Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn
Chương 40 : Giường ấm ngày đông
Dưới điều kiện tiên quyết không ra đường, Tiêu Trần phi thường thích ngày mưa. Đặc biệt khi đông giá lạnh, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, nhìn cây cối dưới lầu lắc lư trong gió, bản thân trốn ở trong ổ chăn, đặt mình trong ôm áp của người yêu. Thật sự là một loại hưởng thụ.
Tục ngữ nói, ổ vàng ổ bạc, không bằng ổ chó nhà mình. Lễ Giáng Sinh đã qua ba ngày, hai người Tiêu Kỉ về tới tổ uyên ương bỏ hoang đã lâu.
Kỉ Tích đã gọi người vệ sinh làm theo giờ từ trước, trong phòng không nhiễm một hạt bụi. Sàn nhà phòng khách cùng sofa bằng da, trải thảm lông dê thật dày. Trừ bỏ phòng bếp, các phòng khác đều trải để giữ ấm chân.
Trong đó, làm cho Tiêu Trần vừa lòng chính là, giường phòng ngủ. Gối đầu lông nhung, đệm co giãn thật tốt, chăn bông vừa mềm vừa ấm, không chỉ xúc cảm tốt, mà còn màu sắc cùng kiểu dáng đều là thứ Tiêu Trần thích. Xem ra, Kỉ Tích bỏ không ít thời gian chọn lựa.
Sáng sớm, hạt mưa lộp bộp gõ vào cửa sổ, thúc giục Tiêu Trần tỉnh khỏi cơn mơ. Không ngờ tới, ngày đầu năm mới, cư nhiên là một ngày mưa rền gió dữ.
Tiêu Trần cắn răng lật chăn lông dê mềm mại, khoác áo ngủ, rửa mặt đánh răng, vào bếp vo gạo. Lấy nồi gốm, dùng nước luộc gà tối hôm qua bật lửa nhỏ nấu cháo, cho vào thịt ếch thái mỏng, trứng muối, nấm hương.
Một trận gió Tây Bắc, từ cổ áo Tiêu Trần, xâm nhập vào áo ngủ của anh, Tiêu Trần run run thân mình, răng đánh lập cập, chạy a chạy a, chạy về phòng ngủ. Cởi áo ngủ quần ngủ, lăn một cái chui vào chăn bông, ôm chặt Kỉ Tích.
“Oa! Lạnh quá!” Kỉ Tích bị trò đùa của vợ bừng tỉnh.
Tiêu Trần hôn nhẹ mũi Kỉ Tích, cười nói: “Biết lạnh sao? Lúc anh vo gạo, lạnh hơn!”
Kỉ Tích vội vàng ôm lấy Tiêu Trần, lấy nhiệt độ cơ thể chính mình xua tan hàn ý cho vợ, đem lòng bàn tay đóng băng của Trần Trần, đặt vào lồng ngực nóng bỏng sưởi ấm. Con ngươi màu đen, ôn nhu nhìn Tiêu Trần nói: “Trần Trần, trời lạnh như vậy, muốn ăn cái gì trực tiếp kêu bên ngoài, chứ đừng tổn thương tay do giá rét. Nếu ngại đồ bên ngoài không thể ăn, gọi em dậy, em đi nấu.”
Tiêu Trần cười nói: “Em nấu với anh nấu, có cái gì khác nhau?”
Kỉ Tích nhướng mi trả lời: “Da em dày.”
Tiêu Trần xoa bóp cơ ngực Kỉ Tích nói: “Được rồi, có dày anh cũng đau lòng. Đi, đánh răng rửa mặt cho chuột nhỏ ăn.”
Trần Trần thật sự là càng ngày càng thẳng thắn! Kỉ Tích nghe được mặt mày hớn hở, trở mình ngồi dậy, kéo chăn xuống giường. Mặc quần áo ngủ, hôn hai má Tiêu Trần, vui vẻ vào phòng tắm.
Tiêu Trần mở TV, tìm kênh khoa học tự nhiên, anh thích xem thế giới động vật cùng di tích hảo cổ.
