Gặp Em Ở Las Vegas

Chương 3 : Về nhân vật hệ liệt (Victoria)- Điều tra

Chương này chủ yếu nói về nhân vật trong hệ liệt "Song hào môn" nhé, đây là cô bạn rất thân của Vệ Quân Dương. Ngồi bên bàn làm việc, Vệ Quân Dương nhìn vào những thông tin điều tra được. “Kiều Tâm Như, hai mươi ba tuổi, là con gái của một gia đình Trung Quốc, làm kinh doanh nhỏ, tốt nghiệp đại học sớm năm hai mươi hai tuổi. Đời sống tình cảm không có gì đặc biệt.” Điểm kì lạ ở đây là… dường như gia đình cô chẳng hề mảy may quan tâm tới chuyện cô mất tích. Trên các báo đài hay phương tiện truyền thông cũng không hề có một thông tin nào tìm người thân. Vậy có phải hơi kì lạ không? Vệ Quân Dương như nghĩ ra điều gì đó, chính Kiều Tâm Như cũng đâu có quan tâm tới số phận của chính mình? Cô không hề tỏ ra buồn bã, hay sợ hãi, hay một chút gì đó chống cự. liệu có phải do cô và gia đình có mâu thuẫn, nên việc cô mất tích cũng không ai quan tâm? “Victoria, thông tin này là chính xác?” “Charles, đừng bao giờ nghi ngờ công việc của tôi.”- người phụ nữ mắt xanh xinh đẹp tay cầm ly Tequila, nhướng mắt nhìn Vệ Quân Dương. Ừ thì cô thừa nhận những thông tin này đều là giả, nhưng bên cô đã nhận bán thông tin này từ Ked- LA, nên việc đưa mớ hỗn độn sai sự thật này cho Vệ Quân Dương là chuyện rất bình thường. Thông thường, cô sẽ không bao giờ làm chuyện này, nhưng xét đến trường hợp của Kiều gia và Vệ gia, làm hay không cũng không khác nhau là mấy. “Tôi tin cô lần này.”- Vệ Quân Dương gấp đống tài liệu lại. Hồ Kim Thiên Doanh cười khẩy khinh thường. “Không tin tôi thì anh cũng chẳng tin ai được đâu, ở đó mà làm cao.” “Cô…”- Vệ Quân Dương cứng họng. Cô nói đúng, không tin cô thì hắn cũng chẳng tin ai được cả. Cô là người duy nhất có thể biết được mọi thông tin trên thế giới này. Đời này, ngoài cô em kết nghĩa Triệu Mạn Di, thì người phụ nữ trước mặt cũng ghê gớm chẳng kém cạnh gì. Nhìn Vệ Quân Dương tức tối, trái lại Hồ Kim Thiên Doanh cũng chẳng còn hứng mà tranh cãi hay đôi co tiếp nữa. “Thôi, tôi về, ở lại mắc công anh nghi ngờ năng lực làm việc của tôi.” “Phải rồi.”- Vệ Quân Dương cười khẩy- “Về với Victor của cô đi. Về với mối tình cấm luyến của cô ấy.”- Vệ Quân Dương giọng lái đi- “Victor, anh họ à… rời xa anh em thật không thoải mái… thật muốn anh.” Đoàng. Viên đạn phóng qua thái dương Vệ Quân Dương găm thẳng vào cửa sổ vỡ tung, chỉ cách đầu hắn đúng 2cm. “Biến thái.” Một câu như vậy, Hồ Kim Thiên Doanh bỏ đi, để lại Vệ Quân Dương ngồi cười mỉa mai bên bàn làm việc. Chuyện bắn súng qua đầu dằn mặt nhau với họ là quá bình thường, cũng không có gì đáng sợ ở đây cả. “Cho tôi gửi lời hỏi thăm Victor, cũng đừng hành cậu ta quá. Lần nào gặp cũng thấy cậu ta uể oải, rất đáng thương.” “F***”- Hồ Kim Thiên Doanh rủa thầm, Victor anh được lắm, chuyện gì cũng kể được sao? Nhìn bóng Hồ Kim Thiên Doanh rời đi, Vệ Quân Dương uống cạn ly Trivas trên tay. “Thâu tóm trong tay năm người đàn ông sao?”- hắn lắc đầu, bạn thân của hắn quả thực không hề bình thường, lại càng nguy hiểm.