Tơ hồng thần kỳ, quả nhiên lại đưa anh vào trong giấc mộng.   Giấc mộng lần này, Triệu Mộng Điềm phát hiện bản thân quay về sân trường quen thuộc thời đại học, đứng trên đường học người đến người đi. Đặc trưng nhất của đại học Xuân Thành, chính là toàn bộ trong trường đều trồng hoa phượng, bắt đầu đến kỳ nở hoa, khắp nơi đều đỏ rực, giống như một trời rực lửa tươi đẹp, thắp sáng lên nhiệt huyết của mùa hạ.   Hiện giờ trường học vẫn được bao phủ trong đại dương của sắc màu đỏ xanh, gió thổi qua, những cánh hoa lả tả rơi xuống, giống như mưa hoa, trên mặt đất đều là cánh hoa rực lửa. Cô đoán hiện tại vào khoảng tháng 8 hoặc 9. trường học của bọn họ hoa phượng nở tương đối trễ, bình thường phải tới cuối tháng 9 mới bắt đầu nở hoa.     Sự thật cũng như cô suy nghĩ, cô thấy một biểu ngữ treo trên tòa nhà giảng dạy đa phương tiện cách đó không xa, khẩu hiệu viết “Vào ngày các bạn đến, ánh mặt trời rất tốt, bug* rất ít”, hẳn là cuối tháng 8 đầu tháng 9 thời điểm bắt đầu đi học, năm này cô vừa bắt đầu năm 2.   *Bug: lỗi hệ thống   Lúc bọn họ nhập học, biểu ngữ chào đón người mới của trường vẫn là những từ thỏa đáng như: nhiệt liệt hoan nghênh… Kể từ khi Tần Dạ vào hội sinh viên, thay máu mới, mạnh mẽ cải cách, thu hút rất nhiều thiên tài, từ đó về sau phong cách của trường học càng ngày càng nghịch ngợm, hoạt động của sinh viên càng ngày càng phong phú. Thậm chí Tần Dạ còn được bầu thành nhân vật nổi tiếng nhất của trường 3 năm liên tiếp.   Cô ngơ ngác nhìn biểu ngữ đến ngẩn người, cô từng ở chỗ này trải qua 4 năm thanh xuân, thật hoài niệm!   Đúng lúc này, một gương mặt quen thuộc đi về hướng của cô, vẻ mặt nhìn thấy cứu tinh, “Triệu Mộng Điềm, ơ kìa Triệu Mộng Điềm, gặp bạn thật tốt, bạn có thể giúp tớ một chuyện không?”   Cô nhận ra, đây là bạn cùng lớp đại học của cô, tên Vương Lỵ. Một em gái hơi béo rất đáng yêu. Cô nghi hoặc nhìn đối phương.   “Tớ… dì cả của tớ đến, bụng hơi đau, bây giờ trong tay có phần tài liệu phải giao cho hội sinh viên, cậu có thể giúp tớ không?”     Được thôi, Triệu Mộng Điềm thấy lông mày của cô ấy nhíu chặt, trong lòng biết khổ cực của việc dì cả tới, dù sao chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, cô đã đồng ý.   “Thật lòng cảm ơn cậu!” Vương Lỵ vui vẻ đưa xấp tài liệu trên tay giao cho cô, nói: “Vậy làm phiền cậu, văn phòng hội sinh viên ở ngay sau tòa nhà khu A, có một trung tâm hoạt động sinh viên, lên lầu quẹo trái phòng đầu tiên, bên trong có người câu nói giao cho bọn họ, nếu không có ai trực tiếp bỏ trên bàn là được. Vừa mới họp xong, đoán chừng người trong đó đi hết cả rồi.”   Vương Lỵ giao tài liệu chỉ đường xong, lập tức về phòng, trong lúc đó dặn dò cô nếu không tìm ra chỗ đó có thể gọi điện thoại cho cô ấy.   Cứ như vậy, Triệu Mộng Điềm ôm tài liệu, bắt đầu đi dạo trong trường, nói thật từ sau khi tốt nghiệp cô không trở lại đây, sau đó lại ở Đông Thành mở cửa tiệm, hai chỗ cách nhau có chút xa, cô càng ít trở lại Xuân Thành, đúng là có chút hoài niệm.   