Lại một lần nữa giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cô cảm thấy cả người mình không ổn mất rồi.   Vẫn là một giấc mộng xuân, vẫn là làm với anh, mọi chuyện trong mơ vô cùng chân thực, dường như cô có thể mơ hồ cảm nhận được cảm giác kích thích khi anh chạy nước rút trong cơ thể mình.   Không nhẽ cô đã đói khát đến mức độ này rồi sao? Cô sờ sờ quần lót, hoàn toàn không bất ngờ khi phát hiện nó đã ướt đẫm.     Hơn nữa, Tần Dạ còn nói anh yêu cô. Tim cô không nhịn được mà đập thình thịch, dù biết rằng đây chỉ là một giấc mộng nhưng vẫn không thể kìm được mà rung động không thôi. Bây giờ, mỗi khi cô nằm mơ, giấc mơ sau kích thích hơn trước giấc mơ trước, cái sau dâm mỹ hơn cái trước đồng thời cũng khiến cô càng này càng không chịu nổi.   Triệu Mộng Điềm che ngực, không ngừng cố gắng tự bình tĩnh lại. Lần đầu tiên cô sinh ra bất mãn với nam thần trong mộng của mình, tên khốn nạn chết tiệt, vậy mà để anh làm loạn trong mộng, để anh đùa giỡn lưu manh, mà đáng giận hơn chính là cô lại không hề phản kháng gì cả, mà còn nghĩ rằng đó là mị lực từ sự khí phách của anh .   Toang rồi, toang rồi, càng mơ càng truy lạc, cô suy nghĩ một chút thì lấy sợi tơ hồng xuống, đầu tiên phải bình tĩnh một thời gian đã, cứ tiếp tục như vậy nữa, cô sợ mình điên mất.   Vì không muốn để bản thân nghĩ đến chuyện này nữa mà cô cố gắng khiến bản thân bận rộn hơn. Bây giờ việc kinh doanh quán trà sữa đều là nhờ sự giúp đỡ của anh trai cô, lúc trước từ việc liên hệ với chính quyền, ký hợp đồng cho đến việc trông coi lắp đặt thiết bị này nọ đều do anh trai cô cùng đi theo giúp đỡ, khi đó cô mới tốt nghiệp nên hoàn toàn không biết gì, chỉ là nghĩ rằng mở một quán gần công ty nam thần nên dưới sự đề nghị của anh trai đã chọn về lĩnh vực ăn uống.   Sau khi mở quán xong, vì có việc mà anh trai cô xuất ngoại học tiến sĩ nhưng đồng thời cũng để lại cho cô người để phụ giúp trông coi quán. Mới đầu, cô không biết gì cả, tay chân cũng vô cùng chậm chạp mà tiền thuê cửa hàng thì lại cao, mấy tháng trước đều lỗ, tiền bỏ vào đó giống như bọt nước vừa xuất hiện thì lập tức tan biến. May là sau đó tuyển được một người quản lý đáng tin cậy, hoạt động của quán trà sữa mới càng ngày càng tốt sau đó bắt đầu có lợi nhuận, bây giờ đã bắt đầu có thể thu hồi vốn.   Vốn dĩ nhóm khách hàng và lượng tiêu thụ đã đạt đến mức bão hòa, sau khi ra mắt sản phẩm mới đồng thời phản ứng của khách hàng cũng không tệ lắm, không khỏi khiến cô nhen nhóm ý tưởng mở thêm một chi nhánh khác. Anh Tư Huân của cô, người vẫn luôn nghiêm túc muốn trở thành một họa sĩ, cũng nghĩ cô có thể mở thêm một chi nhánh khác.   