“Trần Trần, mở cái gì vậy?” Kỉ Tích một thân nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi phòng tắm.
“Rừng rậm Amazon.”
Kỉ Tích ba bước cũng thành hai bước ra từ phòng ngủ đi ra, chăm sóc lồng chuột. Thế giới động vật hắn cũng thích xem, Kỉ Tích chuẩn bị trong mười phút đổi vụn gỗ, cho đồ ăn, thêm nước uống.
Lồng chuột là loại hai mặt thông gió, Kỉ Tích liền đặt một tấm ván gỗ ở một mặt, phòng ngừa gió lùa đông lạnh sóc chuột. Bên trong thả vụn gỗ dày bốn năm li, giường gỗ tầng trên cùng đặt thảm lông dày. Tiêu Trần lo lắng, lại bỏ thêm chút bông xốp. Kỉ Tích cúi đầu nhìn về phía giường nhỏ, loáng thoáng có thể thấy thân ảnh chuột nhỏ khò khò ngủ.
Bắt đầu từ mùa đông, muốn thấy sóc chuột rời giường di động, còn phải chờ vận khí tốt. Kỉ Tích vài ngày không thấy động tĩnh chuột nhỏ, sợ vật nhỏ đã chết, Trần Trần thương tâm, dứt khoát ôm lồng chuột vào phòng ngủ. Vạn nhất có chuyện gì, cũng có thể lập tức mang đi bệnh viện thú cưng.
“Kỉ Tích, sao lại đem lồng chuột vào đây?” Tiêu Trần dựa vào gối ôm hai người đặc chế, chuyển kênh truyền hình, thấy Kỉ Tích đang cầm lồng chuột đi vào, tò mò hỏi.
Kỉ Tích đặt lồng trên nóc tủ thấp, hai ba cái cởi áo ngủ, chui vào chăn lông. “Ngày hôm qua, chúng nó hình như không ăn cái gì.”
“Nhóc con kia, tới kì ngủ đông rồi đi?” Tiêu Trần nghĩ nghĩ nói: “Chuẩn bị camera quay hai đêm. Xác định ngủ say, liền không cần cho ăn nữa.”
“Ngủ đông sao? Hèn chi tiểu tử kia, một đứa lại một đứa béo như con heo.” Kỉ Tích vươn tay, ôm Tiêu Trần hỏi: “Rừng rậm Amazon xong rồi?”
Tiêu Trần xoa xoa ngón tay Kỉ Tích lạnh như băng, trả lời: “Quảng cáo! Chương trình nửa giờ, mười phút quảng cáo một lần. Trách không được, tất cả mọi người đi mua phim lậu.”
“Trần Trần, bắt đầu rồi. Tập này là trăn ăn thịt người a?” Kỉ Tích ôm Tiêu Trần, vui vẻ nói.
Loại sinh vật nguy hiểm như rắn này, xem ở trên màn hình, thật sự rất kích thích. Tiêu Trần xem xét con trăn lớn đốm hoa, mao cốt tủng nhiên (nổi da gà) nói: “Dài mười mét, rộng một thước. Nuốt vào một người, phỏng chừng chỉ cần mười phút. Không khéo gặp phải, thật đúng là không biết nên làm cái gì bây giờ? Chỉ sợ, chỉ còn chờ chết.”
Tiêu Trần nâng cằm, điểm điểm phía TV nói: “Em xem, nó trườn nhanh như vậy. Từ trên cây nhảy xuống, quả thực giống như bay. Trăn không có độc, nhưng lực siết quá mạnh, bình thường đều bị nó tươi sống siết chết, mới ăn vào bụng.”
Kỉ Tích đưa tay vuốt đuôi mày Tiêu Trần, trấn an: “Em nghe một người bạn tòng quân nói, gặp trăn ăn thịt người không thể vội vả trốn. Anh chạy, nó so với anh nhanh hơn. Hơn nữa, không thể giãy dụa, trừ phi muốn nghiền nát xương cốt chính mình. Phương pháp duy nhất là, nằm thẳng trên mặt đất, để con trăn trước tiên nuốt chân anh. Khi nó nuốt xuống hai phần ba chân, lấy dao ra, nâng thân người, dọc theo hàm đang mở ra, rạch một bên miệng. Sau đó, rút chân ra, nhanh chóng chạy trốn.”