Chỗ Vương Lỵ nói thật dễ tìm, đi dạo một đường đến văn phòng hội sinh viên, cửa lớn mở rộng, quả nhiên giống cô ấy nói, bên trong không có ai, cô tùy tiện đặt tài liệu lên bàn, tìm một cuốn vở đè lên. Sau khi xong chuẩn bị rời đi, bỗng nghe được bên trong phòng nhỏ truyền đến âm thanh ly bị rơi, cô thoáng giật mình. Vừa rồi không chú ý, vốn dĩ trong văn phòng hội sinh viên có 1 cánh cửa, sau cánh cửa đó còn một phòng.   Cửa bên trong khép hờ, cô thoáng do dự nhưng không nhịn xuống được lòng hiếu kỳ, lặng yên đi qua, liếc nhìn thoáng qua bên trong lập tức làm cho cô nhìn đến ngây dại.   Người bên trong, là Tần Dạ!   Lúc này, anh khoảng 20, mặc đồng phục, đang ngồi trên sofa da màu đen, ánh mắt lạnh lùng buồn bã, cả người bao phủ bởi hơi thở tức giận. Trên đất là cái ly bị ném, trên tay còn bóp nát một cái, mảnh vỡ trộn lẫn với máu.   Thật lâu không gặp anh, cô ngây ngẩn cả người, khiếp sợ, đau lòng, đứng thật lâu không cử động.   Vừa khéo chính là, lúc này gió thổi cửa phòng mở ra, phát ra âm thanh kẽo kẹt, toàn bộ thân thể của cô xuất hiện trước mặt Tần Dạ.   “Cô là ai?” Anh quay đầu nhìn về phía cửa, lớn tiếng dò hỏi. “Làm gì ở đây?”   Không xong, bị phát hiện, cô sợ tới mức run lên, cúi đầu nhìn mũi chân, trong tay cầm lấy góc áo, không biết nên phản ứng thế nào.   Lúc này nam thần của cô dường như đang có tâm trạng không tốt, anh bước nhanh đi tới, mang theo cảm giác áp bách bao phủ lấy thân ảnh của cô, đôi mắt như chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm cô, nhìn đến cả người cô không được tự nhiên. Sau đó có thể cảm thấy cô hoảng sợ như con chuột nhỏ bị dọa, có vẻ dễ bắt nạt, anh đột nhiên nắm lấy cằm cô, nâng đầu cô ngẩng lên nhìn thẳng vào hai mắt anh, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, sức lực lại không nhẹ.   “Cô rốt cuộc là ai? Tới đây làm gì? Vì sao lại muốn nhìn lén tôi?”   Tần Dạ hỏi liên tiếp mấy câu, đánh thẳng vào tim cô, cô đúng là nhìn trộm anh, là bất cẩn nhìn thấy, nhưng là, đối mặt với nam thần, cô không khỏi có chút chột dạ, lắp ba lắp bắp, lời muốn nói ở bên miệng vòng vo vài vòng vẫn không trả lời được, sắp khóc vì lúng túng.   Tần Dạ nhìn dáng vẻ nhát gan của cô, không thể không xem xét tỉ mỉ, ngũ quan xinh xắn, cái miệng nhỏ xinh, làn da trắng nõn nà, đôi mắt vừa to vừa long lanh, sóng nước lóng lánh hiện ra bóng dáng của hắn. Không giống con chuột nhỏ, ngược lại giống con thỏ nhỏ.   Làn da con gái vừa non mềm lại mịn màng, cảm giác mịn màng trong tay thật sự tốt, làm hắn nhịn không được chuyển bàn tay từ cằm lên má, bóp một cái. Bóp xong giống như cảm giác đùa thế này thật tốt, lại bóp thêm vài cái, sức lại quá lớn, mặt cô bị bóp đến đỏ lên, người cũng bị bóp đến khóc.   Toàn thân cô đều cứng lại, ở trước mặt anh không dám nhúc nhích, không dám khóc thành tiếng, thậm chí không dám thở dốc, mặc cho nước mắt rơi xuống, vì đụng chạm của anh mà cảm giác tim đập nhanh hơn, loại đụng chạm này, sống trong kiếp yêu thầm nhiều năm, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.   