Đoạn thời gian sau đó, cô vô cùng bận bịu, nhanh chóng vội vàng khảo sát chọn nơi để mở quán mới, đồng thời cũng thông báo tuyển dụng nhân viên. Cô và người quản lý chạy đi mấy chỗ nhưng chỗ nào cũng không quá mức hài lòng, hoặc là vị trí quá xa hoặc là giá thuê quá đắt, nếu đưa vào hoạt động thì chi phí vận hành sẽ khá cao. Cô tính thử lại tiền gửi ngân hàng và vốn lưu động trong cửa hàng một chút, sau cũng vẫn cảm thấy nên tính toán lại cẩn thận một chút, không thể cứ qua loa đại khái mà quyết định được.     Trần Kiêm Gia nghe được tin cô muốn mở thêm chi nhánh mới thì lập tức gào thét muốn đầu tư làm bà chủ, hơn nữa còn còn giao ra một khoản tiền mà cô không có cách nào có thể từ chối được, cô suy nghĩ một chút thì đồng ý, dù sao thì vị phú bà này cũng có tiền, coi như để cô ấy đầu tư nho nhỏ cũng được.   Bận bịu hơn hai tháng, rốt cuộc cuối cùng cũng xác định được địa chỉ để mở quán mới, nằm trên tầng một dưới mặt đất của một trung tâm thương mại, cũng sát ngay cạnh tàu điện ngầm, lượng người thường ngày đi qua đi lại khiến cô cảm thấy rất hài lòng. Quán trà sữa bên này cũng không nhiều người lắm nên nàng vô cùng tự tin rằng mình có thể làm tốt được.   Cửa hàng khá nhỏ, vẫn chưa đến mười mét vuông, nhưng tiền thuê cũng không thấp, cửa hàng trước đó là một cửa hàng bán đồ cao cấp nhưng kinh doanh cũng không quá khá khẩm, vốn dĩ bà chủ của cửa hàng này mang thai về nhà chờ sanh nên nhượng lại cửa hàng, hiện nay cửa hàng này đang được giảm giá thuê, cô và người bên đại lý bất động sản đã hẹn một tháng sau sẽ tiến hành ký hợp đồng và giao chìa khóa.   Cửa hàng mới còn chưa đến tay, do đó mấy người nhân viên mới tuyển vào được đưa đến cửa hàng chính để huấn luyện nên cô lại bắt đầu có thời gian rảnh rỗi. Lúc này, Trần Kiêm Gia rủ cô đến thành cổ du lịch, cô ấy và vị hôn phu Tống Sâm Châu dẫn theo một đội để chụp hình, dự tính muốn chọn vài chỗ khác nhau ở trong nước và ngoài nước để chụp hình cưới, thuận tiện đi du lịch, nơi đầu tiên dừng lại chính là thành cổ nổi danh ở phía nam.   Thành cổ này vô cùng nổi tiếng, đứng thứ mười trong nhật ký đề cử điểm du lịch, cô vẫn chưa từng đến đó bao giờ nhưng đó thật sự là thánh địa để chụp hình cưới. Thêm nữa, bạn tốt của cô nhiệt tình mời mọc mà thời gian đến đó cũng không quá lâu, chừng ba bốn ngày, cứ coi như đây là một chuyến du lịch ngắn hạn vậy vì thế không chút suy nghĩ đã đồng ý. Sau đó cô đã giao lại mọi chuyện trong quán cho quản lý sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi theo đoàn đội của mấy người họ.   Đoàn chụp hình của bọn họ chia nhau trên hai chiếc xe, đi chừng năm đến sáu giờ thì đến nơi. Vào tháng năm, thành cổ được bao trùm bởi không khí ngày hè, khí trời vô cùng nóng bức, mọi người đến đây du lịch đều mặc quần áo mong manh mát mẻ, ai nấy đều vô cùng nhiệt tình.   Đêm đó họ ở lại trong một khách sạn sân tộc điển hình mắc tiền, đến ngày hôm sau vừa rạng sáng mấy người bọn họ đã bắt đầu tiến hành quay chụp rồi.   