“Có người nói, gặp rắn hổ mang đừng nhúc nhích. Kỳ thật, chỉ cần chạy trốn mau, không có cái gì nguy hiểm. Nhưng đối phó trăn ăn thịt người, phải không chỉ có thông minh, còn phải lớn mật.” Tiêu Trần cười khổ: “Không phải mỗi người có thể làm được.”
Kỉ Tích hôn nhẹ thái dương Tiêu Trần: “May mắn, chúng ta không ở rừng mưa nhiệt đới.”
“Đúng vậy!” Tiêu Trần đáp lại Kỉ Tích cái hôn môi, nói sang chuyện khác. “Kỉ Tích, em xem. Amazon vừa đến mùa mưa, hơn phân nửa rừng cây đều ngập trong nước. Dân bản xứ nơi đó, chẳng lẽ không sợ thời điểm ra ngoài đi săn, trong nước nhảy lên cái gì a?”
Kỉ Tích hé miệng nói: “Em nghĩ, bọn họ đều quen rồi.”
Tiêu Trần đem đầu chui vào trong ngực Kỉ Tích, cảm thán: “Thói quen, thật sự là đáng sợ a!”
Hai người vừa xem vừa nói, chờ đến chín giờ. Vì tránh đói đến thủng bụng, không thể không chuyển dời đến phòng khách.
Tiêu Trần mở sofa, biến thành giường. Lấy chăn bông trong phòng khách, trải lên đó. Hai cái chăn, một lót một đắp. Gối ôm to lớn làm đệm tựa, anh ấn điều khiển TV, cọ cọ chăn lông dê, cảm thấy so với giường ngủ còn có cảm giác mới mẻ hơn.
Đinh đong đinh đong.
Kỉ Tích mở cửa thanh toán tiền cơm, lo lắng thời tiết ác liệt, cho thêm năm mươi đồng tiền boa.
“Kỉ Tích, gọi gì vậy?”
“Pizza, thịt cuộn, sushi hải sản, còn có gà chiên cay, cùng một ít thức ăn chín.” Kỉ Tích vào phòng bếp, chuẩn bị chén dĩa, mang ra phòng khách bày lên bàn trà trước sofa. Cuối cùng, múc hai chén cháo, thật cẩn thận đưa Tiêu Trần.
Tiêu Trần gắp miếng đậu hủ, bỏ vào trong cháo, từng chút dằm ra ăn.
Kỉ Tích ăn cháo khen: “Cháo gà, thật là tươi a! Trần Trần, giỏi quá! Sao lại nghĩ đến làm cháo gà?”
Tiêu Trần cắn miếng pizza lớn, cười nói: “Trời lạnh, ninh cháo tiện nhất. Thịt gà kho tối hôm qua, anh để lại một chút, tính toán hôm nay bỏ vào cháo.”
Kỉ Tích trong ba phút giải quyết chén cháo, lại thêm chén nữa, nói ăn ngon.
Hai người sau khi ăn no, Kỉ Tích thu thập chén đũa, đem đồ ăn thừa đóng gói bỏ tủ lạnh. Chỉ để lại gà chiên cay, làm đồ ăn vặt xem TV.
Kỉ Tích từ phòng bếp trở ra, trong tay cầm một túi giữ tươi, hai túi nilon, vội vàng nhảy lên sofa.
Tiêu Trần tiếp nhận túi giữ tươi, bao lên tay phải. Bốc một miếng gà chiên cay đỏ tươi, bỏ vào miệng gặm, xương gà nhả vào túi nilon. Vừa không làm dơ chăn, lại thoải mái, Hai người Tiêu Kỉ hưởng thụ nheo mắt lại.
Gió Tây Bắc mãnh liệt thổi mạnh, thổi bay quần áo ướt trên ban công. Tiêu Trần nghiêng mặt nhìn mưa to ngoài cửa sổ, dựa vào lồng ngực ấm áp của Kỉ Tích. “Mưa bên ngoài ghê gớm thật a!”
