Từ Hoãn thu dọn phòng ký túc xá mới được nửa buổi mà wechat đã bị Giang Quyết oanh tạc hơn mười mấy tin nhắn Vừa định trả lời thì ai đó đã gọi video tới "Sao vậy?" Cô hỏi "Không sao, chỉ là anh nhớ em" Giọng anh sa sút mang theo đôi chút mất mát "Mới chia tay buổi trưa thôi mà" Từ Hoãn dở khóc dở cười "Vợ ơi, nhất định phải ở nội trú sao? Chuyển tới ở cùng anh không được à?" Anh vẫn chưa từ bỏ ý định "Không được, ở nội trú tiện cho việc lên lớp mà" Chuyện này cô không thể thương lượng "Quen dần là được mà? Anh ngoan nhé!" Cô dịu dàng dỗ dành "Vợ ơi, anh thực sự nhớ em, muốn được gặp em, muốn được ôm em, muốn hôn em, còn muốn ấy ấy em nữa" Giang Quyết đè nén tâm tình, giọng nói trầm xuống "Bớt mồm mép đi!" Cô đỏ mặt nũng nịu, nghe mấy câu đầu còn thấy xúc động, nhưng cái người này càng nói càng quá đáng "Vợ ơi, em thu xếp xong ký túc xá chưa? Có mệt không?" Anh nằm trên giường ngắm khuôn mặt tươi cười của cô "Không mệt lắm, mai vẫn còn nhiều thứ phải mua" "Vậy mai chồng đi mua cùng em nhé?" Anh hỏi "Không cần đâu, mai bạn cùng phòng em tới rồi, em đi cùng bọn họ là được" Cô dọn qua cái bàn bề bộn "Điều kiện ký túc xá thế nào hả vợ?" Giang Quyết đánh giá nội thất qua màn hình điện thoại "Tạm ổn, có điều hòa, có phòng tắm riêng, có ban công, mỗi tội một phòng có tận sáu người. Còn có gián nữa, vừa rồi em vừa giết chết một con" cô kể "Mẹ kiếp! Còn có gián?" Ai đó sợ hãi "Sao? Anh sợ hả" Từ Hoãn nhướng mày cười, trông gương mặt kinh sợ rõ rệt của ai đó qua màn hình "Sao có thể chứ? Chồng em sao mà sợ một con gián! Anh tuyệt đối không sợ, chỉ là anh lo lắng cho vợ thôi" Anh ho khan, ánh mắt né tránh, có vẻ giấu đầu lòi đuôi Từ Hoãn không nói gì, đặt điện thoại xuống đi lấy đồ tắm "Đi đâu đấy vợ ơi?" Anh nhìn màn hình trống không mà mòn mỏi "Em đi tắm, mệt quá, em cúp máy nha!" "Ấy! Nhanh vậy hả vợ? Nói chuyện tiếp được không?" Giang Quyết đáng thương níu kéo "Mai nhé, em mệt quá rồi, anh ngủ sớm đi, nghe chưa?" Cô ngáp, nói "Dạ, vợ ngủ ngon, yêu vợ" Anh đáp lại "Ừ, anh ngủ ngon" Từ Hoãn nhìn người đàn ông lưu luyến không rời trong màn hình, thoáng do dự rồi cúp máy Bận rộn cả buổi, mồ hôi đầm đìa cực kỳ khó chịu, người lại mệt mỏi, cô tắm nhanh rồi tẩy trang qua loa, sau đó lên giường ngủ luôn Bên này, Giang Quyết đơ người, trong lòng trống rỗng, chỉ biết ôm chiếc gối cô từng nằm mà hít hà, thoáng thở dài rồi tắt đèn đi ngủ