Nam thần của cô, bóp mặt cô chơi, anh…   Nhìn thấy cô gái bị mình bóp đến khóc rồi, anh sửng sốt, không rõ khóc có cái gì tốt, anh cảm thấy bản thân mình cũng không dùng bao nhiêu sức, hoài nghi hỏi: “Cô khóc cái gì?”   Cô không nói tiếng nào, tiếp tục im lặng khóc nức nở, một nửa vì kích động, một nửa vì thật sự bị bóp đau, chỗ trên mặt bị anh chạm qua nóng rát, mang theo vệt đỏ mờ.   Không nghe được câu trả lời chỉ thấy nước mắt cô giống như trời mưa, rơi liên miên không dứt, anh đành phải đưa tay hứng lấy nước mắt cho cô, tuy rằng không hứng được, liên tiếp có nước mắt từ theo khe ngón tay anh chảy xuống. Anh lật mu bàn tay qua, nhẹ nhàng, dịu dàng lau nước mắt cho cô, trên miệng lại cứ không buông tha cho người ta, nói: “Khóc cái, tôi lại không có làm gì cô.” Trong lòng lại không hiểu vì sao cảm thấy thương tiếc và mềm mại khi cô khóc.   Thầm nghĩ: Thật kỳ lạ, cũng không phải lần đầu tiên thấy con gái khóc, duy chỉ có một người này bị mình bóp khóc, sẽ có cảm giác đau lòng.   !!!Nhìn xem cô nghe được gì, nam thần chửi tục? Nam thần bạch nguyệt quang trong lòng cô, nam thần như gió mát trăng sáng, tiên khí phiêu dật không thể ngờ sẽ nói tục? Triệu Mộng Điềm cảm giác cả người đều không khỏe, cô nghĩ nhất định là cô quá thô tục, mới ở trong mộng nghĩ đến nam thần không ra gì như vậy.   Cô suy nghĩ khóc tán loạn đã lâu, nên bình tĩnh lại, tay của nam thần đã bỏ ra khỏi mặt cô. Cô hít sâu một hơi, dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu giải thích mình đến đây đưa tài liệu giúp, không phải cố ý nhìn lén anh.   “Vậy rốt cuộc cô khóc cái gì?” Anh truy hỏi.   Mặt cô đỏ lên, nhẹ nhàng nói: “Bị anh dọa.”   Tần Dạ không khỏi tự dò xét lại mình có phải vừa rồi thật sự quá hung thần ác sát, dọa con gái người ta, anh cảm thấy tâm tình không tốt của bản thân đều bị con thỏ nhỏ này khóc lóc không còn một mảnh, cũng thật thần kỳ.   Hai người dựa quá gần, gần đến tiếng hít thở mờ nhạt đều nghe được, cô nhìn gương mặt anh tuấn của nam thần, lại không tự giác cúi đầu, hai tai đều đỏ rồi, quá thẹn thùng. Tần Dạ thấy vậy cảm thấy dáng vẻ hai tai hồng hồng càng giống con thỏ, thật đáng yêu, muốn sờ. Ngoài miệng vẫn như cũ không tha người, nói cô giống như làm chuyện xấu nên chột dạ.   Triệu Mộng Điềm thầm nghĩ, còn không phải à, yêu thầm anh tựa như làm chuyện xấu, chột dạ thật sự.   Cô cúi đầu không nói chuyện, khóe mắt không cẩn thận nhìn đến bàn tay bị thương vì bóp cái ly, có chút đau lòng, cô lấy hết can đảm, hỏi anh: “Tay của anh, có muốn đến phòng y tế băng bó một chút không?”   Tần Dạ theo ánh mắt của cô nhìn sang tay mình, vốn không muốn xử lý, chút vết thương này tính là gì, có điều nhìn thấy sự quan tâm trong mắt cô, trong nháy mắt anh nổi lên ý xấu, muốn để cô băng lại giúp.   “Phòng y tế thì không đi, vết thương nhỏ thôi mà, cô giúp tôi xử lý đi.”   