"Ai sinh con cùng anh? Đương nhiên là vợ anh rồi, vợ ơi, chúng mình từ từ sinh em bé nha, Vợ ơi, vợ ơi, yêu vợ quá, em bé, em bé ngoan của ba" Người nào đó dán sát tai cô, lẩm bẩm hết lần này tới lần khác, nồng nàn chân thành Từ Hoãn bị anh lải nhải tới ê cả tai, người cũng mềm nhũn "Anh buồn nôn quá đấy!" Cô sẵng giọng, bước tới né tránh, mồm miệng anh quá ngọt rồi "Vợ ơi, tai em đỏ quá này, đỏ thêm chút nữa đi" Giang Quyết nhìn cô trong giây lát, không nhịn được bèn liếm vào trong, hạ thân nóng nảy ngóc đầu dậy, từ từ ma sát vào giữa hai chân cô "Ưm..." Cô khẽ run, tiểu huyệt mẫn cảm lại chảy nước "Đừng ở đây!" cô nắm lấy tay anh, vẫn còn bận tâm tới nồi sủi cảo Anh nghe không lọt tai, đầu óc đã bay lên chín tầng mây mất rồi. Chân anh kẹp chặt lấy cô, động tác ra vào càng lúc càng nhanh "Chân vợ cũng chặt nữa này!" Giang Quyết thở gấp, ú ớ cảm thán, chỉ mới thế này thôi đã làm anh sướng muốn chết "Ưm...anh chậm thôi..." Từ Hoãn chống tay lên bàn, vô thức khép chặt chân lại, vật nóng hổi dính nước nhờn của anh kiêu ngạo bừa bãi ra vào giữa hai chân cô Anh dính sát lên lưng cô, mông nhấp nhanh không khác nào pittong, tay thì bận âu yếm bầu ngực, đầu gục xuống cổ cô hít hà hương thơm mát, không quên để lại đó những dấu hôn Từ Hoãn bị anh náo loạn cũng bắt đầu động tình, động tác của anh giống như gãi không đúng chỗ ngữa, cứ dở dở dang dang, khó chịu cực kỳ "Nhanh lên, sủi cảo sắp được rồi..." Cô quay đầu hổn hển, nũng nịu giục anh, đôi mắt cô lúc này đã mờ sương "Không được, vẫn chưa đủ" Anh chẳng buồn quan tâm, vẫn cứ miệt mài cầy cuộc Thấy sủi cảo trong nồi đã sôi, Từ Hoãn vội run rẩy thò tay tắt bếp Đợi mấy phút nữa trôi qua, chân cô đã tê rần, tiểu huyệt bị anh ma sát tới đau rát nhưng vẫn cứ chỉ là ở bên ngoài chứ chưa đi vào bên trong Từ Hoãn không nhịn nổi nữa bèn nhếch mông phối hợp với dương vật, cây gậy thịt nhờ sự trơn trượt của cô mà chui tọt thẳng vào trong "A...mẹ kiếp!" Giang Quyết khẽ nguyền rủa, dùng sức thúc mạnh rồi thoải mái bắn vào trong