Đoàn chụp hình chia thành từng nhóm, mỗi nhóm trên dưới mười người, có mấy người trợ lý chuyên chạy vặt cho mọi người, vẫn còn đang tìm nơi thích hợp để chụp ảnh, có người thì lo vé vào cửa cũng như liên hệ này nọ. Bản thân cô không phải làm bất cứ chuyện gì cả, chỉ việc ở cạnh đó nhìn hai người kia chụp ảnh các thứ, hai người họ đổi tới đổi lui đủ các loại quần áo, nguyên một ngày chụp ảnh đến mức cả người kiệt sức đến nơi rồi.   Trần Kiêm Gia đi giày cao gót, da chân cô ấy cũng sắp bị tróc mất một lớp rồi, đến lần chụp cuối cùng thì dứt khoát làm loạn không chịu đứng lên nữa, trực tiếp giận dỗi tại chỗ. Nhưng tính cách Tống Sâm Châu rất tốt, giống như vương tử vô cùng kiên trì mà dỗ dành cô ấy, bóp chân cho cô ấy, vô cùng khoan dung, hai người vợ chồng son cứ như vậy có cảm giác vô cùng ngọt ngào.   Đoàn đội chụp ảnh vô cùng chuyên nghiệp, hiệu suất cũng vô cùng cao, từ buổi sáng sớm đến chạng vạng lúc chiều, trong một ngày đã có thể hoàn thành xong buổi chụp ở chỗ này. Thời gian của mấy người họ có vẻ tương đối vội vã, sau khi chụp xong thì lên xe đi về trong đêm, để lại ba người bọn họ ở đây tiếp tục du lịch.   Trần Kiêm Gia ngủ bù lại đủ rồi, ngày hôm sau lập tức giống như được tiếp theo máu mà sống lại, trước khi đến đây cô ấy đã chuẩn bị tốt công tác chuẩn bị ăn chơi, lúc chụp ảnh mấy người họ đã cùng nhau đến mấy địa điểm có phong cảnh tốt, vì thế giờ đây cô ấy chỉ chuyên dẫn mọi người đến những nơi có kiến trúc cổ mang đậm phong cách dân tộc hoặc có phong tục đặc sắc hoặc tìm kiếm những nơi có đồ ăn ngon.   Cứ như vậy cả một đường nơi này dừng một chút, nơi kia dừng một chút cùng nhau vui chơi vui giải trí, chuyến du lịch này vô cùng vui vẻ. Các cô thân thiết mặc hai bộ váy Bohemian cùng màu, tay nắm tay đi dạo vô cùng vui vẻ, còn Tống Châu Sâm giống như tùy tùng đi theo sau hai người xách đồ.   Sau cả một ngày đi dạo các nơi, đến khi mặt trời xuống núi, ba người đều cảm thấy mệt mỏi không thôi, mấy người họ đến một quán nhỏ, trong nhật ký du lịch đề cử có nói rằng đây là một nơi nhất định phải đến để ăn được món mì vắt ngang qua cầu, sau đó dự định ăn xong một bữa thì nghỉ ngơi một chút.   Triệu Mộng Điềm vừa ăn vừa vô cùng chán ghét mà lựa rau thơm để ra chỗ khác, Trần Kiêm Gia chọc cô: "Cậu, đứa quỷ khó ăn này, thật khó nuôi mà."   Cô cãi lại, "Hờ, cũng đâu cần cậu nuôi."   "Không biết sau này đại móng heo nào sẽ xui xẻo đụng phải cậu nữa." Giọng nói vô cùng hả hê có chút thiếu đánh.   "Tống Sâm Châu mới càng xui xẻo đó biết không hả, lại đụng phải một tiểu yêu tác quái."   "Cậu còn hơn như vậy nữa biết không hả, vừa nhát gan lại còn thích khóc."   "Hiện giờ tớ đã lâu không còn khóc nữa rồi! Nội tâm của bà đây vững vàng cao đến tận mét tám, còn chuyện nhát gan, đó là do trời sanh, đâu có cách nào khác chứ, dù sao cũng bị dọa không nhẹ."   "Có quỷ mới tin cậu, chỉ hơi một chút..."   