẽ là vinh hạnh của em ạ,”
Xong nó còn làm một động tác cuối chào như quý tộc Anh. Harry nãy giờ lo ngắm nghía chung quanh giờ lại hỏi Rihanna:
“Nãy cậu lầm bầm gì đó?”
Rihanna giật mình vì giọng nói của Harry bất ngờ vang lên bên tai:
“Đâu, đâu có nói gì đâu,”
“Vậy hả?”, Harry nhìn Rihanna nghi hoặc, hỏi tiếp, “Vậy cậu chọn được cho mình con mèo nào chưa?”
Rihanna cười toe, đưa tay bế con mèo đen lên, khoe:
“Có chứ, nè, nó đẹp ha?”
Harry nhìn con mèo đen nằm trọn trong lòng Rihanna, cậu hơi bực mình, nhưng lại không biết mình bực vì chuyện gì nữa. Harry nói:
“Cậu không nên ôm nó như vậy, nó dơ lắm đó,”
“Không sao đâu mà, nó cũng tự biết chăm sóc cho nó chứ hả, phải không cưng của chị?”
Rihanna nói xong còn cạ mũi mình vào đầu con mèo, mèo ta cọ đầu vào má chị. Một màn tình cảm thắm thiết làm ai kia không hẹn mà bực mình thêm. Harry chốt:
“Tớ ra ngoài trước, cậu nhanh lên nhé,”
“Được được,”
Rihanna ra tính tiền với bà chủ, lúc đưa tiền bà từ chối, nó thắc mắc thì bà nói:
“Con mèo này đặc biệt lắm, nó cực kì thông minh, là nó chọn chủ đấy. Mấy năm trước cũng có người hỏi mua, nhưng làm cách nào nó cũng không chịu, cháu may mắn lắm đấy, nên là cứ giữ nó đi, ta không lấy tiền đâu.”
Rihanna nhìn con mèo trong lòng mình, thầm quyết tâm nuôi nấng và chăm chút nó. Sau khi mua tất cả những vật dụng cần thiết cho mèo, Rihanna bước ra khỏi tiệm. Mọi người đứng sẵn bên ngoài đợi. Má Amanda hỏi:
“Sao rồi con, cho má xem nào,”
“Dạ”
Rihanna đưa má nó con mèo, nhưng con mèo lại gì chặt lại trong lòng nó, không chịu cho má Amnda bế. Rihanna nói nhẹ:
“Cưng ngoan nào, cho má chị ôm một tí,”
“Không,”
Con mèo dúi mặt vào sâu trong lòng Rihanna.
“Nào,”
Hết cách, Rihanna đành phải thôi. Má Amanda trêu:
“Coi bộ mèo kết con dữ ha, không cho ai đụng ngoài chủ hết,”
“Dạ, haha,”
Lão Hagrid dòm qua bên này, chợt kêu:
“Con mèo này nhìn quen lắm nè,”
“Vậy hả bác,”_Rihanna ngạc nhiên hỏi.
“Ừ,”
Lão Hagrid gật đầu như đóng đinh, lão hết nhìn con mèo lại nhìn Rihanna. Nhưng có vẻ như không nhớ ra nổi điều gì, lão đành nói:
“Thôi, lên đường tiếp, mua đũa phép thôi nào,”
…o0o…
Trên đường đi tới tiệm đũa phép, Rihanna ghé sát mặt hỏi con mèo:
“Này, em có tên chứ?”
“Có chứ, là Roy,”
“Ồ tên hay đấy, chủ cũ đặt cho em à?”
“Vâng,”
“Em là đực đúng chứ?”
“Vâng,”
“Chị sẽ chăm sóc và yêu thương em, chị thề đấy.”
“Em luôn biết mà,”
Một đôi chủ tớ cứ thế lên đường cùng mọi người, mặc kệ có bao nhiêu ánh nhìn dõi theo bọn họ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
6 chương
19 chương
316 chương
270 chương