Văn phòng hội sinh viên có hòm thuốc dự phòng, anh giống như đại gia ngồi trên ghế sofa, ý bảo cô đi lại. Cô thoáng do dự, muốn cự tuyệt, nhìn lại ngón tay bị thương của anh lại không đành lòng, cảm thấy đây là cơ hội duy nhất tiếp cận anh, cho dù là trong mộng của thỏa mãn, vì thế thuyết phục bản thân đi qua.   Triệu Mộng Điềm lấy ra hòm thuốc đặt trên bàn trà, mở ra, lấy mấy thứ bên trong ta, giống như cô vợ nhỏ cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho anh, sức thuốc khử trùng, lúc đang cân nhắc xem nên dán băng keo cá nhân hay quấn băng gạc lại bị anh trêu ghẹo.   Mùa hạ mát mẻ, khi cô ngồi xổm bên người anh, quần ảo mỏng manh, cổ áo rộng, tất cả phong cảnh bên trong đều bị anh thu hết vào trong đáy mắt, đôi bồng đảo trắng như tuyết như ẩn như hiện theo động tác của cô. Anh tự hỏi liệu có phải cô cố ý không, giống như một yêu tình thanh thuần mê người, không khỏi mở miệng trêu đùa cô: “Hồng nhạt.”   Anh nói cái gì? Triệu Mộng Điềm chợt nghi ngờ mắt mở to nhìn anh, qua một chút, đột nhiên nhớ đến gì đó, cô cúi đầu nhìn nhìn, mặt tức khắc đỏ bừng lên, che lại ngực, tức giận đến má phồng lên như con cá nóc, mắng thầm anh là đồ lưu manh.   Cô buông băng gạc trong tay ra, đứng lên, có chút tức giận, bỗng nhiên không muốn giúp nữa.   Tần Dạ thấy thế vội vàng dùng tay không bị thương kéo cô lại, không cho cô rời đi, miệng khuyên: “Làm người tốt phải làm cho trót, đồng chí Lôi Phong*.”   *Lôi Phong (1940-1962), người cộng sản trẻ tuổi thiệt mạng trong một vụ tai nạn năm 1962, được sử dụng làm hình mẫu trong một trong những chiến dịch của Mao từ năm 1963.   Bàn tay to của nam thần ấm áp dài rộng, khi nắm lấy cổ tay cô, giống như có điện, trong lòng cô bất thình lình bị xúc động, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, hít một hơi thật sâu, muốn đè xuống cảm xúc trong lòng mình, ngực nhấp nhô một trận.   Hai quả bóng nước run rẩy theo cô, chỉ nhìn thôi đã biết trọng lượng không nhẹ, đôi mắt anh trở nên sâu thẩm, càng không muốn để cô rời đi. Tần Dạ nuốt nước miếng, khẽ mở đôi môi mỏng, mở miệng quyến rũ cô: “Ngoan, đừng đi, tay tôi đau.”   Giọng nói khàn khàn của nam thần mị hoặc không nói nên lời, thời điểm dỗ người càng làm cho người ta tê dại cả người, cô không rên một tiếng tiếp tục ngồi xổm xuống, trong ánh mắt lộ liễu của anh băng bó lại vết thương, trong lòng thầm hừ: “Đồ con trai thúi, nếu không phải lão nương thích anh, sẽ đập đầu chó của anh, hừ!   Cứ như vậy, trong sự im lặng của hai người, cô quấn tay Tần Dạ thành cái bánh chưng màu trắng, bên trên còn thắt cái nơ con bướm. Cô hài lòng nhìn kiệt tác của mình, thừa nhận bản thân cô có ý xấu, muốn nhìn anh ra ngoài, xem thế này anh làm sao ăn cơm.   Tần Dạ dở khóc dở cười đón nhận trả thù của cô, anh giống như con mèo chiêu tài vẫy vẫy tay gọi cô, trêu chọc cô có tiềm chất làm y tá.   Đúng lúc này, có một đám người xông vào, trong đó một người đi thẳng đến phòng nhỏ. Tiếp theo, có một giọng nói la vang dậy: Mẹ kiếp! Lão đại ở trong này yêu đương vụng trộm!