Tống Sâm Châu có chút buồn cười mà nhìn bạn tốt hai người đấu võ mồm qua lại theo thói quen thường ngày, anh rót đầy ly nước cho Trần Kiêm Gia, dù sao hao người này cũng thường xuyên cả ngày ầm ầm ĩ ĩ như vậy, nhưng càng ầm ĩ thì tình cảm lại càng tốt mà anh cũng cảm thấy quen rồi. Lúc rảnh rỗi, anh chen miệng vào hỏi một câu : "Nói ra, Điềm Điềm vẫn còn độc thân thì phải, không định tìm ai đó sao?"   "Thật ra em là tiên nữ nên không thể hạ phàm mà yêu đương được." Một lý do vô cùng thẳng thắn hùng hồn .   "Tiên nữ con khỉ, vẫn còn như vậy thì cũng sắp biến thành một lão xử nữ vạn năm tuổi rồi." Trần Kiêm Gia không tiếc lời vạch trần.   "Khụ khụ..." Cô đang uống canh, nghe thấy lời này của cô ấy thì không khỏi sặc một cái, sau đó vô cùng tức giận đưa tay ra bịt miệng bạn tốt, "Tiểu yêu tinh nhà cậu vậy mà dám nguyền rủa tớ, để tí nữa xem tớ thu thập cậu thế nào."   "Ha ha ha..."   Hai người vừa cười vừa đùa giỡn loạn thành một đoàn.   Sau đó, thừa dịp Tống Sâm Châu đến nhà vệ sinh, Trần Kiêm Gia lập tức lén mật báo bên tai cô: "Anh ấy chê cậu là bóng đèn, lúc nào cũng quấn lấy tớ nên muốn giới thiệu bạn cho cậu."   "Cái đệch!" Triệu Mộng Điềm không khỏi nói một câu thô tục, "Trần Kiêm Gia, cậu nhanh nhanh bảo anh ấy từ bỏ ý tưởng này đi, tớ không thích người khác giới thiệu kiểu này, có cảm giác giống như bị người khác thúc ép mà thành một đôi vậy" . Cô nhanh chóng nói xong sau đó lại cảnh báo bạn tốt một lần nữa: "Tên đàn ông thối, dấm kiểu này mà cũng dám ăn, cậu còn không dạy dỗ lại, dám để anh ấy giới thiệu người cho tớ, tớ sẽ cắt đứt chân chó của cậu."   "Yên tâm đi, tớ biết cậu không thích nên đã từ chối anh ấy rồi, tối nay tớ cùng ngủ với cậu, cho anh ấy tức chết."   "Được!" Cô nháy nháy mắt mấy cái, cảm thấy cách này quả thật không tệ.   Đêm đó, quả nhiên dưới vẻ mặt giống như oán phụ của Tống Sâm Châu, Trần Kiêm Gia ôm lấy gối đầu bỏ đến giường của bạn tốt .   Lúc đó cô đã tắm rửa xong xuôi, đắp mặt nạ ngồi trên giường mà lướt điện thoại, Trần Kiêm Gia lại giống y chang sắc nữ, giang lớn hai tay nhào về phía cô: "Điềm Bảo Bảo, tớ đến kiểm tra xem cậu trổ mã thế nào." Dưới ánh mắt trần trụi nhìn về phía ngực mình, cô nhanh chóng nhảy xuống giường, quát to một tiếng."Đệch mọe, sắc nữ nhà cậu, đã có đàn ông rồi mà vẫn không an phận."   Triệu Mộng Điềm bên này chạy trốn, bên kia Trần Kiêm Gia đuổi theo, hai người vừa đánh vừa giỡn loạn cào cào, chống nạnh nhìn đối phương, chơi vô cùng vui vẻ. Đến khi mệt mỏi, hai người nằm lại trên chăn đệm, cả người oán hận: "Trần Kiêm Gia, cậu đáng ghét, mặt nạ của tớ bong hết rồi."   "Ha ha ha..." Bạn tốt cười vô cùng bỉ ổi sau đó bất ngờ đánh úp lên ngực cô: "Hung khí như này, không biết sau này nam nhân thối nào sẽ chiếm được đây."   