Hai tay Kỉ Tích từ cổ Tiêu Trần chậm rãi trượt, sờ soạng khuôn ngực gợi cảm. Kỉ Tích nhẹ nhàng cắn vành tai Tiêu Trần nói: “Trần Trần, chúng ta đang ở trong ổ chăn. Mưa có lớn, cũng có vấn đề gì đâu?”
Tiêu Trần nâng khóe mắt nói: “Muốn làm sao?”
“Anh nói xem?” Kỉ Tích tắt TV, kéo màn. Trong phòng khách một mảng hôn ám.
Đẩy Kỉ Tích nằm thẳng trên chăn bông, Tiêu Trần cúi thân mình, dán lên người chồng. Dùng đôi môi ấm áp, từng tấc từng tấc hôn lên da thịt thanh niên. Cái trán, mí mắt, cổ, xương quai xanh, ôn như, chậm rãi, từng chút liếm thức ăn.
Trong không khí lạnh, nhũ tiêm Kỉ Tích đứng thẳng lên, Tiêu Trần cười tà dùng môi kẹp lấy, lấy đầu lưỡi kích thích. Tay trái nắm lấy bên còn lại bị tịch mịch, thô bạo kéo.
“Ừm.” Kỉ Tích nhắm mắt lại, nuốt nước miếng, hơi thở dần dần dồn dập.
Đầu lưỡi linh hoạt của Tiêu Trần di chuyển xuống dưới, hôn rốn Kỉ Tích. Ở trên cơ bụng người yêu lưu luyến vòng quanh, hai tay vuốt ve sườn thắt lưng mẫn cảm. Chọc Kỉ Tích cắn chặt răng, mới áp chế tiếng rên rỉ khàn khàn.
Mở hai chân Kỉ Tích ra, gốc rễ trần trụi cao cao thẳng đứng. Tiêu Trần cố ý xem nhẹ bộ vị cấp bách muốn được an ủi, cắn làn da phấn nội bên trong đùi.
“Ô…..” Kỉ Tích vươn tay xuống dục vọng.
Tiêu Trần một tay gạt tay Kỉ Tích ra, giảo hoạt cười một phen túm lấy vận mệnh sung huyết.
“Úc ——! Trần Trần, Trần Trần.” Kỉ Tích dồn dập thở dốc, rên nhẹ tên Tiêu Trần, hai tay nắm chặt chăn bông, chịu đựng khoái cảm trí mạng.
Tiêu Trần dùng đầu ngón khẩy mạnh linh khẩu, trong khe thẩm thấu ra tinh dịch màu trắng.
Nam căn Kỉ Tích tê ngứa không chịu nổi, sống lưng dâng lên khoái cảm chua xót. “Trần Trần, đừng! Nga, ngậm em.”
Tiêu Trần một ngụm ngậm lấy phần đầu nam hành, đầu lưỡi hung ác cọ qua khe nhỏ, từng chút cuốn lấy. Hai tay thưởng thức hai túi cầu, hoặc nhéo hoặc niết, vừa vỗ vừa đánh, đùa giỡn hết thủ đoạn, trực tiếp chọc Kỉ Tích cong thắt lưng, thân mình run rẩy tan vỡ trong miệng Tiêu Trần.
“Trần Trần, anh mỗi lần đều giở thủ đoạn.” Kỉ Tích nén giận thở dốc.
Tiêu Trần liếm đi niêm dịch bên môi, nhướng mi nói: “Chẳng lẽ, em khó chịu?”
Kỉ Tích giận xoay người, lôi kéo một cái đem Tiêu Trần đặt dưới thân, tay trái nắm nhục bổng, tay phải đỡ bắp đùi Trần Trần, hôn lên hậu huyệt anh.
“Ưm—-!” Thật thoải mái. Tiêu Trần khàn khàn than nhẹ.
Kỉ Tích khếch trương hậu huyệt Tiêu Trần, thẳng đến nhuyễn vô cùng, mới đem nam căn một hơi sáp nhập khe hở mấp máy.