Cô nhẹ nhàng đẩy tay bạn tốt ra, cả người đã mệt đến cạn sức, không còn khí lực gì mà nói: "Nhất định phải là một người đàn ông có dáng vẻ tướng mạo thượng đẳng, nếu dáng người không tốt thì tớ không cần. Hoặc ít nhất dáng vẻ ngoài cũng phải tạm coi được." Trong đầu cô không nhịn được mà hiện lên khuôn mặt và dáng người của Tần Dạ, cả cánh mắt thâm trầm đa tình, sống mũi cao thẳng, cơ ngực, chân dài, thắt lưng nam tính, không có chỗ nào mà không phải chỗ cô yêu nhất, còn có thứ đồ vật to khỏe khiến người ta muốn chết kia nữa, giờ đây chỉ hơi nhớ lại một chút đã có thể khiến máu nóng cả người sôi trào, cô uhm một tiếng sau đó đưa tay che mất khuôn mặt đỏ bừng.   Trần Kiêm Gia tinh mắt phát hiện sau đó hỏi cô, "Đệch, tiểu yêu tinh nhà cậu nhớ đến ai vậy, có mục tiêu rồi sao?"   "Không có, không có." Cô chột dạ phủ nhận.   "Tớ không tin, " Cô ấy chọt chọt tay vào lưng cô, hưng phấn hỏi đến cùng: "Rốt cuộc là ai vậy? Nhanh nói đi, chị em tốt của cậu quân sư giúp cậu một chút, đảm bảo có thể lừa anh ta đến tay."   "Thật sự không có mà." Cô trở mình, vùi mặt mình vào trong chăn sau đó rầu rĩ cất giọng: "Cho dù có thì người ta cũng chướng mắt tớ." Tần Dạ đã có bạn gái, dù cho anh không có thì với tiêu chuẩn chọn người yêu kiểu đó của anh thì cô cũng không phù hợp.   "Rốt cuộc là ai vậy ~ Cậu nói một chút đi, Điềm Bảo nhà chúng ta tốt như vậy, nếu anh ta chướng mắt cậu thì chắc chắn mắt anh ta bị mù. Cậu tự tin với bản thân mình chút đi."   "Người ta đã có bạn gái." Cô thở dài, "Quên đi, không nói nữa, dù sao cũng không đùa nữa."   Trần Kiêm Gia thấy thế thì cũng không hỏi đến cùng nữa, cô ấy sờ sờ vuốt mái tóc dài của cô giống như đang vuốt ve thuận lông cho chó con đồng thời cất giọng an ủi cô: "Vậy được rồi, dù sao đàn ông trên đời nhiều như vậy, cũng không thiếu một tên như vậy, sau này nếu anh ta chia tay thì cậu nói cho tớ biết, tớ giúp cậu theo đuổi anh ta."   "Ừ ừ ừ, Cỏ Nhỏ thật tốt." Cô mặt mày cảm động dựa lên vai bạn tốt, Kiêm Gia là thực vật thảo sinh nên cô ấy có biệt danh là Cỏ Nhỏ.   "Đó là chuyện đương nhiên rồi, bà đây có thể lấy được chứng nhận bạn tốt của năm trong list bạn bè trong thành phố này đấy." Cô ấy tiếp tục lớn tiếng mà khoác lác: "Ngoại trừ Tống Sâm Châu, mấy tên con trai khác tùy cho cậu chọn sau đó lấy bao tải gom tất cả lại vứt lên giường của cậu" .   "Ha ha, em trai cậu cũng được sao?" Cô nói đùa.   "Đệch mọe, Triệu Mộng Điềm, cậu là một đứa cầm thú, em trai tớ mới chỉ có mười tuổi." Quả nhiên Trần Kiêm Gia bị chọc mức đến mức phải kêu lớn mấy tiếng, lúc cha mẹ cô về già sinh thêm được một đứa nhỏ, là một tiểu đậu đinh vô cùng dễ thường, năm nay đang học tiểu học.   "Cũng không sao cả, không phải đều nói tìm bạn trai nên đến nhà trẻ tìm sao, tuy rằng em trai cậu cũng đã học tiểu học, không chút lớn tuổi nhưng tớ miễn cưỡng chấp nhận cũng được. Từ từ chơi trò dưỡng thành..." Cô đùa giỡn mà nói.   "Em trai tớ không được, cậu đây là đang muốn phạm tội biết không hả? Dụ dỗ trẻ vị thành niên là phạm pháp."   "Là cậu nói mấy tên con trai khác đều được." Cô phản bác.   "Tớ nói ý là đàn ông, em trai tớ nhiều nhất chỉ có thể coi như một cậu bé trai."   "Ha ha ha, tớ mặc kệ." Cô tiếp tục đùa, "Đã đến lúc kiểm tra tình bạn của chúng ta rồi."   "Tình bạn của hai ta chấm dứt từ đây, dám nghĩ đến em trai nhỏ của tớ, bà đây “hành” chết cậu." Trần Kiêm Gia giả bộ thành bộ giáng lưu manh nhào về phía cô, hai người lại tiếp tục náo loạn cả đêm trong phòng.   ————————   Buổi sáng, Tần Dạ mặt mày bình tĩnh, mang mắt kính không độ gắn trên gọng kính màu vàng bước vào phòng làm việc, cả người anh tỏa ra không khí "Người lạ chớ tiến". Tối qua anh ngủ không ngon, vì thế tinh thần hơi kém, tơ máu nơi đáy mắt có thể nhìn thấy rõ ràng, anh đè lên huyệt thái dương, bảo thư ký mang vào cho mình một tách cà phê.   Khi thư ký bưng cà phê bước vào, Âu Dương Bằng đi theo phía sau nhìn thấy sắc mặt này của anh thì khoa trương nói: "Ai nha, Lão Tần cậu sao vậy? Cả đêm không ngủ sao?"   Anh bảo thư ký ra ngoài, cầm ly cà phê lên uống một ngụm tâm trạng vô cùng không tốt mà nói: "Nằm mơ cả đêm." Mệt chết đi được.   "Vẫn giống như trước đây sao? Cậu mơ thấy gì vậy?" Âu Dương Bằng hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, sau khi trên tay người anh em này của anh ta xuất hiện một đoạn tơ hồng không có cách nào giải thích được thì vẫn luôn thường xuyên nằm mơ.   Anh cố gắng nhớ lại giấc mơ tối qua, "Đại khái là đang tìm thứ gì đó, tìm cả đêm."   "Thứ gì vậy?"   "Không biết." Anh suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Có thể là thứ gì đó rất quý báu." Nếu không thì anh cũng đến mức phải tìm cả đêm.   "Vậy sau đó đã tìm thấy chưa?"   "Vẫn chưa..."   "Ma ám sao, hôm nào đó đến miếu hay chùa thắp nhang một chút đi."   "Chờ đến khi nào rảnh đi rồi tính." Mỗi ngày anh đều có rất nhiều công việc cần phải giải quyết, vừa ngủ thì lại nằm mơ, có muốn ngủ bù cũng không có thời gian, thực sự là bận đến mức không có thời gian.   "Ai, lão Tần, nói không phải chứ nếu cậu cứ vậy là không được đâu, vừa ngủ đã nằm mơ, như vậy chất lượng giấc ngủ sẽ không tốt đâu, nhất định sẽ ảnh hưởng đến thân thể." Âu Dương Bằng khuyên nhủ.   "Năm nay tớ đã đi kiểm tra sức khỏe, rất khỏe mạnh."   "Tinh thần không tốt cũng ảnh hưởng đến sinh hoạt mà."   "Hôm nào đó giải lao thả lỏng một chút là được ."   Nhưng Âu Dương Bằng hoàn toàn không tin tưởng mấy câu hoang đường như vậy, anh biết người bạn này nhiều năm như vậy nhưng về cơ bản hoàn toàn chưa từng thấy nghỉ ngơi, "Vậy cậu cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ, người cuồng công việc như cậu đã bao lâu không nghỉ ngơi rồi? Hai năm? Hay ba năm? Cậu kiếm nhiều tiền như vậy làm gì, dù sao cậu cũng không phải nuôi vợ con gì đó."   Tần Dạ đưa mắt liếc anh ta một cái, sau đó mặc kệ anh ta mà mở trực tiếp mở hội nghị.