Tiêu Trần kẹp thắt lưng cường tráng của Kỉ Tích, hai tay níu vai chồng, cắn tai đối phương nói lời buồn nôn. “A, Kỉ Tích, anh không được. Ô—-! Thật thoải mái, thật lớn!”
“Đáng chết! Anh cố ý đúng không?” Gò má tuấn dật của Kỉ Tích chảy xuống mồ hôi, từng giọt nhỏ xuống chăn bông. Cánh tay hữu lực ôm thắt lưng Tiêu Trần, mông gắn sức trừu sáp. “Úc—-! Không, hỗn đản! Bị anh gọi ra rồi, ác! Đừng, chết tiệt đừng kẹp! A—–! Sắp ra, sắp ra, nga —–!”
Nam nhân làm tình, giống như vật lộn. Kỉ Tích bắn, Tiêu Trần vẫn lắc lắc mông, làm cho Kỉ Tích toàn thân bủn rủn trèo lên chín tầng mây.
“Hỗn đản!” Kỉ Tích hung hăng trừng Tiêu Trần đang đắc ý.
Tiêu Trần mỉa mai: “Không phục, lại đến a?”
Kỉ Tích thở hắt ra, cười lại nói: “Anh ráng mà chịu!”
Trận chiến đấu kịch liệt này nháo đến một rưỡi trưa mới chấm dứt, hai người tình trạng kiệt sức, chỉ phải rút quân lặng lẽ, ước định ngày sau phân cao thấp.
Kỉ Tích ôm Tiêu Trần vào phòng tắm, hảo hảo tắm rửa một phen. Sấy khô tóc, song song ngã vào giường lớn ngủ trưa.
Chạng vạng năm giờ, Tiêu Trần bị mùi thơm đánh thức. Rời giường rửa mặt, vào phòng khách. “Kỉ Tích, nấu cái gì vậy? Thơm quá!”
“Vịt hấp bia, canh xương.” S thị tuy rằng đả nhiều năm không hạ tuyết, nhưng vẫn giữ lại lãnh lẽo phía nam. Thường thường không chú ý một cái, gió lạnh tận xương, để lại di chứng đốt ngón tay đau nhức. Kỉ Tích từ cửa phòng bếp quan tâm Tiêu Trần, dặn dò: “Đi nằm trong chăn lông chỗ sofa, đừng bị cảm.”
“Được.” Tiêu Trần đáp ứng quay về sofa. Bức màn cửa sổ sát đất đã được Kỉ Tích kéo ra, thế mưa so với buổi sáng còn lớn hơn. Đối diện nhà lầu, có một nhà không đóng cửa sổ, cả tấm vải mành màu trắng bị cuốn ra ngoài cửa sổ ở trong mưa phập phồng, giống như ngay sau đó liền thuận gió bay đi.
Kỉ Tích bưng đồ ăn, đi vào phòng. Thấy Tiêu Trần nhìn cửa sổ ngẩn người, cười hỏi: “Sao không bật đèn?”
Tiêu Trần quay đầu lại nói: “Trời mưa một ngày. Kỉ Tích, mai em có lớp không?”
Kỉ Tích mở đèn huỳnh quanh, đem vịt hấp bia đến bàn trà, hôn nhẹ môi Tiêu Trần nói: “Không. Chiều ngày 3 mới đi học. Ngày mai, chúng ta lại ngủ tiếp.” Dứt lời, xoay người tiếp tục bưng đồ ăn lên.
Cơm chiều, liền ở trong phòng khách sáng sủa, trên sofa ấm áp giải quyết. Kỉ Tích, Tiêu Trần vừa xem TV, vừa ăn.
“Kỉ Tích, em làm vịt hấp bia ăn ngon thật. Da thơm, thịt mọng, một chút cũng không tanh.” Tiêu Trần ăn liền ba khối thịt vịt, chỉ vào quảng cáo trên màn hình nói: “Em xem ở trên viết, vịt Long Kí, vừa tươi vừa đẹp, đảm bảo ngài lại đến, tất cả đều là gạt người. Nào có hương vị tốt như vịt hấp bia Kỉ Tích làm?” Nói xong, lại gắp một khối.
Kỉ Tích múc cho Tiêu Trần bát canh, cười nói: “Trần Trần thích, tuần sau lại làm.”
Tiêu Trần tiếp nhận, uống một ngụm, khen: “Kỉ Tích, canh xương hầm chao, ăn ngon cực kì!”
“Còn nhiều! Đủ cho anh ăn no!” Kỉ Tích chuyển sang kênh nấu ăn, và mấy đũa cơm nói: “Trần Trần, ngày mai chúng ta cũng làm thịt heo hầm miến đi?”
“Thịt heo hầm miến? Được, trời lạnh như vậy, ăn đồ ăn phương Bắc thật không tồi.” Tiêu Trần đồng ý gật đầu. Đầu bếp trong màn hình, lại bắt đầu làm bánh hành tây trứng gà. “Bánh hành tây làm như vậy khô lắm, nhiều dầu.”
“Lúc nhào bột mì, phải cho nhiều nước cùng trứng. Hợp thành bột nhão, trộn vào dầu thực vật. Ở trên chảo không dính cho chút dầu, dùng lửa nhỏ chiên.”
Tiêu Trần đang cầm chén, kích động nói: “Kỉ Tích, em thật sự là tri kỉ của anh a!”
Vừa vặn nhảy ra quảng cáo phim , Kỉ Tích đáp lại lời cười đùa của Tiêu Trần: “Dương Quá Tiểu Long Nữ, tuy là cùng hứa sinh tử, nhưng không phải tri kỷ. Còn hơn bọn họ, chúng ta càng ăn ý càng tri tâm.”
“Phải đó!” Tiêu Trần cười nói: “Bất quá, trong sách Kim Dung, anh thích nhất quyển này.”
Kỉ Tích gặm xương hỏi: “Muốn xem sao? Buổi tối bảy giờ rưỡi.”
“Không xem, phiên bản này không thích.” Tiêu Trần hoài niệm nói: “Lúc nhỏ, phiên bản trong TV đen trắng xem mới hay!”
“Kia đêm nay xem cái gì?”
“Vẫn là kênh trinh thám đi! Tối nay, hình như là ghi chép về hiện trường giết người có thực. A, Kỉ Tích!” Tiêu Trần nhìn chằm chằm khối thịt vịt cuối cùng Kỉ Tích gắp, khẩn trương la lên.
Kỉ Tích cười đem vịt hấp bia nhét vào miệng Tiêu Trần, Trần Trần thỏa mãn chậc lưỡi. Chồng phải phụ trách thương vợ, không phải sao?
(mấy chương trước có nhắc tới câu nói đùa đó, chính là câu này)
Cơm nước xong, vẫn là Kỉ Tích thu dọn. Tiêu Trần ngồi trong ở chăn, xem TV, chờ hoa quả sau khi ăn xong.
“Đến, ăn pudding.” Kỉ Tích cầm hai đĩa pudding dâu đỏ, cùng một chén chuối tiêu dứa ngồi lên sofa.
Tiêu Trần kéo ra chăn bông, để Kỉ Tích nằm vào, dựa vào trong lòng người yêu, hai người anh một miếng em một miếng tiêu diệt đồ ăn. Ngẫu nhiên, sờ sờ da thịt người yêu, đàm luận tình tiết trong TV.
Thời gian chậm rãi trôi qua, độ ấm bên trong càng thấp. Đài khí tượng trung ương dự báo -1 độ, gió Tây Bắc cấp bốn cấp năm, cả ngày mưa to.
Tiêu Trần nhìn thấy tin tức, rụt lui vào trong ổ chăn, Kỉ Tích hiểu ý siết thật chặt cánh tay vây quanh vợ, làm cho anh có được càng nhiều ấm áp.
Tiêu Trần đưa lưng về phía người yêu lộ ra nụ cười. Mặc kệ trời có bao nhiêu lạnh, trời mưa thật lới, nơi có Kỉ Tích, chính là đất ấm ngày đông của anh.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
31 chương
133 chương
69 chương
83 chương
60 chương
21 chương
77 chương